Bài văn nghị luận xã hội 200 từ về giữ gìn tiếng mẹ đẻ và học ngoại ngữ
Thời gian gần đây, việc một số bạn trẻ chọn “xuất ngoại”, sử dụng ngoại ngữ thay vì tiếng Việt đã gây ra nhiều tranh cãi. Đối với tôi, tiếng mẹ đẻ vẫn là thứ mà chúng ta phải giữ gìn, là di sản quý giá của dân tộc, và ngoại ngữ chỉ là một cách để chúng ta giao tiếp với thế giới. “Tiếng mẹ đẻ” là tiếng của dân tộc ta, tiếng gốc của ông bà, cha mẹ ta, v.v. từ hàng ngàn năm trước. “Ngoại ngữ” dùng để chỉ bất kỳ ngôn ngữ nào không phải là tiếng mẹ đẻ. Chúng ta phải thực hiện đồng thời cả việc trau dồi tiếng mẹ đẻ và học ngoại ngữ. Vì mỗi con người đều được sinh ra từ văn hóa, truyền thống và bản sắc dân tộc. Chúng tôi lớn lên trong lời ru của bà ngoại, lớn lên trong thứ ngôn ngữ mộc mạc, giản dị mà sâu sắc ấy. Bên cạnh đó, ngoại ngữ còn giúp chúng ta hội nhập, mở rộng tri thức… Giữ gìn tiếng mẹ đẻ không có nghĩa là loại bỏ các ngôn ngữ khác mà phải sử dụng ngoại ngữ một cách hợp lý, không lạm dụng quá mức. Sử dụng ngoại ngữ bừa bãi, thậm chí sai lệch, ảnh hưởng đến sự trong sáng của tiếng Việt, không làm bạn sang trọng hơn mà chỉ hạ thấp giá trị con người của chính bạn. Nhiều người thành công trên trường quốc tế như Giáo sư Ngô Bảo Châu hay “thần đồng” Đỗ Nhật Nam nhưng họ vẫn sử dụng tiếng Việt trong giao tiếp hay viết lách, ngoại ngữ chỉ xuất hiện khi thật cần thiết. Nhưng nhiều người cho rằng một tác phẩm không có ngoại ngữ thì không cần học. Đây là một suy nghĩ chưa thấu đáo, bởi ngoại ngữ không chỉ là công cụ lao động mà còn là con thuyền đưa ta đi khám phá với các quốc gia khác. Vì vậy, bên cạnh việc giữ gìn những giá trị truyền thống của tiếng Việt, mỗi chúng ta phải không ngừng học thêm những ngôn ngữ mới để cuộc sống thêm nhiều màu sắc. Với tôi, tiếng Việt giúp tâm hồn tôi trong sáng, tĩnh tại hơn, còn các ngôn ngữ khác giúp trí óc tôi được mở rộng, phong phú hơn. Hãy luôn để tiếng mẹ đẻ và ngoại ngữ là chìa khóa đưa ta ra thế giới.