Tác phẩm “Cuộc chia tay của những con búp bê” – Khánh Hoài
Mẹ tôi, giọng khản đặc, vọng ra từ màn hình:
– Thôi hai đứa chia đồ chơi đi.
Vừa nghe đến đó, người chị tôi chợt run lên, kinh hoàng nhìn tôi với ánh mắt tuyệt vọng. Đôi mắt đen láy của cô lúc này thật buồn, mi mắt sưng húp vì khóc nhiều.
Đêm qua, khi tôi chợt tỉnh giấc, tôi còn nghe thấy tiếng em nức nở, giận dữ. Tôi cắn chặt môi để không khóc thành tiếng nhưng nước mắt cứ tuôn ra như suối, ướt đẫm gối và tay áo.
Sáng nay dậy sớm, tôi lặng lẽ mở cửa rón rén ra vườn ngồi dưới gốc cây hồng xiêm. Chợt nghe có tiếng động sau lưng, tôi quay lại: anh tôi đi theo tôi từ bao giờ. Cô lặng lẽ đặt tay lên vai tôi. Tôi kéo em xuống và nhẹ nhàng vuốt tóc em.
Chúng tôi cứ ngồi như vậy. Phía đông, trời sáng dần. Những bông thược dược trong vườn đã thấp thoáng trong sương sớm và bắt đầu khoe những bộ cánh rực rỡ. Những con sâu nhảy nhót trên cành kêu ríu rít. Ngoài đường, tiếng xe máy, ô tô và tiếng người đi chợ ríu rít. Khung cảnh vẫn như ngày hôm qua, ngày kia, nhưng sao tai họa lại giáng xuống anh chị em tôi nặng nề như vậy.
Gia đình tôi khá giả. Anh trai tôi và tôi yêu nhau rất nhiều. Phải nói anh tôi rất giỏi. Nó lại thông minh nữa. Năm học lớp 5, có lần tôi đi đá bóng, áo bị rách một mảng lớn. Sợ mẹ đánh, em ở lại biển không dám về. Nghe lời bạn bè, tôi vác kim đến sân vận động. Nó nói rằng:
– Tôi cởi áo ra, anh và trả lại. Tôi may giỏi, mẹ tôi không biết.
Nhìn bàn tay mảnh khảnh của chị nhẹ nhàng luồn kim, không hiểu sao tôi thấy chạnh lòng. Lâu nay mải chơi với bạn bè, tôi chẳng để ý đến em… Từ đó, chiều nào tôi cũng qua đón em. Chúng tôi nắm tay nhau vừa đi vừa trò chuyện.
Nhưng bây giờ, tôi và anh tôi sắp phải xa nhau. Có thể xa nhau mãi mãi. Cảm ơn Chúa đây chỉ là một giấc mơ. Chỉ la giâc mơ.
Nhưng không, có tiếng dép trong nhà và tiếng mẹ tôi:
– Thanh đâu, Thủy đâu?
Chúng tôi giật mình, lồm cồm bò dậy
– Lấy đồ chơi ra! – Mẹ tôi ra lệnh. Thủy mở to mắt như người mất hồn, lảo đảo bám lấy cánh tay tôi. Đưa bạn vào trong, tôi nói
– Không share nữa. Bạn cho tôi tất cả mọi thứ.
Tôi nhắc lại hai ba lần, Thủy mới giật mình nhìn xuống. Tôi buồn bã lắc đầu: – Không, tôi không lấy. Tôi để lại tất cả cho bạn.
– Treo mãi. Chia! – Mẹ tôi hét lên rồi tức giận đi về phía cổng.
Chị tôi sụt sịt nói:
– Thôi, anh cứ chia ra đi.
Chúng tôi cũng không có nhiều đồ chơi. Tôi dành phần lớn cho cô ấy: bộ bông súng khô, bàn cá nhựa, những con ốc biển và những sợi chỉ màu. Thủy không quan tâm đến điều đó, mắt cứ nhìn chằm chằm vào khoảng không, thỉnh thoảng lại nấc lên khe khẽ. Nhưng khi tôi lấy hai con búp bê trong tủ ra và đặt chúng sang hai bên, cô ấy đột nhiên hú lên giận dữ:
-Anh tách Vệ Sĩ ra khỏi Tiểu Sơ sao? Sao anh ác thế!
