anh đến cùng ánh sao trời

Chương 18

ĐỂ MẶC CHO KÝ ỨC SỤC SÔI NHƯ BIỂN CẢ TRONG ĐẦU, LÀM DẤY LÊN HẰNG HÀ SA CON SÓNG LỚN

Bạn đang xem: anh đến cùng ánh sao trời

Dưới ánh đèn sáng vàng ấm cúng, sắc mặt mũi Giản Thù vẫn white bệch yếu ớt ớt, từng xúc cảm trong tim đôi mắt đều bị bóng râm phủ lấp, khung người còm guộc mỏng dính manh thoạt nhìn vừa vặn uể oải vừa vặn bất lực.

Phó Thời Lẫm chợt lưu giữ cho tới đặc biệt rất mất thời gian trước đó, ngày cô ấy xuất viện, một thân thuộc 1 mình cút nhận di vật của cha mẹ, tiếp sau đó đứng thân thuộc trời tuyết rơi, hoang mang lo lắng sầm uất quan sát về phần bên trước.

Khi ấy, cô cũng tương tự lúc này vậy. Rõ ràng là yếu ớt ớt ko chịu đựng nổi một đòn, tuy nhiên lại cắm chặt răng, bước từng bước về phần bên trước, trước đó chưa từng xoay đầu lấy một phen.

Giản Thù ko cần một người đơn giản dễ dàng nhằm lộ xúc cảm ra bên ngoài. Kể kể từ Khi cô mươi lăm tuổi tác, cô vẫn chính là như vậy rồi.

Nhưng thời điểm hiện tại, cô cảm nhận thấy đặc biệt không dễ chịu.

Một khi rất mất thời gian sau, Phó Thời Lẫm mới nhất nói: “Nếu bên trên tôi tạo nên cô cần lưu giữ lại những chuyện bại, thì trở nên thực van lỗi cô.”

“Anh không cần thiết phải van lỗi. Anh phát biểu đặc biệt đích thị, đấy là yếu tố của chủ yếu phiên bản thân thuộc em.”

Là tự cô vẫn luôn luôn vùi bản thân vô vượt lên trước khứ ko bay đi ra được. Là tự cô vẫn quen thuộc với việc cô độc, ko quí xúc tiếp với những người không giống. Là tự cô vô từng nào năm vừa qua vẫn tiếp tục đơn phương coi anh là tia kỳ vọng và khả năng chiếu sáng có một không hai của tớ vô bóng tối u tối.

Cũng là vì cô, vô thời khắc tái ngộ anh, cứ bức thiết mong muốn bước lại ngay sát, mong muốn giành được chút khá rét kể từ anh…

Cô thực sự đặc biệt ích kỷ, trọn vẹn ko hề suy nghĩ cho tới cảm hứng của anh ấy ấy.

Những tội nợ bại vốn liếng đơn giản của 1 mình cô thôi, cô sở hữu tư cơ hội gì tuy nhiên kéo anh xuống vực thẳm nằm trong bản thân chứ.

“Đội trưởng Phó, anh về cút. Cảm ơn anh.” Giọng Giản Thù đặc biệt khàn, không xoay đầu nhìn anh, “Câu cảm ơn này, kể từ mươi năm vừa qua em vẫn còn chưa kịp phát biểu.”

Đôi môi mỏng dính của Phó Thời Lẫm khá mấp máy tuy nhiên ở đầu cuối cũng ko phát biểu tăng gì cả. Trước Khi cút, anh chỉ nhắn dò: “Cô nghỉ dưỡng cút.”

Tiếng tạm dừng hoạt động vang lên, Giản Thù mới nhất như rơi rụng không còn toàn bộ mức độ lực vậy. Cô trườn người xuống bàn, mũi cay xè, trong cổ họng vô nằm trong chua chát, đôi mắt đã và đang ươn đầm đìa rồi.

Chờ cho tới Khi chén bát cháo white nguội ngắt, cô mới nhất ngồi dậy, lừ đừ rãi nuốt từng miếng từng miếng một.

xơi cháo xong xuôi, cô lại ở vật đi ra chóng, trả tay kéo ngăn tủ đầu chóng đi ra. Ngón tay cô chạm vô sườn hình ảnh đè ở bên dưới nằm trong ngăn tủ, tuy nhiên ở đầu cuối vẫn không tồn tại dũng khí lấy nó đi ra.

