Hãy kể về một kỉ niệm khó quên về một tình bạn ngắn gọn gồm dàn ý chi tiết và hơn 40 bài văn mẫu hay nhất được các thầy cô giáo pgddttramtau.edu.vn tuyển chọn từ những bài văn đạt điểm cao sẽ giúp các em học sinh nâng cao kỹ năng làm bài. Nâng cao vốn từ vựng, củng cố kỹ năng viết và phát triển bài viết hoàn chỉnh theo phong cách của riêng bạn.
Đề bài: Kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn
Kể về một kỉ niệm khó quên về một tình bạn ngắn ngủi nhưng đẹp nhất
Dàn ý Kể về một kỉ niệm khó quên về tình bạn đẹp nhất
Các em có thể tham khảo một số bài văn mẫu kể về những kỉ niệm khó quên về tình bạn dưới đây để tham khảo cách trình bày và mở rộng vốn từ.
Lập dàn ý Kể về một kỉ niệm khó quên về tình bạn – Mẫu 1
I. Giới thiệu
– Giới thiệu người bạn định kể.
– cảm nghĩ chung của em về kỉ niệm khó quên về tình bạn ấy.
II. Thân hình
– Kể kết hợp với tả ngoại hình, tính cách, phẩm chất nổi bật của người bạn.
– Kể về những kỷ niệm đáng nhớ giữa bạn và bạn bè: Đó có thể là kỷ niệm vui, kỷ niệm buồn,…
- Nó xảy ra vào thời gian nào? Tình hình thế nào?
- Kể lại diễn biến của câu chuyện.
- Thái độ và cách khắc phục của các nhân vật trong câu chuyện đó như thế nào?
III. Kết thúc
– Nêu đầu đuôi câu chuyện đó.
– Kỉ niệm đó để lại trong anh ấn tượng gì?
Lập dàn ý Kể về một kỉ niệm khó quên về tình bạn – Mẫu 2
I. Giới thiệu
- Giới thiệu một kỉ niệm đáng nhớ
- Em có ấn tượng gì về kỉ niệm đó?
II. Thân hình
1. Hãy miêu tả ngắn gọn về người có kỉ niệm với bạn
- Hình dạng
- Tuổi
- Các tính năng gây ấn tượng với bạn
- Tính cách và hành vi của người đó
2. Giới thiệu kỉ niệm
- Đây là kỉ niệm vui hay buồn?
- Trong hoàn cảnh nào và khi nào?
3. Kể lại hoàn cảnh, hoàn cảnh xảy ra câu chuyện.
- Ký ức đó liên quan đến ai?
- Người đó như thế nào?
4. Diễn biến của câu chuyện
- Làm thế nào để câu chuyện bắt đầu và mở ra?
- Trình bày cao trào của câu chuyện
- Thái độ, tình cảm của các nhân vật trong truyện
5. Kết thúc câu chuyện
- Làm thế nào để câu chuyện kết thúc?
III. Kết thúc
– Bày tỏ suy nghĩ, cảm xúc của mình qua câu chuyện
Câu chuyện là một kỉ niệm đẹp của thời còn đi học. Nó đã dạy cho tôi một bài học quý giá và tôi sẽ không bao giờ quên.
20 Bài văn mẫu kể về một kỉ niệm khó quên về tình bạn
Kể ngắn gọn kỉ niệm khó quên về tình bạn – Mẫu 1
Mỗi người bạn là một món quà quý giá. Với bạn bè chúng tôi có biết bao kỷ niệm. Tôi có một kỉ niệm rất vui với người bạn thân của mình, đó cũng là kỉ niệm khó quên nhất trong lòng tôi.
Đó là từ hồi tôi học lớp 2, hồi đó tôi và Lan là bạn thân học cùng lớp, đi học, đi chơi hay làm gì cũng có nhau. Lan thích búp bê và tôi thích đọc sách, đặc biệt là sách dành cho trẻ em, mỗi người chúng tôi có sở thích khác nhau. Tôi còn nhớ hôm đó là sinh nhật tôi, Lan đã tiêu hết số tiền dành dụm được để mua cho tôi những cuốn truyện hay. Khi mở món quà đó ra, tôi vui và hạnh phúc lắm, Lan là người luôn thấu hiểu và cho tôi nhiều điều tuyệt vời. Trong hộp quà sinh nhật hôm ấy còn có một lá thư chúc sinh nhật và lời tạm biệt. Lan cho biết, ngày mai cô phải cùng gia đình chuyển vào Nam sinh sống, những ngày qua anh cố giấu vì sợ bạn buồn. Đây là quà sinh nhật cũng như quà chia tay, anh ấy cũng mong bạn sẽ luôn nhớ và thường xuyên viết thư cho anh ấy. Hôm đó tôi vừa vui vừa buồn. Vui vì nhận được món quà dễ thương, buồn vì phải nói lời chia tay với người bạn đã gắn bó lâu dài. Đối với tôi, Lan là một người bạn tốt, tôi luôn trân trọng tình bạn đó với Lan.
Giờ đây, dù xa nhau về khoảng cách nhưng cả hai vẫn thường xuyên hỏi thăm nhau về chuyện học hành, cuộc sống. Anh ấy vẫn nhớ những sở thích cũ đó và gửi cho tôi những cuốn sách hay. Tôi cảm thấy rất may mắn khi có một người bạn như Lan.
Kể ngắn gọn kỉ niệm khó quên về tình bạn
Kể ngắn gọn kỉ niệm khó quên về tình bạn – Mẫu 2
Ai cũng có những kỷ niệm đẹp trong tâm trí, tôi cũng vậy. Kỉ niệm khó quên của tôi là chuyến đi biển Nha Trang cùng My – người bạn thân lâu ngày của tôi.
Lần đó thật vui, chúng tôi thu dọn hành lý vào vali và đáp máy bay ra Nha Trang. Biển thật đẹp! Hàng dừa xào xạc trong gió. Những con sóng đua nhau xô vào bờ, tung bọt trắng xóa. Biển có lúc dịu dàng, êm đềm nhưng cũng có lúc giận dữ, kiêu ngạo đẩy mọi thứ xung quanh ra xa. Đứng trên bờ nhìn ra biển, bạn sẽ thấy thấp thoáng những đoàn thuyền đánh cá ra khơi, mang về cho mọi người những mẻ lưới nặng trĩu. Trên bờ, người đi tắm biển rất nhiều. Tôi và My cùng nhau xây lâu đài cát và “thu hoạch” được rất nhiều vỏ sò, ốc, san hô,…. Tắm biển thỏa thích, hai gia đình tôi dẫn nhau vào một nhà hàng cao cấp. Ở đó, chúng ta có thể ăn đặc sản Nha Trang và nhiều món ăn ngon khác. Buổi tối hai đứa ra biển tắm mát rồi đi dạo. Khi ngồi xuống nghỉ ngơi, chúng tôi tán gẫu về những câu chuyện không có thật trên đời. Tiếng cười của chúng tôi hòa cùng tiếng dế đêm nghe rất vui tai, đêm trên biển thật yên tĩnh,…
Đã ba năm kể từ khi tôi đi chơi với My nhưng tôi sẽ không bao giờ quên ngày hôm đó vì nó đã khắc sâu trong tâm trí tôi. Ngày hôm đó là một kỉ niệm khó quên, kỉ niệm tình bạn đẹp đẽ.
Kể ngắn gọn kỉ niệm khó quên về tình bạn – Mẫu 3
Một trong những kỉ niệm đáng nhớ nhất giữa tôi và cô bạn thân, đó là kỉ niệm diễn ra vào một buổi trưa hè cách đây hai năm.
