anh đến cùng rạng đông

                                    
                                              

*Vài lời nói nho nhỏ trước lúc phát âm truyện: Vì mãi chưa tồn tại nước ngoài truyện nên bản thân ra quyết định tự động edit, tay nghề edit bản thân không nhiều nếu không muốn nói là rất ít.Nếu tuy nhiên với sơ sót hoặc với gì cần thiết sửa người xem cứ hùn ý nha.Cảm ơn ạ :>*

Xem thêm: sự hối hận muộn màng

Bạn đang xem: anh đến cùng rạng đông

Trước đầu năm, Tưởng Xuyên nằm trong Lữ An trả vật tư về quê, Lữ An hỏi: " Muốn quay trở lại một chuyến không?"
Tưởng Xuyên tựa sườn lưng vô ghế ngồi, nhìn xa tít, một thời gian sau mới mẻ nói: "Lần cho tới lên đường, đem Tần Đường lên đường nằm trong."
Lữ An nói: "Không xin chào chất vấn một chút?"
Tưởng Xuyên mỉm cười châm chọc: "Nếu ko thì sao?"
Năm cơ anh bị huỷ quăng quật cảnh tịch, thanh danh cũng ko chất lượng tốt, ông già nua thiệt sự nhận định rằng anh ở bên phía ngoài thực hiện chuyện lếu đản, vô thôn rất khó gì mới mẻ với cùng 1 SV ĐH, xuất hiện tại một công an ý thức quật cường là càng khó khăn rộng lớn.
Mấy trong năm này Tưởng Xuyên ko quay trở lại, hơn thế nữa, 2 năm đầu Khương Khôn còn cho tất cả những người khảo sát anh, mặc dầu ông ko quí anh, vẫn nghe lời nói Lữ An, với người vô thôn lần, ngay lập tức phát biểu với những người ta: "Thằng con cái đấy của tôi đang được thất lạc lâu rồi."
Lữ An nhướng mày: "Tôi quay trở lại phát biểu với chú Lục, phen cho tới anh đem bạn nữ trở về?"
Tưởng Xuyên nở nụ cười: "Được."
Anh lên đường mua sắm vài ba loại, lấy chút chi phí, trả mang lại Lữ An.
Lữ An chỉ qua chuyện tối với cùng 1 hom, Tưởng Xuyên đợi ở trấn bên trên, bữa sau Lữ An quay trở lại, Tưởng Xuyên nhìn anh: "Ba tôi phát biểu gì?"
Lữ An nhấp lên xuống đầu: "Chưa phát biểu gì cả, tuy nhiên nhưng mà chú ấy chất vấn tôi, cô nàng cơ ở đâu, tôi phát biểu Bắc Kinh."
Tưởng Xuyên mỉm cười một giờ đồng hồ.
Vốn dĩ Tần Đường tiếp tục nằm trong anh về quê tuy nhiên đến thời điểm lên đường lại sở hữu chút chuyện, hôm cơ, Tưởng Xuyên 1 mình quay trở lại, Lữ An mới mẻ hò hẹn nằm trong Tiểu Bạch, tình thương nồng nhiệt độ một vừa hai phải mới nhú, cậu tớ trả Tiểu Bạch về ngôi nhà, rộng lớn một tuần ni vẫn ko quay trở lại.
Mấy trong năm này Tưởng Xuyên dường như không về quê, tuy nhiên với nghe Lữ An phát biểu qua chuyện, ngôi nhà anh với sửa chữa thay thế lại, vô cùng đẹp mắt.
Tưởng Xuyên giới hạn xe cộ trước cửa ngõ, sau khoản thời gian xuống xe cộ ngay lập tức thấy phụ vương đứng ở cửa ngõ, dáng vẻ người cao gầy nhom, mang trong mình một cái áo bông, team nón quân team, vô cùng với ý thức, ông thấy anh, đôi mắt sáng sủa lên một ít tuy nhiên vô cùng nhanh chóng ngay lập tức vụt tắt, góc nhìn giới hạn bên trên xe cộ anh.
Tưởng Xuyên nhìn ông một khi, há miệng: "Ba."
Nhiều năm ko bắt gặp, tiếng nói với chút xúc động.
Ông liếc anh một chiếc, mãi sau mới mẻ nói: "Chỉ với 1 mình anh à?"
Tưởng Xuyên ngồi xổm xuống , hiểu đi ra, mỉm cười nói: "Tần Đường với việc ko thể cho tới, phen sau con cái tiếp tục đem cô ấy cho tới phía trên."
Ba anh hừ một giờ đồng hồ, lẹo tay sau sườn lưng, cù quay trở lại chống.
Tưởng Xuyên theo đuổi vào trong nhà, vạc hiện tại ngôi nhà cửa ngõ được dọn dẹp vô cùng thật sạch sẽ ngăn nắp, một số trong những đồ dùng nhìn vô cùng mới mẻ, như thể mới sắm vậy, lòng Tưởng Xuyên khẽ động, trở về phía bên phải, ngẩn người nhìn căn chống, hành lang cửa số mộc đã và đang được đập đỏ chót, rèm cửa ngõ cũng thay cho mới mẻ, chăn nệm bên trên nệm đều mới mẻ tinh nghịch.
Anh ngẩn người một khi.
Một lát sau, phụ vương anh ở hâu phương ko nặng trĩu ko nhẹ nhàng phát biểu một câu: "Nhìn gì tuy nhiên nhìn, chống này là sẵn sàng mang lại nha đầu cơ."
Tưởng Xuyên xoay đầu lại, mỉm cười phát biểu, "Cô ấy thương hiệu là Tần Đường."
Ông nhìn anh không nói.
Quan hệ thân mật phụ vương con cái chúng ta vẫn luôn luôn như thế, rét mướt nhạt nhẽo tuy nhiên ko xa xôi cơ hội, ngày tiết mủ tình rạm.
Tưởng Xuyên trong nhà nhị ngày, Lữ An đang được quay về.
Lữ An nhìn lén một ít, ham muốn tình hình thế nào là, thành phẩm chỉ mất nhị người con trai mặt mũi đương đầu ăn cơm trắng, anh ngớ người: "Tần Đường đâu?"
Ba Tưởng Xuyên: "Hừ, ai biết người tớ cũng muốn nằm trong nó về ko."
Tưởng Xuyên biết phụ vương anh hiểu nhầm, cũng ko lý giải, Lữ An trừng đôi mắt, cũng hiểu đi ra, mỉm cười hì hì: "Lần cho tới chắc chắn sẽ tới, chú Lục chú yên lặng tâm, cô ấy chắc chắn rằng là con cái dâu của chú ý, chạy ko được."
Tưởng Xuyên liếc anh, Lữ An cuống quýt vàng chạy ra bên ngoài.
......
Tần Đường đang được đặt điều vé cho tới Tây An, mới mẻ đi ra cửa ngõ thì bắt gặp Tần Việt, trong năm này Tần Việt nhị mươi tuổi hạc, vóc dáng vẻ vô cùng cao, đứng ở cửa ngõ chống cô ngăn lại, kiểu như bức tường chắn, "Chị, chị nên lên đường rồi à?" Anh hất cằm về phía vali nằm trong cái camera trước vùng ngực.
Tần Đường nhìn cậu ta: "Đúng khi trả chị đi ra trường bay."