Tôi buồn bã nhìn cô ấy.
“Vậy ngươi đã nói với ta rồi.” Bạn cho tôi tất cả mọi thứ.
Tôi đặt Vệ Sĩ bên cạnh Cô Em Nhỏ giữa đống đồ chơi của Thủy. Ánh mắt cô dịu đi, nhưng chợt nghĩ ra điều gì, cô lại kêu lên:
– Nhưng rồi ai sẽ thức đêm cho anh?
Tôi cười cay đắng. Có lần tôi ngủ gật và nhìn thấy ma. Thủy bảo: “Để em làm vệ sĩ bảo vệ cho anh”.
Cô ấy buộc con dao vào sau con búp bê lớn và đặt nó ở đầu giường của tôi. Đêm đó, tôi không bao giờ mơ thấy ma nữa. Kể từ đó, buổi tối học bài xong, Thủy lại “trang bị” cho vệ sĩ rồi đưa lên giường tôi. Sáng ra, tôi tháo con dao ra, đặt nó trở lại chỗ cũ, bên cạnh Nhỏ Em. Hai đứa quàng tay qua vai nhau. Từ khi đến nhà tôi, chúng nó chưa xa nhau một ngày nào, giờ thấy tôi chia rẽ Thủy không chịu nổi. Chúng tôi chỉ ngồi đó, chúng tôi không muốn chia rẽ và không muốn lấy lại. Một lúc sau, chị tôi đặt hai con búp bê về chỗ cũ. Một lần nữa họ vòng tay qua vai nhau và nhìn chúng tôi âu yếm. Thủy chợt mừng rỡ:
-Nhìn họ cười kìa!
Tôi cố gắng vui vẻ đi theo cô ấy, nhưng nước mắt tôi cứ trào ra.
Chợt Thủy lại cúi mặt:
-Sao bố không về? Điều đó có nghĩa là tôi không thể nói lời chào với bố trước khi đi.
Tôi nhìn vào cửa phòng bố. Mấy ngày nay, bố tôi vẫn vắng nhà. Tôi buồn bã nhìn cô ấy. Nó luôn chu đáo và hiếu thảo như vậy.
– Hay anh đưa em đi học một lát nhé.

Tôi đứng dậy đưa cho cô ấy chiếc khăn ướt. Thủy lau nước mắt, soi gương rồi chải đầu. Anh em dắt nhau ra phố. Mẹ nắm tay tôi rúc vào lòng như những ngày còn bé. Chúng tôi bước chầm chậm trên con đường đất đỏ quen thuộc của quê hương. Đôi khi, bất chợt, cô dừng lại, đôi mắt đau đáu nhìn chằm chằm vào gốc cây hay mái nhà, tất cả những cảnh tượng quen thuộc trên con đường mà chúng ta đã đi hàng nghìn lần từ thuở ấu thơ.
Khi chúng tôi đến trường thì đã gần trưa. Tôi đưa em đến lớp 4B. Thầy Tâm đang giảng bài. Chúng tôi nép vào gốc cây trước cửa lớp. Cô cắn môi im lặng, mắt dán chặt vào cả sân trường, từ cột cờ đến bảng tin và những nét than vẽ ô quýt trên nền gạch. Rồi tôi bật khóc.
– Ôi, Thủy! Tiếng kêu giật mình của cô giáo làm tôi giật mình.
Anh tôi bước vào lớp:
“Cô ơi, em vào chào cô…” Thủy nức nở
Cô Tâm ôm tôi thật chặt.
– Cô ấy biết mà. Cô ấy yêu anh rất nhiều!
Và cô quay lại lớp:
– Bố mẹ Thủy ly hôn. Thủy phải xa lớp chúng tôi, theo mẹ về quê ngoại.
Một tiếng “ồ” vang lên đầy ngạc nhiên. Cả lớp bàng hoàng. Có những tiếng khóc nức nở của những người bạn thân. Có em mạnh dạn rời khỏi chỗ ngồi, tiến lên nắm lấy tay anh tôi như không muốn rời. Tất cả những người bạn chơi chuyền, chơi hết mình, có kẹo, có táo cũng là để dành cho nhau suốt mấy năm qua…
Cô Tâm gỡ tay Thủy ra, bước lên bục mở cặp lấy cuốn vở có cây bút máy đầu vàng đưa cho em gái tôi và nói:
– Cô ấy đã đưa nó cho tôi. Sang trường mới em cố gắng học nhé!