Hôm ấy, chiều mát, tôi và Khải rủ nhau ra sông tắm mát. Dưới ánh nắng gay gắt, dòng nước sông trong mát và hấp dẫn bởi những cây khế, hàng dừa. Vì thế, chúng tôi đã sơ suất, không phóng mà lao ngay xuống làn nước mát. Đang bơi vui vẻ, tôi bỗng cảm thấy phần bắp chuối căng cứng. Sau vài giây giật, tôi thấy ngay mình bị chuột rút. Chao ôi, cơ thể tôi nhanh chóng mất thăng bằng và tay tôi không ngừng run rẩy.
May mắn thay, Khải ở gần đó đã nhìn thấy tình hình của cô và nhanh chóng bơi lại để cứu. Vốn vật chất của cô lớn hơn Khải rất nhiều nên quá trình gặp không ít rắc rối. Không có người lớn xung quanh vì đó là giữa trưa. Dù vậy Khải vẫn kiên trì kéo tôi lên bờ từng chút một. Sau khoảng hai mươi phút, anh ấy và tôi đến bờ biển. Mặt Khải lúc đó đỏ bừng vì mệt, hơi thở tương đối dồn dập nhưng anh vẫn quan tâm xoa bóp chân cho cậu, cốt để giúp cậu sớm khỏi bệnh. Nhờ có Khải mà tôi đã có thể an toàn vượt qua tình huống nguy hiểm đó.
Kể từ hôm đó, tình bạn giữa tôi và Khải càng thân thiết hơn. Tôi coi anh ấy như người anh em thân thiết nhất của mình.
Kể ngắn gọn kỉ niệm khó quên về tình bạn – Mẫu 4
Một mùa hè nữa lại về, mang theo bao cảm xúc xao xuyến khó tả. Và những kỉ niệm khó quên với cô bạn thân cũng theo dòng cảm xúc đó mà hiện ra.
Đó là một mùa hè ba năm trước. Lúc đó tôi mới chỉ là một cậu học sinh lớp 2 với tính cách hiếu động và nghịch ngợm. Đó là lý do tại sao tôi đôi khi làm phiền người khác. Tôi còn nhớ rất rõ hôm đó, vì trời nắng nóng nên tôi sang nhà rủ Tuấn đi bơi cùng ở bể bơi gần nhà. Mọi thứ vẫn diễn ra như thường lệ, khi chúng tôi làm ấm người rồi nhảy xuống làn nước mát. Nhưng lúc đó, cái tính nghịch ngợm trong tôi lại trỗi dậy. Tôi rủ Tuấn thi lặn lâu dưới nước. Rồi nhân lúc Tuấn đang cố nín thở, nó trèo lên lưng đẩy cả người Tuấn xuống nước. Làm xong tôi cười thích thú. Nhưng vừa thấy Tuấn nổi lên với vẻ mặt đau đớn, ho liên tục cho đến khó thở, tôi đã thấy ngay lỗi lầm của mình. Lúc đó tôi rất sợ, không biết phải làm sao. Chỉ dám quay lại, vỗ nhẹ vào lưng Tuấn và xin lỗi liên tục. May mà một lúc sau Tuấn cũng bình thường trở lại. Và anh cũng không trách móc hay mắng mỏ tôi mà chỉ nhẹ nhàng bảo tôi lần sau đừng làm vậy nữa. Điều đó làm tôi rất xúc động.
Kể từ đó, tình bạn giữa tôi và Tuấn càng thân thiết hơn. Và tôi cũng dần bỏ đi tính nghịch ngợm của mình. Mỗi lần kể về kỷ niệm này, tôi xấu hổ vô cùng. Nhưng tôi sẽ không bao giờ quên, để nhắc nhở mình không mắc lại sai lầm đó nữa.
Kể về kỉ niệm khó quên về tình bạn – Mẫu 5
Thời gian trôi nhanh, đã ba năm rồi, tôi vẫn nhớ. Khi tôi học lớp hai, tôi và Quỳnh rủ nhau ra vườn hoa trong trường chơi vào giờ ra chơi.
Sáng hôm ấy là một buổi sáng mùa xuân, khí trời se lạnh, chúng tôi thong dong hít thở bầu không khí trong lành. Vườn trường có nhiều hoa. Em thích nhất là cây hoa cúc vàng. Có nhiều cánh hoa, nhị ở giữa, cánh hoa mềm xếp đều; Hoa có mùi thơm và trông thật dễ thương, hoa có màu vàng tươi. Tôi nói:
– Quỳnh ơi bông cúc nhìn đẹp quá!
Quỳnh bĩu môi:
– Ôi đẹp quá! Nhưng đẹp làm sao bằng hoa hồng. Hoa hồng là nữ hoàng của các loài hoa.
Tôi và Quỳnh mải tranh luận với nhau, ai cũng cho ý kiến của mình là đúng và hợp lý. Thời gian đầu, Quỳnh vẫn bảo vệ ý định đúng đắn của mình. Quỳnh giận tôi thật rồi! Từ góc vườn, bác bảo vệ tiến lại gần chúng tôi:
“Này các con, mẹ đã nghe hai con tranh luận xem hoa nào đẹp hơn, bây giờ mẹ sẽ nói với hai con: “Hoa nào cũng đẹp, mỗi loài hoa có một vẻ đẹp riêng. Cái chính là chúng ta phải biết cách chăm sóc cho hoa đẹp hơn, tươi hơn và đâm chồi nẩy lộc để hoa nở nhiều hơn, tôi và Quỳnh nghe chúng nói rồi mới hiểu, lúc đó chúng tôi nhìn nhau với ánh mắt hạnh phúc như ngày nào. đôi mắt của chúng tôi lúc đó dường như đẹp hơn.
Bây giờ chúng tôi đã lớn. Ba năm trôi qua, những kỉ niệm tuổi thơ vẫn in đậm trong tâm trí tôi: Một tình bạn đẹp, một kỉ niệm khó quên.
Kể về kỉ niệm khó quên về tình bạn đẹp nhất
Kể về kỉ niệm khó quên về tình bạn – Văn mẫu 6
Tôi và Nga là bạn thân, chơi với nhau từ nhỏ đến giờ, vì gia đình hai đứa là hàng xóm của nhau. Chúng tôi có với nhau biết bao kỷ niệm vui buồn. Có một kỷ niệm vào năm lớp 4 mà tôi vẫn nhớ cho đến tận bây giờ.
Đó là một hoạt động cuối tuần của lớp. Sau khi báo cáo về những ưu điểm, khuyết điểm và thành tích của lớp trong tuần, lớp trưởng và giáo viên đã làm việc để khắc phục một vấn đề quan trọng. Chuyện là hôm nay, Mai- đứa bạn ngồi cùng bàn với tôi mang tiền đi nộp học phí nhưng không may bị mất. Dù đã tìm khắp sách nhưng vẫn không thấy. Bà yêu cầu Mai đứng lên kể lại sự việc, Mai trình bày:
– Dạ thưa cô, vì bố mẹ em có việc phải đi làm nên đưa tiền bảo em cầm theo để đóng học phí vì bố mẹ em không dậy được. Tôi giữ nó rất cẩn thận nhưng vẫn bị mất. Tôi chắc chắn bị lạc trong lớp học này.
Cô ấy nói:
– Nhìn kỹ chưa? Tại sao bạn chắc chắn như nhau, chúng tôi phải xem xét mọi trường hợp có thể.
Lúc này Mai hướng mắt về phía tôi vẻ giận dữ:
– Trong lớp này chắc chắn em sẽ thua, ai cũng biết nhà Lan nghèo, chắc cô ấy thấy em có nhiều tiền mà sinh lòng tham mà lấy trộm của em.
Tôi nghe bần thần mà hoảng hồn, nước mắt không ngừng tuôn rơi, tôi có cảm giác như mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình, sợ lắm.