Cô đó là một con cái nhỏ nhắn yếu ớt. Bất luận từng nào lâu trôi qua loa, cô đều ko thể này đương đầu với toàn bộ những gì từng xẩy ra, vĩnh viễn cũng ko bay đi ra được.

Cô tương tự một thú nuôi bị kìm hãm, trói buộc thân thuộc bản thân vô cũi. Nguồn : we btruy en onlin ez.com

Giản Thù nhảy nhạc lên nút to tát nhất, nhắm đôi mắt lại, nhằm đem mang lại ký ức sục sôi như biển khơi cả vô đầu, thực hiện trào lên hằng hà tụt xuống những con cái sóng rộng lớn.

Tại bên dưới lầu, Phó Thời Lẫm ngồi vô xe cộ, nhìn dù hành lang cửa số vẫn còn đấy sáng sủa đèn bại. Đôi đôi mắt đen giòn của anh ấy trầm hẳn xuống, nhen không còn điếu dung dịch này cho tới điếu dung dịch không giống, dung mạo tuấn tú bị ánh đèn sáng lành lặn lạnh lẽo bàng bạc chiếu xuống, càng thực hiện gia tăng vài ba phần lẻ loi.

Không biết vẫn qua loa bao lâu, giờ chuông điện thoại cảm ứng thông minh chợt vang lên.

Phó Thời Lẫm nghe máy.

Là Mạnh Viễn gọi tới: “Đội trưởng ơi, mặt mũi phía TP.HCM B vẫn xây dựng tổ thường xuyên án rồi. Họ mong muốn liên hệ với những người bị sợ hãi còn sinh sống sót của năm bại nhằm lần hiểu tăng thông tin. Có điều, em vẫn kể từ chối theo đuổi như điều anh nhắn rồi ạ… Ban đầu bọn họ vốn liếng sở hữu chút ko vui vẻ, may tuy nhiên tháp canh trưởng đi ra mặt mũi giải quyết và xử lý.”

Phó Thời Lẫm ừ một giờ, âm điệu vô trẻo lạnh lẽo lùng lại đặc biệt cộc gọn gàng.

Mạnh Viễn vẫn sớm quen thuộc với cái tính kiệm điều không nhiều phát biểu của anh ấy rồi. Nói xong xuôi chuyện chủ yếu, cậu tao mới nhất chính thức nhảy quý phái tò lần buôn dưa lê: “Đội trưởng, Giản Thù thế này rồi ạ?”

“Cũng tạm thời, hứng bức rồi.”

“Hí hí, group trưởng này, Giản Thù xinh nhỉ anh nhỉ?”

Phó Thời Lẫm cạn điều, dập điếu dung dịch vô tay cút, “Cậu quyết định phát biểu cái gì?!”

Mạnh Viễn vội vàng nói: “Không ko ko, sở hữu gì đâu ạ. Chỉ là, khi người của đoàn phim cho tới chào tất cả chúng ta, đại số đông quý khách đều quan ngại phiền toái kể từ chối không còn. Nếu theo đuổi tính cơ hội của anh ấy, thì anh hẳn là kẻ không tồn tại kĩ năng nhận nhất mới nhất đích thị chứ… Đội trưởng Phó này, sở hữu cần anh nhận là vì như thế Giản Thù không?”

Giọng điệu Phó Thời Lẫm đặc biệt lãnh đạm: “Cậu suy nghĩ nhiều quá tuyệt vời rồi đấy.”

Mạnh Viễn còn còn chưa kịp thăm hỏi dò thám quân tình chung Giản Thù, đầu chạc mặt mũi bại vẫn cụp luôn luôn máy ko chút nể nả rồi.

Nhìn màn hình hiển thị điện thoại cảm ứng thông minh tối đen giòn, Mạnh Viễn vò đầu bứt tai. Có điều, càng suy nghĩ càng thấy kỳ quặc thiệt đấy, rốt cuộc vì như thế sao tuy nhiên Đội trưởng Phó lại nhận trọng trách này nhỉ?