Tôi nhanh chóng đặt cuốn sổ và chiếc bút xuống bàn.
– Thưa bà, cháu không dám nhận… cháu không đi học được nữa.
– Có chuyện gì vậy? – Cô Tâm sửng sốt.
– Nhà bà tôi ở xa trường. Mẹ tôi nói sẽ mua cho tôi một giỏ trái cây để đi chợ bán.
“Trời ơi!”, cô giáo tái mặt và bật khóc. Những đứa trẻ cũng khóc to hơn và to hơn. Cuối cùng, sợ làm náo động cả lớp, em tôi ngẩng đầu lên nức nở:
– Thôi, em chào anh ở lại. Chào mọi người, tôi đi đây.
Tôi đưa em ra khỏi lớp. Nhiều thầy cô ngừng giảng nhìn chúng tôi ngại ngùng. Ra khỏi trường, tôi ngạc nhiên khi thấy mọi người vẫn đi lại bình thường và ánh nắng vàng bao trùm lên khung cảnh.
Vừa về đến nhà đã thấy một chiếc xe tải đỗ trước cổng. Những người hàng xóm đang giúp mẹ tôi chất đồ lên xe. Cuộc chia tay quá đột ngột. Thủy như người mất hồn, mặt tái nhợt như lá. Tôi chạy vào nhà và mở hộp đồ chơi của nó. Hai con búp bê tôi đặt trong đó. Thủy lấy con Vệ Sĩ ra đặt lên giường tôi rồi bất ngờ ôm lấy con búp bê, hôn vội lên mặt nó thì thầm:
Vệ sĩ thân mến, ở lại! Ở ngoài hiên cho tôi ngủ đi! Rời xa anh, em sẽ rất buồn, nhưng biết phải làm sao…
Chị vừa khóc vừa chạy lại nắm tay tôi nói:
Này anh bạn! Khi nào áo em rách anh lại tìm em vá cho em…
Tôi thổn thức. Mẹ tôi từ ngoài bước vào. Mẹ vuốt tóc tôi và nhẹ nhàng nắm lấy tay Thủy, đi thôi.
Qua thước phim đẫm nước mắt, tôi nhìn mẹ và em leo lên xe. Đột nhiên cô ấy ngã xuống và chạy về phía tôi, ôm con búp bê trên tay. Cô nhanh chóng quay trở lại giường và choàng tay ôm Vệ sĩ của em gái mình.
Em để anh ở lại – Giọng cô khô khốc – Anh phải hứa với em là không bao giờ để hai đứa ngồi xa nhau như vậy. Bạn có nhớ? tôi hứa
tôi hứa
Tôi rơm rớm nước mắt trả lời rồi đứng như chôn chân tại chỗ nhìn theo bóng dáng khập khiễng của em trai leo lên xe. Chiếc xe tải rồ ga, lao vút sang đường rồi lao vút đi.

Tình yêu của Thành dành cho anh còn thể hiện ở việc Thành đưa anh đến trường để chào tạm biệt bạn bè. Ra khỏi trường, Thanh ngạc nhiên khi thấy mọi người vẫn đi lại bình thường và nắng vẫn vàng bao trùm lên cảnh vật. Chi tiết này làm nổi bật cảnh ngộ đáng thương của hai đứa trẻ. Nỗi buồn của hai em lẽ ra được mọi người chia sẻ nhưng mọi người vẫn dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra. Điều này càng làm tăng thêm nỗi buồn và nỗi buồn của hai đứa trẻ.
