Đề bài: Đọc truyện sau: CHUYỆN TRONG VƯỜN. Có một cây hoa giấy và một cây táo sống trong cùng một khu vườn. Mùa xuân đang đến, cây hoa giấy đâm chồi nảy lộc. Mưa phùn làm cho cây lá xanh tốt tươi tốt. Hàng trăm bông hoa giấy đỏ rực cùng lúc nở rộ như một tấm thảm đỏ rực lửa. Còn cây táo vẫn đứng im lìm một góc vườn, cành trơ trọi nứt nẻ. Hoa giấy nói: Táo! Bạn đã phá hủy khu vườn này. Bạn phải ra khỏi vườn để có chỗ cho tôi nở hoa. Cây táo làm tổ lặng lẽ. Không lâu sau, cây táo đâm chồi nảy lộc. Lá tròn và sáng bóng. Rồi cây táo nở hoa, hương thơm thoang thoảng trong gió. Chẳng bao lâu cây đã đơm những quả táo nhỏ màu xanh. Đến mùa thu, những quả táo lớn và chín mọng. Một ngày nọ, người làm vườn và cháu trai của ông đến thăm cái cây. Anh đưa tay hái mấy quả táo cho tôi. Cô gái ăn và luôn mồm khen táo ngon. Thấy hai đứa cháu trai không chú ý đến cây hoa giấy tôi buồn lắm. Tán lá xanh nghiêng ngả của cây táo thì thầm an ủi bạn: Đừng buồn! Cả hai chúng tôi đều có một công việc. Tôi cho mọi người trái ngon, còn bạn cho hoa và bóng mát. Bây giờ hoa giấy đã hiểu ra nhiều điều. Cô ấy không còn nghĩ mình dễ thương như trước nữa. Anh yêu mảnh vườn này, yêu cái dáng trơ trụi của cây táo sau mùa đơm hoa kết trái. (Theo internet – Giá trị tinh thần). Em rút ra bài học gì cho cuộc sống từ câu chuyện trên?
Phân công
Mỗi người đều sinh ra và lớn lên với những giá trị khác nhau, mỗi người đều có vẻ đẹp và phẩm chất riêng không ai có thể trộn lẫn với ai. Mùa xuân cây cối đâm chồi nảy lộc, mùa hạ vạn vật chơi đùa, mùa thu lá vàng rơi, mùa đông tuyết rơi lạnh giá. Quy luật đã mang lại cho mọi thứ trên thế giới đặc điểm riêng của nó, giống như câu chuyện trong vườn về cây táo và cây hoa giấy.
Cây hoa giấy và cây táo cùng chung sống trong một khu vườn tươi tốt, mùa xuân hoa giấy đâm chồi, nảy lộc và nở hoa rực rỡ, cả khu vườn, gia đình và mọi người vây quanh cây hoa giấy để chiêm ngưỡng và khen ngợi vẻ rực rỡ của nó. Trong khi đó, cây táo nhiều năm vẫn trơ cành, nứt nẻ, đứng lặng ở một góc vườn, bình thản nhìn mọi việc diễn ra. Hoa giấy không được an ủi mà còn cười nhạo cây táo và đuổi táo đi vì nó thấy bạn quá vô dụng, không có ích gì cả. Nhưng khi gặp điều kiện thuận lợi, cây táo đâm chồi nảy lộc, đơm hoa kết trái, quả chín mọng ngọt ngào hấp dẫn thì cả nhà lại chú ý đến cây táo, chăm sóc mà quên mất cây hoa giấy. Hoa giấy buồn nhưng được cây táo an ủi, động viên khi nói rằng ai cũng có ưu điểm và đều đẹp theo cách riêng của mình nên đừng buồn. Vì nhờ những bông hoa giấy của bạn mà khu vườn đẹp và rực rỡ hơn rất nhiều. Từ đó, hoa giấy yêu nơi mình sống và những người bạn táo của mình, không còn sống kiêu căng, coi thường mọi thứ nữa.