Chương 18

ĐỂ MẶC CHO KÝ ỨC SỤC SÔI NHƯ BIỂN CẢ TRONG ĐẦU, LÀM DẤY LÊN HẰNG HÀ SA CON SÓNG LỚN

Dưới ánh đèn sáng vàng ấm cúng, sắc mặt mũi Giản Thù vẫn white bệch yếu ớt ớt, từng xúc cảm trong tim đôi mắt đều bị bóng râm phủ lấp, khung người còm guộc mỏng dính manh thoạt nhìn vừa vặn uể oải vừa vặn bất lực.

Phó Thời Lẫm chợt lưu giữ cho tới đặc biệt rất mất thời gian trước đó, ngày cô ấy xuất viện, một thân thuộc 1 mình cút nhận di vật của cha mẹ, tiếp sau đó đứng thân thuộc trời tuyết rơi, hoang mang lo lắng sầm uất quan sát về phần bên trước.

Khi ấy, cô cũng tương tự lúc này vậy. Rõ ràng là yếu ớt ớt ko chịu đựng nổi một đòn, tuy nhiên lại cắm chặt răng, bước từng bước về phần bên trước, trước đó chưa từng xoay đầu lấy một phen.

Giản Thù ko cần một người đơn giản dễ dàng nhằm lộ xúc cảm ra bên ngoài. Kể kể từ Khi cô mươi lăm tuổi tác, cô vẫn chính là như vậy rồi.

Nhưng thời điểm hiện tại, cô cảm nhận thấy đặc biệt không dễ chịu.

Một khi rất mất thời gian sau, Phó Thời Lẫm mới nhất nói: “Nếu bên trên tôi tạo nên cô cần lưu giữ lại những chuyện bại, thì trở nên thực van lỗi cô.”

“Anh không cần thiết phải van lỗi. Anh phát biểu đặc biệt đích thị, đấy là yếu tố của chủ yếu phiên bản thân thuộc em.”

Là tự cô vẫn luôn luôn vùi bản thân vô vượt lên trước khứ ko bay đi ra được. Là tự cô vẫn quen thuộc với việc cô độc, ko quí xúc tiếp với những người không giống. Là tự cô vô từng nào năm vừa qua vẫn tiếp tục đơn phương coi anh là tia kỳ vọng và khả năng chiếu sáng có một không hai của tớ vô bóng tối u tối.

Cũng là vì cô, vô thời khắc tái ngộ anh, cứ bức thiết mong muốn bước lại ngay sát, mong muốn giành được chút khá rét kể từ anh…

Cô thực sự đặc biệt ích kỷ, trọn vẹn ko hề suy nghĩ cho tới cảm hứng của anh ấy ấy.

Những tội nợ bại vốn liếng đơn giản của 1 mình cô thôi, cô sở hữu tư cơ hội gì tuy nhiên kéo anh xuống vực thẳm nằm trong bản thân chứ.

“Đội trưởng Phó, anh về cút. Cảm ơn anh.” Giọng Giản Thù đặc biệt khàn, không xoay đầu nhìn anh, “Câu cảm ơn này, kể từ mươi năm vừa qua em vẫn còn chưa kịp phát biểu.”

Đôi môi mỏng dính của Phó Thời Lẫm khá mấp máy tuy nhiên ở đầu cuối cũng ko phát biểu tăng gì cả. Trước Khi cút, anh chỉ nhắn dò: “Cô nghỉ dưỡng cút.”

Tiếng tạm dừng hoạt động vang lên, Giản Thù mới nhất như rơi rụng không còn toàn bộ mức độ lực vậy. Cô trườn người xuống bàn, mũi cay xè, trong cổ họng vô nằm trong chua chát, đôi mắt đã và đang ươn đầm đìa rồi.

Chờ cho tới Khi chén bát cháo white nguội ngắt, cô mới nhất ngồi dậy, lừ đừ rãi nuốt từng miếng từng miếng một.

xơi cháo xong xuôi, cô lại ở vật đi ra chóng, trả tay kéo ngăn tủ đầu chóng đi ra. Ngón tay cô chạm vô sườn hình ảnh đè ở bên dưới nằm trong ngăn tủ, tuy nhiên ở đầu cuối vẫn không tồn tại dũng khí lấy nó đi ra.