Tình cảm giữa hai anh em Thành và Thủy được thể hiện rất cảm động trong truyện Cuộc chia tay của những con búp bê. Hai anh em rất yêu thương nhau, luôn chăm sóc và hy sinh cho nhau. Nhưng nghịch cảnh trớ trêu đã đẩy cả hai vào một nỗi bất hạnh. Những tình cảm trong sáng của tuổi thơ được thể hiện thật cảm động qua các chi tiết trong truyện:
– Thanh đi chơi bóng không may bị rách miếng ảo. Tôi không dám về nhà vì sợ mẹ đánh. Nghe bạn Thành nói, Thủy mang kim đến chỗ Thành chơi để khâu áo. Lời Thủy nói với Thành thật hồn nhiên, trong sáng: “Anh cởi áo ra, em vá cho. Em vá giỏi lắm, mẹ không biết đâu”. Sự quan tâm của Thủy khiến Thành nhận ra một điều rằng lâu nay Thành chỉ lo vui chơi với bạn bè mà quên mất rằng mình còn có một người chị gái. Thành ân hận vì điều đó và từ đó Thành biết quan tâm, đón tôi mỗi chiều.
– Khi hai anh em sắp phải xa nhau vì bố mẹ ly hôn, Thành biết nỗi buồn và sự tuyệt vọng của Thủy. Thành cũng buồn không kém khi phải xa mẹ con tôi. Những câu nói bộc lộ cảm xúc của hai anh em càng khiến người đọc xót xa hơn: “Đôi mắt đen láy của em bây giờ buồn quá, mí mắt em sưng húp vì khóc nhiều” và “Em phải cắn chặt môi để không khóc to, mà nước mắt tuôn như suối, ướt đẫm gối và hai ống tay áo anh”.
– Khi mẹ bắt hai anh em chia đồ chơi, cả Thành và Thủy đều muốn nhường nhau. Khi bị mẹ giục thêm, Thành để hai con búp bê đứng hai bên thì Thủy mới “giận dỗi mắng thầm: – Anh tách Vệ Sĩ ra khỏi con nhỏ à? Sao anh ác thế!” Lời nói của Thủy thật hồn nhiên nhưng chứa đựng một ý nghĩa nhân đạo. Chàng Vệ Sĩ và Cô Em Gái là hiện thân của Thanh và Thủy. Hai anh em Thành và Thủy phải xa nhau nhưng Thủy không muốn điều đó. Hai chữ độc ác dành tặng cho những người lớn, những người đã từng nghĩ đến việc chia cắt hai anh em Thành và Thủy. Thủy muốn hai con búp bê sống với nhau mãi mãi.
– Hành động tặng búp bê cho nhau vừa thể hiện tình yêu thương của hai anh em vừa muốn nhắn nhủ đến cha mẹ về nỗi đau chia ly trong lòng con cái.
– Tình yêu của Thành dành cho anh còn thể hiện ở việc Thành đưa anh đến trường để tạm biệt bạn bè. Ra khỏi trường, Thanh ngạc nhiên khi thấy mọi người vẫn đi lại bình thường, nắng vẫn ấm áp bao trùm khung cảnh. Chi tiết này làm nổi bật cảnh ngộ đáng thương của hai đứa trẻ. Nỗi buồn của hai em lẽ ra phải được mọi người chia sẻ nhưng mọi người vẫn thờ ơ như không có chuyện gì xảy ra. Điều này càng làm tăng thêm nỗi buồn và nỗi buồn của hai đứa trẻ.
– Tình cảm giữa Thành và Thủy được thể hiện cảm động nhất khi hai anh em sắp phải chia xa. “Cuộc chia tay quá đột ngột. Thủy như người mất hồn, mặt xanh như lá. Tôi chạy vào nhà và mở hộp đồ chơi của nó. Hai con búp bê tôi đặt trong đó. Thủy bế con cận vệ ra đặt lên giường tôi, rồi bất ngờ ôm lấy con búp bê, hôn vội lên mặt nó và thì thầm: – Võ sĩ thân mến, hãy ở lại! Ở lại bảo vệ và cho tôi ngủ! Xa anh, nhỏ Em sẽ buồn lắm, nhưng biết làm sao… Lời nói và hành động của Thủy đều xuất phát từ tình cảm sâu nặng. Hành động “đè con nhỏ bên vệ sĩ” thể hiện sự khát khao cao độ được ở bên anh trai của Thủy. Trước hành động của Thủy, Thành chỉ biết đứng nhìn mà không nói nên lời. Nỗi xót xa đang đè nén trong lòng Thành chờ đợi một cảm xúc khác sẽ bộc lộ ra ngoài trong nước mắt. Và quả nhiên Thành “vừa trả lời vừa đứng như mọc rễ xuống đất”. Hai từ “anh hứa” là tất cả những gì Thành có thể làm cho em trong lúc chúng ta sắp phải xa nhau.