Lúc này, có lẽ hiểu được suy nghĩ của tôi hay vì tức giận trước hành động của Mai, chị Nga giơ tay nói:
– Dạ thưa cô và cả lớp, theo em những điều Mai nói là vô căn cứ. Tôi biết gia đình Lan có nhiều khúc mắc nhưng chơi thân từ nhỏ nên tôi biết Lan là bạn tốt. Các bạn cũng thấy đó: thứ nhất, Lan luôn giúp đỡ các bạn trong lớp một cách rất tự nguyện khi ai đó gặp khó khăn. Thứ hai, tuy nghèo nhưng Lan là người rất có lòng tự trọng, những món quà của lớp tặng cô luôn từ chối nhận vì nghĩ còn có những bạn khác cần viện trợ hơn. Thứ ba, cô ấy luôn trung thực và thẳng thắn.
Nghe xong, cả lớp vỗ tay đồng tình, lúc này tuy tôi rất sợ nhưng với sự trấn an đó, tôi cảm thấy mình được quan tâm và che chở. Đang trao đổi, bàn bạc thì bất ngờ bác bảo vệ của trường đi vào thông báo có một học sinh có chiếc ví nhỏ, trong đó có một số tiền, nếu ai làm mất thì gặp lại để nhận. Lúc này, Mai được cô giáo cho gặp bác bảo vệ, qua kiểm tra số tiền và xác định chiếc ví, cô mới biết đó là của Mai thật. Lúc này, cả lớp mới thở phào, nhưng do kéo khóa cặp không cẩn thận, Mai làm rơi ví khi vội chạy vào lớp, một học sinh lớp dưới nhặt được và để lại cho bảo vệ.
Khi mọi chuyện đã qua, Mai đã xin lỗi tôi về sự hiểu lầm này, tôi và Nga chỉ biết nhìn nhau cười.
Ra về, tôi cảm ơn chị Nga đã dũng cảm đứng ra bảo vệ tôi. Nga luôn hiểu và yêu tôi nhất. Kể từ đó, tình bạn của chúng tôi ngày càng thân thiết hơn, dù gặp khó khăn gì chúng tôi luôn giúp đỡ nhau cùng vượt qua.
Kể về kỉ niệm khó quên về tình bạn – Văn mẫu số 7
Tôi sinh ra trong một gia đình có hoàn cảnh khó khăn, từ nhỏ bố mẹ luôn dặn tôi phải cố gắng học tập, không thua kém bất kỳ bạn bè nào. Hiện nay. Tôi đã làm theo lời bố mẹ, suốt ngày chỉ học và đọc sách, tôi không muốn nói chuyện với ai vì tôi cảm thấy như vậy sẽ rất lãng phí thời gian. Ở lớp, ngoài giờ học, em ngồi đọc sách, truyện, không mấy để ý xem mọi người xung quanh đang làm gì, hỏi gì thì nói. Đó là lý do tại sao năm nào tôi cũng đứng đầu lớp và tôi không chơi với bạn bè nào. Nhiệm vụ chính của tôi là học, tôi cũng nghĩ như vậy!
Cho đến một ngày, có một học sinh mới chuyển vào lớp tôi. Lần đầu tiên cô bước vào lớp, cô giáo giới thiệu cô là Trang học lớp A2. Nhìn cô ấy tốt bụng như vậy, tôi tò mò không biết cô ấy có học giỏi không? Vì tôi không thích ai học giỏi hơn mình. Bất chợt, khi cô giáo bảo cô ngồi cạnh tôi, cô bảo tôi giúp cô học bài.
Giờ ra chơi hôm ấy, tôi vẫn thói quen đọc sách như cũ. Điều ngạc nhiên là Trang cũng không đi chơi, chỉ ngồi cạnh nhìn tôi rất lâu, thấy tôi quay sang hỏi “em đang xem gì vậy”, Trang cười nói “cuốn sách em thích nhất đó anh. Tôi luôn ao ước được đọc nó dù chỉ một lần.” Thì ra Trang rất thích cuốn sách tôi đang đọc, tôi cũng rất thích, tôi nói với Trang “nếu thích thì đọc xong chị cho mượn”, Trang cười nhẹ “Thật mà!”. Cuối giờ em đưa cho Trang cuốn sách, em cảm ơn và hào hứng cất sách vào cặp, sáng hôm sau đến lớp Trang kể cho em nghe về cuốn sách đó, rồi kể về gia đình Trang, hóa ra Trang có hoàn cảnh gia đình khó khăn hơn em, em không có bố mẹ, ở với bà ngoại, sách em có là do hàng xóm biếu, tặng, Trang rất thích đọc sách nhưng không có tiền mua.
Trang tâm sự tôi thấy cô ấy vừa đáng thương vừa đáng ngưỡng mộ.
Từ đó tôi và Trang rất thân nhau. Chúng ta học cùng nhau, tôi học giỏi nên tôi sẽ dạy Trang những kiến thức mà tôi biết, và cho Trang mượn những cuốn sách tôi đã đọc. Cuối tuần, em thường sang nhà Trang chơi và giúp bà ngoại Trang nhổ tóc sâu. Chúng tôi hợp khẩu vị của nhau về ẩm thực, đọc sách và nghe nhạc. Đối với tôi, Trang là một người bạn tốt và vô cùng đáng yêu. Thực sự chưa bao giờ tâm trạng tôi thoải mái như vậy, tôi lắng nghe nhiều hơn, chia sẻ nhiều hơn. Từ khi có Trang làm bạn, tôi không còn ngồi một mình một góc nữa. Đến giờ ra chơi, chúng em ra sân chơi nhảy dây, kéo co với các bạn rất vui. Trang đã thay đổi tôi, cô ấy nói với tôi rằng “dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, chúng ta phải luôn mỉm cười và vui vẻ”. Tôi đã thay đổi cách suy nghĩ của mình kể từ khi chơi với Trang. Cô ấy đã làm cho cuộc sống của tôi thú vị hơn rất nhiều, tôi thấy mình sống thoải mái hơn và cười nhiều hơn. Cảm ơn Trang vì đã là bạn của tôi.
Trên đời ai cũng có bạn. Gặp được một người bạn tốt là một niềm hạnh phúc lớn. Em luôn trân trọng tình bạn giữa em và Trang, chúng em sẽ cùng nhau cố gắng học tập, giữ gìn tình bạn luôn vui vẻ, bền vững.
Kể về kỉ niệm khó quên về tình bạn – Văn mẫu 8
Trong kí ức của mỗi người, nhất là với những đứa học trò như tôi thì một người bạn thân lại càng không thể thiếu. Thật đặc biệt khi Dan – người bạn thân nhất của tôi từ lớp 1 vẫn học cùng tôi.
Đan là cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn, làn da trắng mịn màng. Với gương mặt trái xoan và đôi mắt ngây thơ của trẻ thơ, Đan luôn làm mềm lòng người khác chỉ bằng một ánh nhìn. Đôi môi đỏ mọng, miệng luôn nở nụ cười tươi tắn để lộ hàm răng trắng bóng như ngọc. Cô gái này có dáng đi uyển chuyển, nhẹ nhàng. Giọng nghe rất ngọt ngào và nhẹ nhàng. Chính vì vậy trong mỗi cuộc thi tiếng hát của trường không thể thiếu sự góp mặt của các bạn. Chàng ca sĩ “cây nhà lá vườn” này đã mang về cho lớp, trường nhiều giải nhất, nhì.
Trong lớp, Đan có vẻ rất hiền lành và dễ tính nhưng trong học tập, em rất nghiêm túc. Trong các hoạt động của trường, lớp, bạn luôn đứng đầu. Tuy nhiên, Đan vẫn coi việc học là cần thiết nhất. Với cái đầu thông minh và tính toán nhanh, bạn học toán rất giỏi. Đan luôn được thầy cô và bạn bè yêu mến vì học giỏi hay giúp đỡ bạn bè. Ở nhà, ngoài giờ học, Đan luôn dành thời gian phụ giúp bố mẹ. Ngoài việc đọc sách, Dan còn có sở thích xem phim ma khá kỳ quái. Những lúc rảnh rỗi, hai đứa lại hỏi chuyện học hành, tâm sự những vui buồn. Lần tôi bị cảm, Dan tỏ ra là một người bạn rất tốt. Tôi phải nghỉ học hai tuần. Dù vậy, Dan vẫn đến nhà dạy tôi từng bài toán, bài văn. Điều này thực sự làm tôi xúc động. Khi tôi khỏi bệnh, hai chúng tôi cùng nhau đi bộ trên con đường đến trường. Tuyến in những kỷ niệm vui buồn của hai người bạn thân.