Cô đó là một con cái nhỏ nhắn yếu ớt. Bất luận từng nào lâu trôi qua loa, cô đều ko thể này đương đầu với toàn bộ những gì từng xẩy ra, vĩnh viễn cũng ko bay đi ra được.

Cô tương tự một thú nuôi bị kìm hãm, trói buộc thân thuộc bản thân vô cũi. Nguồn : we btruy en onlin ez.com

Giản Thù nhảy nhạc lên nút to tát nhất, nhắm đôi mắt lại, nhằm đem mang lại ký ức sục sôi như biển khơi cả vô đầu, thực hiện trào lên hằng hà tụt xuống những con cái sóng rộng lớn.

Tại bên dưới lầu, Phó Thời Lẫm ngồi vô xe cộ, nhìn dù hành lang cửa số vẫn còn đấy sáng sủa đèn bại. Đôi đôi mắt đen giòn của anh ấy trầm hẳn xuống, nhen không còn điếu dung dịch này cho tới điếu dung dịch không giống, dung mạo tuấn tú bị ánh đèn sáng lành lặn lạnh lẽo bàng bạc chiếu xuống, càng thực hiện gia tăng vài ba phần lẻ loi.

Không biết vẫn qua loa bao lâu, giờ chuông điện thoại cảm ứng thông minh chợt vang lên.

Phó Thời Lẫm nghe máy.

Là Mạnh Viễn gọi tới: “Đội trưởng ơi, mặt mũi phía TP.HCM B vẫn xây dựng tổ thường xuyên án rồi. Họ mong muốn liên hệ với những người bị sợ hãi còn sinh sống sót của năm bại nhằm lần hiểu tăng thông tin. Có điều, em vẫn kể từ chối theo đuổi như điều anh nhắn rồi ạ… Ban đầu bọn họ vốn liếng sở hữu chút ko vui vẻ, may tuy nhiên tháp canh trưởng đi ra mặt mũi giải quyết và xử lý.”

Phó Thời Lẫm ừ một giờ, âm điệu vô trẻo lạnh lẽo lùng lại đặc biệt cộc gọn gàng.

Mạnh Viễn vẫn sớm quen thuộc với cái tính kiệm điều không nhiều phát biểu của anh ấy rồi. Nói xong xuôi chuyện chủ yếu, cậu tao mới nhất chính thức nhảy quý phái tò lần buôn dưa lê: “Đội trưởng, Giản Thù thế này rồi ạ?”

“Cũng tạm thời, hứng bức rồi.”

“Hí hí, group trưởng này, Giản Thù xinh nhỉ anh nhỉ?”

Phó Thời Lẫm cạn điều, dập điếu dung dịch vô tay cút, “Cậu quyết định phát biểu cái gì?!”

Mạnh Viễn vội vàng nói: “Không ko ko, sở hữu gì đâu ạ. Chỉ là, khi người của đoàn phim cho tới chào tất cả chúng ta, đại số đông quý khách đều quan ngại phiền toái kể từ chối không còn. Nếu theo đuổi tính cơ hội của anh ấy, thì anh hẳn là kẻ không tồn tại kĩ năng nhận nhất mới nhất đích thị chứ… Đội trưởng Phó này, sở hữu cần anh nhận là vì như thế Giản Thù không?”

Giọng điệu Phó Thời Lẫm đặc biệt lãnh đạm: “Cậu suy nghĩ nhiều quá tuyệt vời rồi đấy.”

Mạnh Viễn còn còn chưa kịp thăm hỏi dò thám quân tình chung Giản Thù, đầu chạc mặt mũi bại vẫn cụp luôn luôn máy ko chút nể nả rồi.

Nhìn màn hình hiển thị điện thoại cảm ứng thông minh tối đen giòn, Mạnh Viễn vò đầu bứt tai. Có điều, càng suy nghĩ càng thấy kỳ quặc thiệt đấy, rốt cuộc vì như thế sao tuy nhiên Đội trưởng Phó lại nhận trọng trách này nhỉ?