Câu chuyện là bài học sâu sắc dành cho các bậc cha mẹ. Những gì trẻ thể hiện thật hồn nhiên nhưng cũng thật sâu sắc. Cái họ cần là một gia đình hạnh phúc, một mái ấm có cha có mẹ.
Cảm nghĩ của em về truyện ngắn Cuộc chia tay của những con búp bê của Khánh Hoài

Trong xã hội hiện nay, rất nhiều trẻ em đang bị xâm hại, không có một mái ấm gia đình đúng nghĩa. Không đảm bảo quyền lợi của bạn. Vì thế,
“Cuộc chia tay của những con búp bê” của Khánh Hoài là một câu chuyện vô cùng cảm động, là lời cảnh tỉnh cho những người lớn, khi ứng xử với trẻ nhỏ.
Câu chuyện xoay quanh hai nhân vật Thanh và Thủy vốn rất “yêu thương” và đùm bọc nhau từ nhỏ. Họ có nhiều kỷ niệm cùng nhau vào năm lớp 5 khi chiếc áo Thành bị rách. Thủy mang kim ra sân khâu cho Thành. Một biểu hiện đơn giản, biểu hiện của tình cảm giữa hai anh em.
Đi học, đi chơi hai anh em cũng có nhau. Nhưng rồi sóng gió gia đình xảy ra, bố mẹ ly hôn, hai con mỗi người một nơi. Nỗi đau đớn hằn rõ trên khuôn mặt của hai đứa trẻ ngây thơ. Thủy chỉ biết nức nở, còn anh trai Thành thì cắn chặt môi để tiếng khóc kìm nén trong lòng không bật ra thành tiếng. Nước mắt khi cha mẹ ly tán, anh em ly tán, tan nát
Tác giả đã dùng những lời lẽ chân thành để miêu tả cuộc chia ly ấy, khiến người đọc không khỏi nghẹn ngào, xúc động trước tình cảm chân thành, mộc mạc mà những người con dành cho nhau.
Khi cha mẹ ly thân, mọi việc trong gia đình cũng bị chia cắt. Ngay cả đồ chơi của hai anh em cũng bị mẹ bảo chia đôi khiến hai anh em vô cùng xót xa. Thành muốn “nhường” hai Vệ sĩ và búp bê cho em gái Thủy. Nhưng Thủy sợ anh làm vỡ hai con búp bê nên vội nói: Tại sao bạn lại ác như vậy? Bạn sẽ chia chúng ra ?,
Nhưng rồi cô lại sợ nếu không có vệ sĩ, sẽ không có ai giữ anh tỉnh giấc. Điều này cho thấy tình cảm của Thủy dành cho anh trai vô cùng sâu sắc, một cô em gái tình cảm, luôn lo lắng cho những người thân yêu của mình.
Nghĩ vậy, Thủy quyết định để lại toàn bộ hai con búp bê cho em trai là Thành. Hai con búp bê sẽ không bao giờ phải xa nhau như Thủy và Thanh. Hành động này của cô gái khiến người đọc vô cùng cảm động, cảm thấy cô dường như già hơn so với tuổi thật, biết suy nghĩ sâu sắc, hiểu sự thật, hi sinh, chịu mất mát vì người mình yêu.
Lời chia tay mái trường, thầy cô, bạn bè thân thiết của Thủy cũng khiến người đọc không cầm được nước mắt, khi cô nói “ Mẹ sẽ mua cho em một giỏ trái cây để đi chợ bán “. Câu nói của Thủy khiến cô giáo bàng hoàng, gương mặt tái nhợt vì đau đớn. Một cô bé đang tuổi ăn chơi nhưng từ nay không được đến trường, mất đi tuổi thơ hạnh phúc để bước vào đời, bươn chải mưu sinh
Tác giả Khánh Hòa với những câu văn đầy nhân văn, giàu cảm xúc đã khiến người đọc cảm nhận được sự mất mát to lớn của những người con khi gia đình tan vỡ, phải trưởng thành sớm, lầm lũi. Về với tuổi thơ hồn nhiên vui vẻ.