Qua câu chuyện, ta thấy được con người sống trong xã hội này luôn đánh giá quá cao giá trị của bản thân, luôn cho mình là tốt nhất, hoàn hảo nhất, xứng đáng nhất mà quên đi giá trị của người khác. Những người xung quanh, đặc biệt là những thứ nhỏ nhặt, coi chúng là vô hình, vô hình, không quan tâm. Cuộc sống vốn dĩ là tổng hòa của những vấn đề lớn nhỏ của con người và mọi mặt của đời sống con người, vì vậy mỗi cá nhân, mọi vật dù nhỏ bé đến đâu đều có chức năng, ý nghĩa và giá trị riêng. Câu chuyện trên giúp chúng ta hiểu thêm ý nghĩa, hạnh phúc cuộc đời cũng được tạo nên từ những hành động, thái độ và lời nói hàng ngày. Một đóng góp nhỏ có thể chứa đựng những giá trị lớn, vì vậy hãy tôn trọng và thấu hiểu lẫn nhau để tạo nên những giá trị sống tốt đẹp.
Ước mơ làm được việc lớn, được thăng tiến bản thân là mưu cầu chính đáng của mỗi người, cần được khuyến khích, động viên. Nhưng đừng biến nó thành niềm tự hào, hãy chỉ lấy sự tự tin làm động lực để phấn đấu. Một học sinh có ước mơ xây dựng đất nước, bạn tự tin vào trình độ toán, văn, anh… của mình và tự hào về điều đó, luôn cố gắng học tập để trở thành số một, và bạn cho rằng mình có khả năng. Khả năng làm được điều này là một điều rất đáng khen ngợi và khuyến khích. Nhưng nếu bạn quá tự tin về bản thân, coi thường bạn học, luôn coi thường và nói xấu về sự kém cỏi của mình thì người như vậy không đáng để học tập. Một nhân cách hoàn hảo được xây dựng từ lời nói, thái độ và hành động nhỏ trở đi, khi hạ thấp vai trò và giá trị của người khác đồng nghĩa với việc làm tổn thương họ. Vì mỗi người đều có hình tượng riêng, giá trị riêng, nếu bạn là người hoàn hảo, bạn sẽ không bao giờ lấy khuyết điểm của người khác làm vấn đề. Người dân phải có ý thức tự xây dựng, ý thức xây dựng từ những việc nhỏ nhất. Không chỉ bằng cách xây dựng từ những điều lớn lao, bạn sẽ trở thành một người tốt, mà bằng cách học cách tôn trọng những điều nhỏ bé có giá trị thấp, bạn đã xây dựng một ý thức cơ bản.
Cần có thái độ và quan niệm về cách đánh giá, nhìn nhận con người. Đừng đánh giá qua vẻ ngoài của họ rằng họ không tốt. Ví dụ, nếu bạn nhìn vào nỗ lực kiếm tiền của một người nghèo, bạn sẽ nghĩ rằng họ sẽ không bao giờ giàu có, điều đó là sai. Nhìn thấy một người ăn mặc rách rưới, bạn đang bảo họ là vô đạo đức, là điều hoàn toàn không thể chấp nhận được. Nếu bạn muốn hiểu một điều gì đó, bạn nên cố gắng tìm hiểu nó một cách cẩn thận, đừng vì một sai lầm mà gây ra nhiều rắc rối.
Đất trời sinh ra vạn vật, từ nhỏ đến lớn, mỗi vật đều có ý nghĩa riêng, không thể trộn lẫn với nhau. Mỗi mặt hàng ở một thời điểm khác nhau sẽ có giá trị riêng. Đừng vội cười trước mọi chuyện sẽ chẳng ai kịp hiểu cho bạn đâu. Có thể hôm nay bạn tỏa sáng rực rỡ, nhưng ngày mai sẽ có người khác thay thế và chẳng ai nhớ đến bạn.
Truyện giúp chúng ta trau dồi ý thức và biết trân trọng những điều nhỏ nhặt, biết quý trọng chúng vì chúng tuy nhỏ bé nhưng lại mang lại nhiều lợi ích. Hãy nêu cao tinh thần tự giác phấn đấu, sống có ý nghĩa, vì cuộc đời là vô tận.