Xem thêm: bẫy tình không thể tránh

Chương 18

ĐỂ MẶC CHO KÝ ỨC SỤC SÔI NHƯ BIỂN CẢ TRONG ĐẦU, LÀM DẤY LÊN HẰNG HÀ SA CON SÓNG LỚN

Dưới ánh đèn sáng vàng ấm cúng, sắc mặt mũi Giản Thù vẫn white bệch yếu ớt ớt, từng xúc cảm trong tim đôi mắt đều bị bóng râm phủ lấp, khung người còm guộc mỏng dính manh thoạt nhìn vừa vặn uể oải vừa vặn bất lực.

Phó Thời Lẫm chợt lưu giữ cho tới đặc biệt rất mất thời gian trước đó, ngày cô ấy xuất viện, một thân thuộc 1 mình cút nhận di vật của cha mẹ, tiếp sau đó đứng thân thuộc trời tuyết rơi, hoang mang lo lắng sầm uất quan sát về phần bên trước.

Khi ấy, cô cũng tương tự lúc này vậy. Rõ ràng là yếu ớt ớt ko chịu đựng nổi một đòn, tuy nhiên lại cắm chặt răng, bước từng bước về phần bên trước, trước đó chưa từng xoay đầu lấy một phen.

Giản Thù ko cần một người đơn giản dễ dàng nhằm lộ xúc cảm ra bên ngoài. Kể kể từ Khi cô mươi lăm tuổi tác, cô vẫn chính là như vậy rồi.

Nhưng thời điểm hiện tại, cô cảm nhận thấy đặc biệt không dễ chịu.

Một khi rất mất thời gian sau, Phó Thời Lẫm mới nhất nói: “Nếu bên trên tôi tạo nên cô cần lưu giữ lại những chuyện bại, thì trở nên thực van lỗi cô.”

“Anh không cần thiết phải van lỗi. Anh phát biểu đặc biệt đích thị, đấy là yếu tố của chủ yếu phiên bản thân thuộc em.”

Là tự cô vẫn luôn luôn vùi bản thân vô vượt lên trước khứ ko bay đi ra được. Là tự cô vẫn quen thuộc với việc cô độc, ko quí xúc tiếp với những người không giống. Là tự cô vô từng nào năm vừa qua vẫn tiếp tục đơn phương coi anh là tia kỳ vọng và khả năng chiếu sáng có một không hai của tớ vô bóng tối u tối.

Cũng là vì cô, vô thời khắc tái ngộ anh, cứ bức thiết mong muốn bước lại ngay sát, mong muốn giành được chút khá rét kể từ anh…

Cô thực sự đặc biệt ích kỷ, trọn vẹn ko hề suy nghĩ cho tới cảm hứng của anh ấy ấy.

Những tội nợ bại vốn liếng đơn giản của 1 mình cô thôi, cô sở hữu tư cơ hội gì tuy nhiên kéo anh xuống vực thẳm nằm trong bản thân chứ.

“Đội trưởng Phó, anh về cút. Cảm ơn anh.” Giọng Giản Thù đặc biệt khàn, không xoay đầu nhìn anh, “Câu cảm ơn này, kể từ mươi năm vừa qua em vẫn còn chưa kịp phát biểu.”

Đôi môi mỏng dính của Phó Thời Lẫm khá mấp máy tuy nhiên ở đầu cuối cũng ko phát biểu tăng gì cả. Trước Khi cút, anh chỉ nhắn dò: “Cô nghỉ dưỡng cút.”

Tiếng tạm dừng hoạt động vang lên, Giản Thù mới nhất như rơi rụng không còn toàn bộ mức độ lực vậy. Cô trườn người xuống bàn, mũi cay xè, trong cổ họng vô nằm trong chua chát, đôi mắt đã và đang ươn đầm đìa rồi.

Chờ cho tới Khi chén bát cháo white nguội ngắt, cô mới nhất ngồi dậy, lừ đừ rãi nuốt từng miếng từng miếng một.

xơi cháo xong xuôi, cô lại ở vật đi ra chóng, trả tay kéo ngăn tủ đầu chóng đi ra. Ngón tay cô chạm vô sườn hình ảnh đè ở bên dưới nằm trong ngăn tủ, tuy nhiên ở đầu cuối vẫn không tồn tại dũng khí lấy nó đi ra.