Thông qua tác phẩm “Cuộc chia tay của những con búp bê” tác giả muốn gửi gắm đến những người lớn hãy sống tích cực hơn để những đứa trẻ không phải gánh chịu hậu quả của việc gia đình ly tán. Bởi trong bất kỳ cuộc chia ly nào, con cái luôn là người đau khổ nhất.
Phân tích truyện Cuộc chia tay của những con búp bê của Khánh Hoài.
Chia ly, hình như chỉ có ở người, ở những người đã lớn, đã trưởng thành. Vậy mà tác giả Khánh Hoài lại đem cuộc chia ly ấy cho hai con búp bê. Tài liệu Lời tạm biệt của những con búp bê , nhà văn Khánh Hoài nhắc đến những tình cảm và tấm lòng vị tha, nhân hậu, trong sáng và cao cả của những em nhỏ không may rơi vào cảnh bất hạnh để khơi dậy trong mỗi chúng ta: tình cảm anh em trong sáng. và đồng cảm với những người có hoàn cảnh bất hạnh.
Truyện “Cuộc chia tay của những con búp bê” của Khánh Hoài đoạt giải Nhì, trích trong tập thơ đoạt giải cuộc thi viết về quyền trẻ em do Viện Khoa học giáo dục cứu trẻ em tổ chức tại Thụy Điển – 1992.
Câu chuyện kể về sự chia tay đầy xúc động và tình cảm chân thành của hai anh em ruột khi gia đình tan vỡ. Nhân vật chính là Thành và Thủy. Câu chuyện được kể ở ngôi thứ nhất. Người tự xưng là “tôi” trong câu chuyện là Thành, là người chứng kiến sự việc, cũng là người chịu nỗi đau như em gái mình. Cách chọn ngôi kể này giúp tác giả thể hiện sâu sắc tư tưởng, tình cảm, tâm trạng của nhân vật. Mặt khác, cách kể theo ngôi kể này cũng làm tăng tính chân thực cho câu chuyện và do đó sức thuyết phục của câu chuyện cũng cao hơn.
Nhan đề mang ý nghĩa ẩn dụ, tượng trưng sâu sắc. Búp bê là vật vô tri vô giác nhưng lại gắn bó với tuổi thơ của những đứa trẻ. Khi những “con búp bê” chia tay nhau, những đứa trẻ ấy đã rơi vào nỗi đau khôn tả. Và đây cũng là cuộc chia tay của Thành và Thủy. Những đứa con là nạn nhân đau đớn của những cuộc hôn nhân không hạnh phúc, lẽ ra chúng được sống trong một gia đình đầy đủ nhưng lại phải xa nhau, mỗi người mỗi ngả.
Thanh và Thủy là hai anh em thương yêu, chăm sóc, đùm bọc nhau từ nhỏ. Tình cảm đó được thể hiện qua nhiều chi tiết như năm lớp 5, một lần Thành đi đá bóng bị rách áo, Thủy đã tự mình mang kim ra đồng vá cho Thành. Một cách diễn đạt rất đơn giản, giản dị nhưng chan chứa yêu thương. Hai anh em đi học lúc nào cũng đi cùng nhau “vừa đi vừa nói”.
Khi cha mẹ chia tay, hai anh em phải đi ở riêng, nỗi đau hiện rõ trên từng khuôn mặt đến mức nghẹt thở. Thủy “vừa khóc vừa giận” còn Thành “cắn chặt môi để không bật ra tiếng khóc mà nước mắt cứ ứa ra như suối, ướt đẫm cả gối”. Những giọt nước mắt ấy chứa đầy nỗi đau đớn, tủi nhục khi gia đình tan vỡ. Tác giả đã khiến người đọc không kìm được cảm xúc khi đọc những câu văn đẫm nước mắt này.