Dan luôn là một người bạn tốt không chỉ với tôi mà với tất cả mọi người. Em cũng sẽ cố gắng học tập thật tốt để hai em mãi là bạn thân và cùng nhau tiến lên phía trước.
Kể về kỉ niệm khó quên về tình bạn – Mẫu 9
Khi còn học tiểu học, tôi có rất nhiều bạn thân. Nhưng tôi thích Phương Thảo nhất. Tôi nhớ mãi câu chuyện chỉ vì Phương Thảo không cho tôi mượn bộ đồng phục học sinh mà chúng tôi suýt giận nhau. Câu chuyện là như thế này. Năm học lớp 3, vào đầu năm học, giáo viên nhận xét việc chuẩn bị đồ dùng học tập của lớp. Phương Thảo ở tổ 1 đã kiểm tra tuần trước, tuần sau đến lượt lớp 3. Vì chủ nhật em về quê chơi nên sáng thứ 2 bố mẹ đưa thẳng đến lớp cho kịp giờ học nên em không thể không dừng lại để lấy đồng phục học sinh của tôi. Đến lúc kiểm tra, mình nhờ bạn Phương Thảo giúp đỡ nhưng các bạn không nghĩ là mình bị bạn ấy chê, mình rất xấu hổ vì nghĩ sẽ không chơi với Phương Thảo nữa – đứa xấu xa, đáng ghét. Được vài ngày, thấy con xa lánh không chơi, Phương Thảo nhận ra cũng giận nên tranh thủ ra ngoài hỏi chuyện.
– Thu Hằng có giận em không, Phương Thảo hỏi.
– ĐÚNG. Sao không cho người ta mượn đồ, muốn người ta phê bình?
– Không. Bạn không hiểu tôi. Thầy cô luôn nhắc nhở chúng em phải trung thực. Nếu tôi cho bạn mượn, có thể cô ấy không biết là bạn có lỗi, nhưng thực ra cả tôi và bạn đều có lỗi, đó là thói quen nói dối. Cha mẹ tôi luôn nhắc nhở tôi rằng nếu tôi muốn trở thành một người tốt, trước tiên tôi phải trung thực. Phương Thảo nói một hồi, tôi nghe cũng có lý nhưng vẫn chưa hài lòng.
Cuối tuần, bố hỏi con có điểm kém gì không? Tôi thú nhận và kể chuyện tranh chấp giữa tôi và Phương Thảo. Nghe xong, bố tôi vuốt tóc tôi và nói: Bạn Phương Thảo nói đúng đấy. Trung thực là một đức tính tốt, là điều tốt thứ năm của Chung Ho đối với con cái. Ngay cổng trường có khẩu hiệu “Tiên học lễ – hậu học văn”. Sau khi nghe bố nói, tôi nhận ra rằng mình đã sai. Sáng hôm sau, tôi đến lớp thật sớm, vội vàng gặp Phương Thảo để xin lỗi.
Tuy nhiên, cũng đã 2 năm rồi, giờ chúng em học lớp 5 rồi. Từ sau sự việc đó, tôi và Phương Thảo hiểu và thân nhau hơn. Chúng em luôn nhắc nhau phải luôn thi đua học tập đạt điểm cao.
Kể về kỉ niệm khó quên về tình bạn – Mẫu 10
Tôi đi trên con đường quen thuộc. Hôm nay thời tiết thật đẹp. Bầu trời trong xanh không một gợn mây. Ánh nắng vàng nhè nhẹ rải trên đường làm tôi nhớ Mai da diết. Người bạn đó không học cùng trường cũng không cùng lớp mà tôi quen biết trong một trường hợp đặc biệt.
Mỗi chiều đi học về, tôi thấy một cô bé mặc quần áo rách rưới bán bỏng ngô. Một hôm trời mưa to nhưng cô gái vẫn đi bán kem que. Thấy cô bán đồ ướt, tôi liền lại gần, kéo áo che cho em. Hôm đó, khi ra về, tôi hỏi:
– Bạn tên là gì? tại sao bạn đi bán pop mỗi ngày?
Cô gái đáp:
– Tôi tên Mai. Vì gia đình quá nghèo nên chúng tôi phải đến cửa hàng tạp hóa để mua quần áo và dụng cụ học tập. Thật ra gia đình tôi cũng không khá hơn nhà Mai là bao. Chợt tôi chợt nhớ đến chiếc áo năm ngoái ông nội tặng tôi.
Không ngần ngại, tôi trao đổi ngay ý kiến đó với Mai, nhưng Mai bảo:
– Cảm ơn bạn, nhưng tôi muốn tự làm việc để kiếm tiền mua đồ.
Cũng kể từ hôm đó, tôi không thấy Mai bán cà phê nữa. Rồi tình cờ một ngày, tôi gặp lại Mai trong một kỳ thi học sinh giỏi. Tôi và Mai mừng rỡ ôm nhau, rồi chạy vào phòng thi để chuẩn bị cho kỳ thi. Tôi ngồi ngay dưới bàn của Mai. Một lúc sau, sáu hồi trống vang lên báo hiệu giờ thi bắt đầu. Em đã làm phần đầu tiên của đề thi, nhưng khi gặp một vấn đề khó khăn, em không thể nghĩ ra. Tôi nhìn lên và thấy Mai đang viết nguệch ngoạc trên giấy thi. Trán tôi lấm tấm mồ hôi. Không biết từ đâu, một quả bóng giấy ném thẳng tới trước mặt tôi. Tôi thấy Mai nháy mắt làm hiệu. Tôi hiểu ý Mai, định cầm lên, nhưng tôi nhớ có lần Mai nói:
– Cảm ơn bạn, nhưng tôi muốn tự mình làm việc để mua mọi thứ.
Thế là tôi không nhìn nữa mà cố gắng đọc kỹ câu hỏi để tìm câu trả lời, và cuối cùng, tôi cũng tìm ra đáp án. Tôi lập tức viết một mạch. Ngay sau khi thời gian kết thúc, tôi đã hoàn thành tất cả các bài kiểm tra. Ra về, Mai lại gần tôi nói:
– Lúc nãy thấy cậu bối rối nên muốn giúp cậu, giờ hối hận thật. Thà chúng ta cứ đi làm bằng đôi chân và khối óc của mình.
Tôi và Mai sánh bước bên nhau. Bầu trời trong và xanh hơn.
Kể về kỉ niệm khó quên về tình bạn – Mẫu 11
Sau khi bố tôi mất, mẹ tôi đưa tôi về sống với bà ngoại. Năm ấy, tôi lên lớp ba. Bà ngoại là công nhân nhà máy dệt, đã nghỉ hưu gần 20 năm. Mẹ tôi là công nhân xí nghiệp công viên của thị trấn, bà thường đi làm từ sáng sớm đến tối mịt.
Gần nhà bà ngoại cũng có một trường tiểu học, nhưng vì là học sinh ngoại tuyến nên tôi phải đi học xa, cách nhà bà hơn hai cây số. Nhiều hôm trời mưa gió, em còn nhỏ nên đi học vất vả. Mẹ vẫn an ủi, động viên: “Hoàn cảnh gia đình mình còn nhiều khó khăn, anh cố lên, hai mẹ con cố lên”. Nghe mẹ nói, nước mắt mẹ trào ra, con thương mẹ, thương mẹ nhiều lắm. Học kỳ I năm lớp Ba, tôi phấn đấu trở thành học sinh giỏi.