Cô đó là một con cái nhỏ nhắn yếu ớt. Bất luận từng nào lâu trôi qua loa, cô đều ko thể này đương đầu với toàn bộ những gì từng xẩy ra, vĩnh viễn cũng ko bay đi ra được.

Cô tương tự một thú nuôi bị kìm hãm, trói buộc thân thuộc bản thân vô cũi. Nguồn : we btruy en onlin ez.com

Giản Thù nhảy nhạc lên nút to tát nhất, nhắm đôi mắt lại, nhằm đem mang lại ký ức sục sôi như biển khơi cả vô đầu, thực hiện trào lên hằng hà tụt xuống những con cái sóng rộng lớn.

Tại bên dưới lầu, Phó Thời Lẫm ngồi vô xe cộ, nhìn dù hành lang cửa số vẫn còn đấy sáng sủa đèn bại. Đôi đôi mắt đen giòn của anh ấy trầm hẳn xuống, nhen không còn điếu dung dịch này cho tới điếu dung dịch không giống, dung mạo tuấn tú bị ánh đèn sáng lành lặn lạnh lẽo bàng bạc chiếu xuống, càng thực hiện gia tăng vài ba phần lẻ loi.

Không biết vẫn qua loa bao lâu, giờ chuông điện thoại cảm ứng thông minh chợt vang lên.

Phó Thời Lẫm nghe máy.

Là Mạnh Viễn gọi tới: “Đội trưởng ơi, mặt mũi phía TP.HCM B vẫn xây dựng tổ thường xuyên án rồi. Họ mong muốn liên hệ với những người bị sợ hãi còn sinh sống sót của năm bại nhằm lần hiểu tăng thông tin. Có điều, em vẫn kể từ chối theo đuổi như điều anh nhắn rồi ạ… Ban đầu bọn họ vốn liếng sở hữu chút ko vui vẻ, may tuy nhiên tháp canh trưởng đi ra mặt mũi giải quyết và xử lý.”

Phó Thời Lẫm ừ một giờ, âm điệu vô trẻo lạnh lẽo lùng lại đặc biệt cộc gọn gàng.

Mạnh Viễn vẫn sớm quen thuộc với cái tính kiệm điều không nhiều phát biểu của anh ấy rồi. Nói xong xuôi chuyện chủ yếu, cậu tao mới nhất chính thức nhảy quý phái tò lần buôn dưa lê: “Đội trưởng, Giản Thù thế này rồi ạ?”

“Cũng tạm thời, hứng bức rồi.”

“Hí hí, group trưởng này, Giản Thù xinh nhỉ anh nhỉ?”

Phó Thời Lẫm cạn điều, dập điếu dung dịch vô tay cút, “Cậu quyết định phát biểu cái gì?!”

Mạnh Viễn vội vàng nói: “Không ko ko, sở hữu gì đâu ạ. Chỉ là, khi người của đoàn phim cho tới chào tất cả chúng ta, đại số đông quý khách đều quan ngại phiền toái kể từ chối không còn. Nếu theo đuổi tính cơ hội của anh ấy, thì anh hẳn là kẻ không tồn tại kĩ năng nhận nhất mới nhất đích thị chứ… Đội trưởng Phó này, sở hữu cần anh nhận là vì như thế Giản Thù không?”

Giọng điệu Phó Thời Lẫm đặc biệt lãnh đạm: “Cậu suy nghĩ nhiều quá tuyệt vời rồi đấy.”

Mạnh Viễn còn còn chưa kịp thăm hỏi dò thám quân tình chung Giản Thù, đầu chạc mặt mũi bại vẫn cụp luôn luôn máy ko chút nể nả rồi.

Nhìn màn hình hiển thị điện thoại cảm ứng thông minh tối đen giòn, Mạnh Viễn vò đầu bứt tai. Có điều, càng suy nghĩ càng thấy kỳ quặc thiệt đấy, rốt cuộc vì như thế sao tuy nhiên Đội trưởng Phó lại nhận trọng trách này nhỉ?