Thương nhau là thế, nhưng hai anh em đành phải chia xa. Khi mẹ bảo hai anh em chia đồ chơi, Thủy bất giác run lên, khiếp sợ, đôi mắt buồn sâu thẳm, mí mắt sưng húp vì khóc nhiều. Thủy mở to mắt như người mất hồn, loạng choạng bám chặt lấy cánh tay anh. Thanh buồn, không muốn chia đồ chơi, muốn nhường bạn mọi thứ. Hai anh em cứ cố gắng, không muốn chia sẻ, không muốn nhận lại. Khi phải chia cắt Én nhỏ và vệ sĩ, hai anh em rất buồn, tủi thân, bơ vơ. Rõ ràng là hai anh em rất buồn, đau đớn và không muốn chia sẻ con búp bê. Mẹ phải giục đến lần thứ ba thì hai anh em mới buộc phải chia nhau. Và khi phải chia sẻ, cả hai đều rất lo lắng, sợ hãi, băn khoăn.
Khi thấy anh ta chia hai con búp bê ra hai bên, Thủy cũng hú lên giận dữ. Tâm trạng Thủy thật mâu thuẫn. Điều mâu thuẫn là một mặt Thủy rất tức giận không muốn chia cắt hai con búp bê, nhưng mặt khác lại rất thương bạn, sợ đêm đêm không có vệ sĩ canh bạn ngủ nên cô đã rất bối rối sau khi hú lên giận dữ. Trước tình hình đó, nhà văn Khánh Hoài muốn gợi lên trong mỗi chúng ta những suy nghĩ sâu sắc và chờ đợi câu trả lời từ bạn đọc. Có lẽ cách tốt nhất là gia đình Thành – Thủy đoàn tụ, để hai anh em không phải chia xa, và hai con búp bê sẽ ở bên nhau mãi mãi.
Những mâu thuẫn và hình ảnh của hai anh em Thanh Thủy khi chia đồ chơi đã gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh những người làm cha, làm mẹ hãy có trách nhiệm hơn với cuộc sống gia đình, hãy cùng nhau giữ gìn và vun đắp. xây dựng hạnh phúc, để con cái được hưởng cả tình yêu thương của cha và mẹ.
Đoạn cuối kể về giây phút Thủy tạm biệt lớp. Và đến đoạn này, người đọc thực sự không kìm nén được cảm xúc. Khi cô giáo đưa cho Thủy quyển vở và cây viết, Thủy không dám nhận vì sợ rằng em sẽ không được đi học nữa, bởi “mẹ em sẽ mua cho em một thúng trái cây để em đi chợ bán”. Bất ngờ và sửng sốt nhất khiến ai cũng bất ngờ đó là chi tiết Thủy nói: Con không được đi học nữa, vì nhà bà ngoại xa trường quá, con sẽ phải đi bán hoa quả. Nghĩa là sau cuộc chia tay của người thầy và người bạn này, cô bé tội nghiệp ấy sẽ bị ném ra ngoài cuộc sống của loài kiến sống, sẽ vĩnh viễn mất đi niềm vui được làm học trò, thật đáng thương.
Kể lại câu chuyện chia tay đầy nước mắt ấy, sau khi rời ghế nhà trường, Thành cho biết: “Em rất ngạc nhiên khi thấy mọi người vẫn đi lại bình thường và nắng vẫn còn ấm trên sân trường”. Đây là một tình huống trớ trêu, sự đối đầu giữa bên trong và bên ngoài. Đó cũng là diễn biến tâm lý được tác giả miêu tả rất hài hòa. Nghệ thuật miêu tả thiên nhiên, một sinh vật đẹp đẽ, vô tư, điềm tĩnh trước nỗi bất hạnh của con người càng làm tăng thêm nỗi buồn sâu thẳm, tuyệt vọng, bất lực, mất mát của các nhân vật trong truyện và cả hậu quả là nhân vật trong truyện. một lời nhắc nhở nhẹ nhàng: mỗi chúng ta hãy lắng nghe và quan tâm đến những gì đang diễn ra xung quanh mình, để chia sẻ nỗi đau với đồng loại. Đừng sống buông thả, vô tình.
Tóm lại, qua văn bản Lời tạm biệt của những con búp bê , Khánh Hoài muốn nhắn nhủ đến độc giả rằng tình yêu thương và hạnh phúc gia đình là vô cùng quý giá và quan trọng. Mỗi người hãy cố gắng bảo vệ và giữ gìn, đừng vì bất cứ lý do gì mà làm tổn hại đến những tình cảm tự nhiên, trong sáng ấy, làm tan vỡ hạnh phúc gia đình.
Văn Học Trẻ Sưu Tầm