Sáng chủ nhật hôm ấy, tôi đang ngồi học bài thì bác hàng xóm sang chơi. Chúng tôi đã nhiều lần gặp nhau, nhưng tôi rụt rè và không dám bắt chuyện. Cô bạn mới cao hơn tôi nửa cái đầu, khuôn mặt bầu bĩnh, nước da trắng mịn. Với đôi bàn tay búp măng, bạn lật từng trang vở của tôi, nheo mắt và cười nói: “Chữ bạn đẹp quá!”
Tuổi thơ thật hồn nhiên. Bạn tự giới thiệu, mình tên Lê Thị Hương Lan, rồi thủ thỉ: “Đằng kia em tên gì?”. Nghe tôi nói, bạn nhắc lại tên tôi: “Nguyễn Thị Quỳnh”. Chúng tôi cùng cười khúc khích…
Sau đó, hầu như chủ nhật nào Hương Lan cũng đến nhà tôi chơi, có khi nói chuyện vui vẻ, có khi thảo luận về những bài tập tiếng Việt, những bài toán khó. Mấy lần Hương Lan mời tôi đến nhà một người bạn chơi nhưng tôi chỉ hứa hẹn rồi khất lần. Hoàn cảnh nghèo khó, thiếu thốn nên mẹ dặn: “Đừng thấy người ta đến mà bắt mặc”. Bố mẹ Lan đều làm giáo viên: bố dạy môn Toán Trường THCS Chu Văn An, mẹ là Phó hiệu trưởng Trường tiểu học Kim Đồng. Ngày 1/6, tôi đi học về thì thấy bố mẹ Lan đang ngồi trong nhà nói chuyện với bà ngoại. Tôi cúi đầu.
– Em chào hai anh.
– Xin chào. Bạn đã đi học về vào ngày 1 tháng 6 chưa?
– Đúng!
Bố mẹ Lan xem giấy khen và phần thưởng của tôi rồi nói với em: “Con ngoan, học giỏi, thương nó lắm!”… Ông bà cho em ít quà, bộ quần áo và sách vở rất đẹp. , chiếc ba lô màu xanh đựng sách vở mà em hằng ao ước, em cảm ơn, tay run run đón nhận món quà, em khẽ vuốt tóc em và nói: “Thỉnh thoảng em qua nhà chơi, em và Lan là cùng tuổi, cùng lớp…”
Chắc hẳn Hương Lan đã nói với bố mẹ về hoàn cảnh của tôi nên đã xin mẹ cho tôi học ở trường tiểu học Kim Đồng, cách nhà cô ấy chừng nửa cây số. Mọi giấy tờ chuyển nhượng, bố mẹ Lan làm thay tôi. Năm lớp 4, tôi và Lan đều đạt danh hiệu học sinh giỏi và cuộc thi học sinh giỏi toán toàn huyện. Lan được giải nhì, tôi được giải ba. Chúng tôi trở thành bạn thân. Bố mẹ Lan rất yêu quý tôi và coi tôi như con cái trong nhà. Tôi không phải đi học nữa. Những ngày mưa to gió lớn, tôi bồi hồi nhớ lại kỷ niệm buổi đầu gặp gỡ Hương Lan.
Kể về kỉ niệm khó quên về tình bạn – Mẫu 12
Khi tôi học lớp hai, tôi và Thảo Vy chơi rất thân với nhau. Một hôm, tôi và Vy rủ nhau đi dạo. Ở đó, chúng tôi đã có một kỷ niệm khó quên.
Khi ông mặt trời thức dậy, nắng chiếu vào cành lá. Thảo Vy và tôi đang ở công viên. Chúng tôi đi dạo trong vườn hoa, hít thở không khí trong lành. Đột nhiên tôi nhìn thấy một cụm thu hải đường đang nở hoa. Màu đỏ tươi của hoa xen lẫn với màu xanh tươi tốt của lá. Cánh hoa mềm mại như nhung, nhụy hoa tập trung ở giữa trông thật quý phái. Tôi ngừng hét:
– Ồ! Những bông hoa đẹp!
Thảo Vy cũng dừng lại ngắm hoa nhưng lắc đầu nói:
– Hoa thu hải đường này đẹp như hoa hồng.
Thảo Vy với tay nâng niu bông hồng đang nở bên cạnh. Tôi không đồng ý với ý kiến của Vy. Tôi lý luận:
– Hoa hồng đẹp nhưng không sang bằng thu hải đường. Nhờ có những lùm thu hải đường mà công viên mới rực rỡ và đáng yêu hơn.”
Vy hỏi lại tôi
– Anh không nghe người ta nói: “Hoa hồng là vua của các loài hoa” hay sao?
Cuộc tranh luận không phân thắng bại, ai cũng đưa ra lý lẽ để bảo vệ ý kiến của mình. Mọi người đều cho rằng mình đúng. Bỗng bác bảo vệ đi ngang qua nghe chuyện, dừng lại nói:
“Hai đứa đừng cãi nhau nữa. Hoa trồng ở đây hoa nào cũng đẹp, hoa nào cũng có vẻ đẹp riêng. Cái chính là chúng ta phải biết chăm sóc và bảo vệ chúng thôi.
Tôi và Thảo Vy đã hiểu. Chúng tôi cảm ơn chú bảo vệ rồi nắm tay nhau chạy ra bãi cỏ ven hồ. Bầu trời trong xanh và gió xuân mát rượi khiến chúng tôi cảm thấy gần nhau hơn từ đó.
Bây giờ chúng tôi đã lớn. Mái trường cấp 2 đang đợi ta. Có lẽ tôi sẽ kết bạn với rất nhiều người bạn mới. Dù còn nhiều niềm vui nữa nhưng những kỉ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ sẽ mãi ở bên em.
Kể về một kỉ niệm khó quên về tình bạn mà em không bao giờ quên
Kể về kỉ niệm khó quên về tình bạn – Mẫu 13
Trong hành trình trưởng thành, đồng hành cùng mỗi người không chỉ có gia đình mà còn có những người bạn tốt. Mỗi người bạn đều để lại trong lòng ta những kỷ niệm khác nhau. Có một người bạn mà tôi sẽ nhớ mãi, đó là Quỳnh. Nhớ về cô bạn thân ngày ấy, bao kỉ niệm lại ùa về. Một trong số đó là kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên.
Chuyện xảy ra khi tôi học lớp ba. Đó là kỉ niệm của Quỳnh – cô bạn ngồi cùng bàn với tôi. Tôi và Quỳnh chơi với nhau rất thân, luôn hỗ trợ nhau lúc khó khăn. Gần cuối năm học đó, tôi bị đau ruột thừa phải nằm viện điều trị dài ngày, có đợt phải nghỉ học hàng tuần, không thể đến trường. Bài học trên lớp bỏ dở. Một hôm, cô giáo chủ nhiệm gọi điện cho mẹ nói mẹ cần nhờ các bạn chép bài để mẹ không bỡ ngỡ khi trở lại trường. Nhưng mẹ con tôi suy nghĩ một hồi cũng không biết hỏi ai. Tôi lo lắng về kỳ thi sắp tới sau khi xuất viện. Nhà tôi ở trong làng, rất xa trường, không thân với bạn bè nào trong lớp.
Bất ngờ, đêm đó tôi thấy Quỳnh khoác áo đạp xe đến bệnh viện. Hóa ra là cô ấy chủ động ghi bài cho tôi, muốn giúp tôi học bài. Nhà Quỳnh cách nhà tôi khá xa nên mẹ tôi lo lắng hỏi:
– Con có biết đi giống bố mẹ không?
– Dạ, con đã xin phép bố mẹ. Bố mẹ anh cũng đồng ý để anh giúp em. Quỳnh lịch sự.