Chương 18

ĐỂ MẶC CHO KÝ ỨC SỤC SÔI NHƯ BIỂN CẢ TRONG ĐẦU, LÀM DẤY LÊN HẰNG HÀ SA CON SÓNG LỚN

Dưới ánh đèn sáng vàng ấm cúng, sắc mặt mũi Giản Thù vẫn white bệch yếu ớt ớt, từng xúc cảm trong tim đôi mắt đều bị bóng râm phủ lấp, khung người còm guộc mỏng dính manh thoạt nhìn vừa vặn uể oải vừa vặn bất lực.

Phó Thời Lẫm chợt lưu giữ cho tới đặc biệt rất mất thời gian trước đó, ngày cô ấy xuất viện, một thân thuộc 1 mình cút nhận di vật của cha mẹ, tiếp sau đó đứng thân thuộc trời tuyết rơi, hoang mang lo lắng sầm uất quan sát về phần bên trước.

Khi ấy, cô cũng tương tự lúc này vậy. Rõ ràng là yếu ớt ớt ko chịu đựng nổi một đòn, tuy nhiên lại cắm chặt răng, bước từng bước về phần bên trước, trước đó chưa từng xoay đầu lấy một phen.

Giản Thù ko cần một người đơn giản dễ dàng nhằm lộ xúc cảm ra bên ngoài. Kể kể từ Khi cô mươi lăm tuổi tác, cô vẫn chính là như vậy rồi.

Nhưng thời điểm hiện tại, cô cảm nhận thấy đặc biệt không dễ chịu.

Một khi rất mất thời gian sau, Phó Thời Lẫm mới nhất nói: “Nếu bên trên tôi tạo nên cô cần lưu giữ lại những chuyện bại, thì trở nên thực van lỗi cô.”

“Anh không cần thiết phải van lỗi. Anh phát biểu đặc biệt đích thị, đấy là yếu tố của chủ yếu phiên bản thân thuộc em.”

Là tự cô vẫn luôn luôn vùi bản thân vô vượt lên trước khứ ko bay đi ra được. Là tự cô vẫn quen thuộc với việc cô độc, ko quí xúc tiếp với những người không giống. Là tự cô vô từng nào năm vừa qua vẫn tiếp tục đơn phương coi anh là tia kỳ vọng và khả năng chiếu sáng có một không hai của tớ vô bóng tối u tối.

Cũng là vì cô, vô thời khắc tái ngộ anh, cứ bức thiết mong muốn bước lại ngay sát, mong muốn giành được chút khá rét kể từ anh…

Cô thực sự đặc biệt ích kỷ, trọn vẹn ko hề suy nghĩ cho tới cảm hứng của anh ấy ấy.

Những tội nợ bại vốn liếng đơn giản của 1 mình cô thôi, cô sở hữu tư cơ hội gì tuy nhiên kéo anh xuống vực thẳm nằm trong bản thân chứ.

“Đội trưởng Phó, anh về cút. Cảm ơn anh.” Giọng Giản Thù đặc biệt khàn, không xoay đầu nhìn anh, “Câu cảm ơn này, kể từ mươi năm vừa qua em vẫn còn chưa kịp phát biểu.”

Đôi môi mỏng dính của Phó Thời Lẫm khá mấp máy tuy nhiên ở đầu cuối cũng ko phát biểu tăng gì cả. Trước Khi cút, anh chỉ nhắn dò: “Cô nghỉ dưỡng cút.”

Tiếng tạm dừng hoạt động vang lên, Giản Thù mới nhất như rơi rụng không còn toàn bộ mức độ lực vậy. Cô trườn người xuống bàn, mũi cay xè, trong cổ họng vô nằm trong chua chát, đôi mắt đã và đang ươn đầm đìa rồi.

Chờ cho tới Khi chén bát cháo white nguội ngắt, cô mới nhất ngồi dậy, lừ đừ rãi nuốt từng miếng từng miếng một.

xơi cháo xong xuôi, cô lại ở vật đi ra chóng, trả tay kéo ngăn tủ đầu chóng đi ra. Ngón tay cô chạm vô sườn hình ảnh đè ở bên dưới nằm trong ngăn tủ, tuy nhiên ở đầu cuối vẫn không tồn tại dũng khí lấy nó đi ra.

Cô đó là một con cái nhỏ nhắn yếu ớt. Bất luận từng nào lâu trôi qua loa, cô đều ko thể này đương đầu với toàn bộ những gì từng xẩy ra, vĩnh viễn cũng ko bay đi ra được.

Cô tương tự một thú nuôi bị kìm hãm, trói buộc thân thuộc bản thân vô cũi. Nguồn : we btruy en onlin ez.com

Giản Thù nhảy nhạc lên nút to tát nhất, nhắm đôi mắt lại, nhằm đem mang lại ký ức sục sôi như biển khơi cả vô đầu, thực hiện trào lên hằng hà tụt xuống những con cái sóng rộng lớn.

Tại bên dưới lầu, Phó Thời Lẫm ngồi vô xe cộ, nhìn dù hành lang cửa số vẫn còn đấy sáng sủa đèn bại. Đôi đôi mắt đen giòn của anh ấy trầm hẳn xuống, nhen không còn điếu dung dịch này cho tới điếu dung dịch không giống, dung mạo tuấn tú bị ánh đèn sáng lành lặn lạnh lẽo bàng bạc chiếu xuống, càng thực hiện gia tăng vài ba phần lẻ loi.

Không biết vẫn qua loa bao lâu, giờ chuông điện thoại cảm ứng thông minh chợt vang lên.

Phó Thời Lẫm nghe máy.

Là Mạnh Viễn gọi tới: “Đội trưởng ơi, mặt mũi phía TP.HCM B vẫn xây dựng tổ thường xuyên án rồi. Họ mong muốn liên hệ với những người bị sợ hãi còn sinh sống sót của năm bại nhằm lần hiểu tăng thông tin. Có điều, em vẫn kể từ chối theo đuổi như điều anh nhắn rồi ạ… Ban đầu bọn họ vốn liếng sở hữu chút ko vui vẻ, may tuy nhiên tháp canh trưởng đi ra mặt mũi giải quyết và xử lý.”

Phó Thời Lẫm ừ một giờ, âm điệu vô trẻo lạnh lẽo lùng lại đặc biệt cộc gọn gàng.

Mạnh Viễn vẫn sớm quen thuộc với cái tính kiệm điều không nhiều phát biểu của anh ấy rồi. Nói xong xuôi chuyện chủ yếu, cậu tao mới nhất chính thức nhảy quý phái tò lần buôn dưa lê: “Đội trưởng, Giản Thù thế này rồi ạ?”

“Cũng tạm thời, hứng bức rồi.”

“Hí hí, group trưởng này, Giản Thù xinh nhỉ anh nhỉ?”

Phó Thời Lẫm cạn điều, dập điếu dung dịch vô tay cút, “Cậu quyết định phát biểu cái gì?!”

Mạnh Viễn vội vàng nói: “Không ko ko, sở hữu gì đâu ạ. Chỉ là, khi người của đoàn phim cho tới chào tất cả chúng ta, đại số đông quý khách đều quan ngại phiền toái kể từ chối không còn. Nếu theo đuổi tính cơ hội của anh ấy, thì anh hẳn là kẻ không tồn tại kĩ năng nhận nhất mới nhất đích thị chứ… Đội trưởng Phó này, sở hữu cần anh nhận là vì như thế Giản Thù không?”

Xem thêm: truyện vợ ngốc

Giọng điệu Phó Thời Lẫm đặc biệt lãnh đạm: “Cậu suy nghĩ nhiều quá tuyệt vời rồi đấy.”

Mạnh Viễn còn còn chưa kịp thăm hỏi dò thám quân tình chung Giản Thù, đầu chạc mặt mũi bại vẫn cụp luôn luôn máy ko chút nể nả rồi.

Nhìn màn hình hiển thị điện thoại cảm ứng thông minh tối đen giòn, Mạnh Viễn vò đầu bứt tai. Có điều, càng suy nghĩ càng thấy kỳ quặc thiệt đấy, rốt cuộc vì như thế sao tuy nhiên Đội trưởng Phó lại nhận trọng trách này nhỉ?