Sau đó, mẹ tôi bảo hai chúng tôi ở lại đây đợi mẹ về một lúc để lấy sách. Quỳnh hỏi về vết mổ của cô rồi giảng bài sáng nay trên lớp. Tôi còn nhớ như in hình ảnh cô bé ngày ấy đi tới đi lui trong phòng bệnh, vừa đi vừa giảng bài, trôi chảy như một cô giáo. Trong thời gian tôi nghỉ học nằm viện theo dõi, ngày nào Quỳnh cũng đến bên tôi. Có những hôm trời mưa to, không quản ngại đường xa, Quỳnh vẫn đòi bố mẹ đưa đi.
Mẹ em đi làm cả ngày, đồng thời phải chăm sóc em gái hai tuổi nên rất vất vả. Có những hôm, mẹ cùng tôi đến bệnh viện rất khuya. Quỳnh biết vậy, sợ mẹ buồn nên thấy mẹ về muộn thì ngồi mãi, nói chuyện với mẹ. Khi cô ấy giúp tôi, cô ấy đã bỏ học tất cả các lớp học tiếng Anh và lớp piano mà cô ấy yêu thích. Nhìn những dòng chữ ngay ngắn trong vở em cảm động lắm. Nhờ có Quỳnh, tôi đã có thể bắt kịp các bạn cùng lớp, trở lại trường học không có vấn đề gì.
Mẹ tôi bảo tôi rằng:
Quỳnh là một cô gái tốt, một người bạn tốt. Bạn phải nhớ những gì cô ấy đã làm cho bạn.
Tôi hiểu lời khuyên của mẹ, càng hiểu tình cảm của một người bạn tốt. Sau lần đó, chúng tôi thân thiết với nhau hơn, luôn cố gắng học hỏi và cùng nhau tiến bộ.
Cho đến bây giờ, tôi và Quỳnh vẫn là bạn tốt của nhau. Kỷ niệm ngày ấy là một kỉ niệm đẹp khó quên của tình bạn chúng tôi. Chúng tôi luôn trân trọng và giữ gìn tình cảm đó.
Kể về kỉ niệm khó quên về tình bạn – Mẫu 14
Tôi có rất ít bạn bè vì gia đình tôi thường xuyên phải chuyển nhà vì công việc của bố tôi không ổn định. Năm ngoái, trên chuyến tàu về nhà bà ngoại, tôi đã có một kỷ niệm rất đáng nhớ và rất thú vị.
Vấn đề là, tôi đang đi du lịch với anh trai và một người em họ của gia đình dì tôi. Ba chúng tôi khởi hành từ nhà khá sớm để bắt chuyến tàu sớm nhất. Nhà ga thực sự ồn ào và đông đúc người, hàng hóa,… Chúng tôi thong thả bước lên xe vì đã mua vé từ hôm trước. Trong căn phòng chúng tôi ngồi, ngoại trừ ba người chúng tôi, còn có một người bí mật khác. Tàu chuẩn bị lăn bánh thì nhân vật đó cũng xuất hiện. Tôi không để ý lắm vì mắt đã dán vào cuốn truyện Conan huyền thoại của mình. Không cần phải nói, anh trai và em họ của tôi, hai người đam mê trò chơi điện tử, thậm chí không nhìn lên lấy một lần.
Tàu chạy, để thư giãn mắt, tôi lơ đãng ngắm nhìn cảnh vật phía sau, thích thú. Tạm đặt cuốn truyện tranh xuống, tôi ung dung bóc gói snack cạnh đùi và bình thản ăn. Khi tôi đọc đến mảnh thứ ba, tôi thấy mình bị chú ý bởi một ánh mắt dò xét khó chịu bên cạnh. Tôi mở miệng để thể hiện sự không hài lòng của mình. Anh trai và em họ thân thiết của tôi không quan tâm đến tôi chút nào, chỉ có người bạn ngồi cạnh tôi đang nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu mà tôi cho rằng đang tò mò. Sau khoảng năm giây, việc chỉ nhìn tôi là một phần của hành động mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới. Cô ấy vô tư lấy đồ ăn nhẹ của tôi và cho vào miệng và ăn một cách ngon lành. Thật bất lịch sự, tôi chưa bao giờ thấy đứa trẻ nào vô ơn như đứa trẻ này. Nhưng tôi không giả vờ là một người keo kiệt, mẹ tôi đã dạy tôi và anh trai tôi điều này rất tốt. Và tất nhiên, tôi để con ăn một cách hài lòng vì tôi là một đứa trẻ ngoan ngoãn, văn minh, lịch sự.
Sau khi sửa xong gói khoai tây chiên, tôi tiếp tục sự nghiệp đọc sách của mình và gác lại những suy nghĩ vẩn vơ khác. Khi tôi đến trạm dừng, anh tôi đánh thức tôi với khuôn mặt ngái ngủ không kém. Tôi uể oải tìm kính và sắp xếp đồ đạc. Người bạn khiêm tốn ngồi cùng tôi hẳn đã xuống ga trước chúng tôi. Tôi mặc kệ, định bữa trưa sẽ kể câu chuyện vui đó cho mọi người nghe. Ôi trời, khi tôi đứng dậy, mắt tôi dán vào gói snack chưa mở. Nó co ro trong góc, dưới khăn tắm của tôi. Tôi đã sửa mọi thứ. Rõ ràng là tôi đã bóc nhầm gói đồ ăn vặt của cô ấy, rằng tôi đã ăn nó một mình và tôi mới là người khó hiểu trong chuyện này. Tôi vội vàng nhảy xuống xe để tìm cô gái có chiếc đuôi bò ngồi bên cạnh nhưng vô ích.
Trên đường về nhà bà ngoại, tôi đã kể một câu chuyện đáng xấu hổ với anh trai và em họ của mình. Hai đứa cười phá lên, tôi nóng ruột vô cùng. Về đến nhà cô ấy, tôi lại tiếp tục cảm thấy hụt hẫng, phần vì chuyến đi, phần vì câu chuyện trước đó. Đêm về thấy tiếc mà chẳng biết làm sao. Chợt ngoài sân người nổi tiếng. Trời, tôi như đứng hình khi nhìn thấy chiếc đuôi bò và đôi mắt tinh nghịch đối diện, quen thuộc lắm. Không phải ai khác, chính là nhân vật lúc nãy, mà chính nó, Hiền cũng là đứa bé hàng xóm nhà bà ngoại tôi. Bà ngoại nghe chuyện cũng cười tôi là đứa cháu ngốc nghếch, hay quên.
Sau chuyến tàu thú vị đó, tôi đã kết bạn với một người bạn mới ở nông thôn. Càng chơi, chúng tôi càng thấy rất hợp nhau, như sở thích ăn quà vặt chẳng hạn! Tình bạn của chúng tôi chính thức bắt đầu trong một hoàn cảnh đặc biệt và đáng nhớ như thế.
Kể về kỉ niệm khó quên về tình bạn – Mẫu 15
Thứ sáu tuần trước, tôi và Dương đã trải qua một câu chuyện khó quên. Câu chuyện đó đã làm cho tình bạn của chúng tôi trở nên bền chặt hơn.
Hôm đó, cô giáo chủ nhiệm ủy quyền cho chúng tôi làm bài kiểm tra toán. Tôi đọc lướt qua đề và thầm nghĩ “Mấy bài này cũng dễ làm”. Ba bài đầu em làm rất nhanh, nhưng đến bài thứ tư – một bài toán đố, em không nghĩ ra được cách giải. Tôi ngồi cắn bút suy nghĩ rất lâu trong khi nhiều bạn cùng lớp đã làm xong và chuẩn bị nộp bài. Dương (bạn thân của tôi) đã cùng nhau hoàn thành bài kiểm tra. Trong đầu cô chợt nảy ra một ý nghĩ: “Sao ta không nhờ Dương giúp nhỉ?”. Nghĩ sao làm vậy, tôi quay sang hỏi Dương cách làm bài. Không ngờ từ xưa đến giờ Dương luôn giúp đỡ tôi mọi việc, nhưng lần này Dương nhất quyết không nhắc nhở tôi. Sau tiết ôn tập hôm đó, tôi không nói với em nửa câu, tôi thầm nghĩ: “Mình và nó là bạn thân, vậy mà nó không thèm nhắc bài, mình còn không muốn. nói chuyện với anh ấy nữa.”
Chiều hôm sau, đang học bài ở nhà thì chuông cửa reo, tôi chạy ra mở cửa. À, hóa ra là Dương đến. Bạn đứng trước cửa nhà tôi, cây bút và cuốn sổ trên tay. Nhìn thấy Dương, tôi nhíu mày.
– Anh đến đây làm gì?
Dương điềm tĩnh đáp:
– Tôi đến để dạy bạn cách làm bài tập bốn của bài kiểm tra toán ngày hôm qua.
Tôi mời bạn đến nhà của tôi. Chúng tôi ngồi cùng bàn với nhau. Sau đó, bạn giải thích cho tôi cách thực hiện bài tập đó. Tôi kêu lên:
– Cảm ơn! Hóa ra bài tập này không khó lắm. Nhưng rồi tôi không nghĩ ra.
Khi bạn trở lại, tôi thấy rằng bạn thực sự là một người bạn tốt. Tôi nghĩ tôi và Dương sẽ mãi mãi là bạn thân.
Kể về kỉ niệm khó quên về tình bạn – Mẫu 16
“Thời gian trôi nhanh chỉ còn lại kỷ niệm…” Quả thật, đến nay đã trải qua hơn chục năm cắp sách đến trường, nhưng mỗi khi lời bài hát ấy vang lên, lòng tôi lại bồi hồi khôn tả về những kỷ niệm của tôi và Lan khi chúng tôi học lớp 4.
Tôi và Lan chơi thân với nhau từ nhỏ vì nhà Lan sắp là nhà của tôi. Chuyện gì chúng tôi cũng chia ngọt sẻ bùi với nhau như hai chị em vậy. Hàng ngày, Lan thường gọi em đi học dù mưa, nắng. Nhưng hôm nay trời cũng mưa như thường lệ mà em ở nhà đợi mãi… đợi đến gần bảy giờ vẫn chưa thấy Lan đến gọi em đi học. Tôi nghĩ ngay và nói nhỏ: “Hôm nay không đợi tao đi học thì hôm sau tao đi trước đợi mày”. Nói xong tôi phóng nhanh đến trường vì sợ trễ học. Trời mưa, nước tạt vào mặt, đường trơn nên tôi bị trượt chân, bẩn hết quần áo. Đến lớp, em bị các bạn trêu chọc là con nhóc nên em lại càng cáu và giận các bạn. Tôi cũng không thấy Lan trong lớp. Tôi nghĩ bạn đang chơi với bạn bè của bạn trong sân. Lúc này tôi càng giận hơn và cứ đinh ninh trong đầu rằng Lan không còn là bạn thân nữa.
Tùng…tong…tong ba tiếng trống vang lên báo hiệu giờ vào lớp, mọi người đã ngồi vào chỗ của mình, chỉ còn Lan trống. Một lúc sau, cô vào lớp và nói: “Bạn Lan hôm nay bị ốm, cô xin phép bạn ấy nghỉ một ngày”. Nghe chị nói lúc này em thấy thương và có lỗi với chị lắm. Như thể trong tiết học hôm đó, tôi không tiếp thu gì cả. Bà bảo đọc thì đọc, bà bảo viết thì viết. Tôi chỉ mong buổi học hôm đó trôi qua thật nhanh để tôi còn kịp chạy đi thăm các bạn. Nhưng không ngờ buổi học hôm đó trôi qua rất lâu, chắc là do tôi không chú ý nghe giảng. Rồi buổi học kết thúc, tôi nhanh chóng chạy sang nhà bạn, bước vào nhà thì thấy bạn đang nằm trên giường, xanh xao, mặt tái mét. Mới có một ngày thôi mà trông anh đã khác rồi. Anh đến bên em và nói: “Anh xin lỗi, làm ơn.” Lan chỉ biết nghẹn ngào nói: “Em thật sự có lỗi với em. Em đã không nói với bạn em là em bị ốm không thể đi học được”. Rồi chúng tôi lại yêu thương và trân trọng nhau. Và từ đó, tình bạn của chúng tôi càng bền chặt hơn.
Những kỉ niệm về tình bạn thật chân thật. Nó xuất phát từ trái tim đến trái tim. Bởi vậy trong thơ mới có câu:
“Sống trong bể kim cương không bằng sống giữa bạn bè.”
Kể về kỉ niệm khó quên về tình bạn – Người mẫu 17
Mỗi người khi lớn lên đều để lại một thời thơ ấu với biết bao niềm vui nỗi buồn. Với tôi, kỉ niệm về tình bạn với Mai trong một lần không làm bài tập năm lớp 3, có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên trong đời.
Tôi vẫn nhớ rất rõ những gì đã xảy ra vào ngày hôm đó. Cô giáo giao bài tập về nhà là viết một đoạn văn miêu tả không khí lễ hội ở quê em. Vì tính tò mò, tôi đã dành cả buổi chiều để theo chân lũ bạn trong xóm với những trò chơi như nhảy dây, bịt mắt bắt dê… Tối về đến nhà, tôi mới chợt nhớ ra mình vẫn còn bài tập trên lớp, nhưng vì mệt mỏi và buồn ngủ. vì vậy tôi không muốn làm điều đó. Chợt tôi nghĩ đến Mai. Đó là người bạn thân nhất của tôi trong lớp, một người bạn tốt và rất siêng năng trong học tập. Tất cả bài tập cô giáo giao, Mai đều làm cẩn thận, chu đáo. Tôi nghĩ: “Sáng mai mình chỉ cần đến lớp mượn vở của Mai”.
Sáng hôm sau, tôi đến lớp rất sớm và Mai thường bước vào. Tôi mượn vở của Mai để chép. Thấy em hơi ngập ngừng, tôi nói:
– Đừng lo, nếu cô kiểm tra thì cô chỉ cho điểm vài bạn thôi. Nếu bạn gọi cho tôi, có lẽ tôi sẽ không gọi bạn lên bảng nữa.
Rồi Mai đưa tôi cuốn sách. Tranh thủ chút thời gian trước giờ học, tôi chép vội. Tiếng trống trường vang lên, cô giáo bước vào lớp với nụ cười hiền. Đến phần ôn bài cũ, khi cô gọi tên tôi và Mai lên bảng, chúng tôi lo lắng nhìn nhau.
Sau khi đọc xong bài tập, cô gọi chúng tôi đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc:
– Hai con, nói cho mẹ biết, copywriter của con là ai?
Mai quay sang nhìn tôi với ánh mắt muốn tôi nói ra sự thật. Nhưng cứ nghĩ đến việc bố mẹ phát hiện ra mình không làm bài tập là tôi lại sợ hãi. Tôi chỉ biết đứng yên. Chợt Mai nói: “Cô ơi, em đây ạ!”.
Cô giáo nhìn Mai nói:
– Về viết bản kiểm điểm và lấy chữ ký của bố mẹ cho em.
Cả buổi học Mai im lặng không nói câu nào. Trong đầu tôi lúc này với bao nhiêu suy nghĩ, tôi ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân mình, tôi hối hận vì đã nói dối cô giáo khiến Mai bị ảnh hưởng. Vào cuối buổi học, tôi đến gặp giáo viên và nói sự thật. Rồi cô gọi cả hai chúng tôi lên nhắc nhở: “Trong học tập, hai em giúp nhau cùng tiến bộ là tốt, nhưng để các bạn chép bài sẽ khiến các em học tập chậm lại. Vy có đủ can đảm để nhìn ra lỗi lầm của mình. Lần này tôi cho qua, mong các bạn hãy coi đó là bài học cho mình”.
Tôi quay sang Mai và nói xin lỗi. Tình bạn thân thiết của chúng tôi trong ba năm qua gần như bị hủy hoại vì sự ích kỷ của tôi. Chúng tôi nhìn nhau cười rạng rỡ. Trong biết bao kỉ niệm, tình bạn của chúng ta đã trải qua biết bao kỉ niệm không vui.
Tình bạn của chúng tôi ngày càng thân thiết hơn. Tôi và Mai luôn phấn đấu học giỏi. Những bài tập khó, chúng em cùng thảo luận và tự làm bài. Mỗi khi nhớ lại kỉ niệm ấy, tôi lại tự nhắc mình phải sống lương thiện, chăm chỉ học tập bằng chính nỗ lực của mình.
Kể về kỉ niệm khó quên về tình bạn – Mẫu 18
Tôi và Hân là bạn thân từ hồi mẫu giáo. Chúng tôi đến trường và lớn lên cùng nhau. Mối quan hệ của chúng tôi thân thiết và gần gũi. Chúng tôi có rất nhiều kỷ niệm và thật khó quên, nhất là những lần cãi nhau trong giờ ra chơi ở trường.
Chuyện xảy ra đã 5 năm rồi nhưng tôi vẫn nhớ mãi. Vào một buổi sáng mùa xuân đẹp trời, khí trời se lạnh, chúng tôi đi dạo trong vườn hoa của trường. Vườn có nhiều loài hoa đẹp như hoa cúc vàng rất đẹp, nhiều cánh và hương thơm nhẹ. Tôi mới hỏi Hân:
– Hân ơi, hoa cúc nhìn mới đẹp làm sao!
Hân bĩu môi.
– Trông rất bình thường. Không bằng hoa hồng vì hoa hồng là chúa tể của các loài hoa.
Tôi và Hân bận cãi nhau vì ai cũng có lý do của mình. Cả hai chuyển từ cãi vã sang cãi vã và lớn tiếng. Bác bảo vệ vội chạy lại chỗ chúng tôi:
Hai con ơi, mẹ đã nghe hai con tranh cãi về vẻ đẹp của hoa. Bây giờ chúng ta hãy nói thế này xem có lý không nhé: “Loài hoa nào cũng có vẻ đẹp riêng, không thể so sánh bông hoa nào đẹp hơn. Hãy cùng nhau chăm sóc để hoa luôn tươi đẹp nhé”.
Sau khi bảo vệ tiếng nói của mình, tôi và Hân ngừng tranh cãi và im lặng. Chúng ta đều biết lỗi của mình nhưng lại vụng về khi thể hiện tình cảm. Khi bạn không biết phải nói gì với anh ấy. Hân quay sang tôi và mỉm cười với tôi.
– Tôi xin lỗi! Tôi quá nóng tính.
Tôi vội cười nhẹ.
– Không! Tôi cũng sai. Đáng lẽ phải suy nghĩ nhiều hơn trước khi nói.
Trước mắt chúng tôi là một vườn hoa xinh đẹp với muôn loài hoa đua nhau khoe sắc. Cả hai chúng tôi đã vui vẻ và cười cùng nhau. Bạn bè dù thân thiết đến đâu cũng không tránh khỏi những tranh chấp, cãi vã. Chúng ta cần biết kiềm chế và học cách bao dung để duy trì tình bạn đẹp.
Kể về kỉ niệm khó quên về tình bạn – Mẫu 19
Cuộc đời con người là sự giao hòa của nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, không chỉ có tình bạn mà còn có tình thầy trò, tình yêu… và tình bạn. Mỗi chúng ta, ai cũng có những người bạn thân và những kỷ niệm sâu sắc với người bạn đó. Nhớ về sức mạnh của người bạn thân nhất của tôi, tôi nhớ về những kỷ niệm sâu sắc của chúng tôi.
Bạn thân nhất của tôi là một người hàng xóm cùng tuổi lớn lên cùng tôi. Cô có cái tên rất hay là Mai Linh. Trong ấn tượng của tôi, Mai Linh là một cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn, làn da trắng hồng rạng rỡ. Tóc ngang vai mềm như nhung, má lúm đồng tiền và răng khểnh rất duyên. Mai Linh có đôi mắt to tròn đen láy và đôi môi đỏ mọng chúm chím. Nụ cười rạng rỡ luôn nở trên môi khiến ai cũng phải xiêu lòng. Ngoại hình của cô ấy xinh đẹp và tính cách của cô ấy cũng rất tốt. Mai Linh hiền lành, thân thiện, rất siêng năng và tốt bụng.
Nhà Linh ở cạnh nhà tôi, từ nhỏ chúng tôi chơi với nhau, đi học cùng nhau. Hàng ngày, họ nắm tay nhau đến lớp, đến trường rồi đợi nhau sau giờ học. Trong thời gian đó, có một kỷ niệm mà tôi nhớ mãi cho đến tận bây giờ. Một buổi trưa ngày đầu hè năm lớp 6, như thường lệ, đồng hồ điểm 13h30, tiếng Mai Linh gọi như chim sơn ca ngoài cổng. Tôi dậy muộn nên chạy đi, để lại lời nhắc nhở của mẹ rằng trời sắp mưa to. Tôi phải cởi áo ra vì tối nay bố mẹ tôi về nhà rất muộn.
Chúng tôi vẫn vui vẻ cùng nhau đạp xe đến trường, nói về những điều thú vị. Chiều hôm đó, trời mưa như trút nước, không có sấm sét nhưng mưa to và không ngớt. Tiếng chuông tan học vang lên, nhưng bên ngoài mưa vẫn như trút nước. Nhìn bạn bè ra đi, lòng tôi bùi ngùi, lo lắng. Tôi nhớ lại lời mẹ dặn, tôi tự trách mình và nghĩ rằng mình sẽ phải về nhà một mình dưới mưa. Đúng lúc ấy, Mai Linh chợt hiện ra trước mắt tôi, cô bạn dắt xe vào hiên trước cửa lớp tôi, tay phe phẩy tà áo, giọng át cả tiếng mưa:
– Để xe ở bác bảo vệ, chúng ta về.
Trong ánh mắt bất ngờ của tôi, Mai Linh đưa chiếc ba lô cho tôi, khoác chiếc áo bảo tôi ngồi đợi rồi xuống gara dắt chiếc xe đạp của tôi cho bác bảo vệ. Xong, cô quay lại lớp, bảo tôi chui vào trong áo để nhanh chóng về nhà kẻo mưa to. Giống như chúng ta mặc chung một chiếc áo. Mai Linh chở tôi trên chiếc cào cào, tôi áp má vào lưng nàng để tránh mưa. Chiếc áo không quá rộng để che cho cả hai chúng tôi, cơn mưa xối xả làm ướt khuôn mặt xinh xắn của Mai Linh và đôi chân của tôi bên ngoài. Trên con đường trắng xóa màn mưa, bạn thân đạp xe như bay. Khi về đến nhà, cả hai chúng tôi đều ướt sũng và run rẩy vì lạnh. Trời mưa và lại tối, Mai Linh hiểu tôi sợ nên ở lại với tôi. Hai đứa không thay quần áo, cứ thế ngồi nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển. Khi bố mẹ tôi về, Mai Linh chào tạm biệt tôi.
Sáng hôm sau, tôi và Mai Linh đều bị cảm, bố mẹ đều trách móc. Ta vẫn cùng nhau bước trên con đường quen thuộc ngày nào, rồi chẳng hẹn mà cùng hắt hiu khi gió lạnh thổi qua. Mặc dù mũi của chúng tôi khó chịu và cổ họng của chúng tôi khô khốc, tất cả chúng tôi đều phá lên cười. Xen lẫn trong tiếng chim ríu rít, tiếng lá xào xạc là tiếng cười khanh khách, giòn tan của hai cô bé. Chúng tôi bị cảm suốt một tuần liền. Sau lần đó, hai người dường như ngày càng thân thiết hơn. Mỗi lần nhìn thấy mưa, tôi lại nhớ đến những kỉ niệm ngốc nghếch nhưng sâu sắc ngày ấy.
Mai Linh là người bạn thân mà tôi yêu quý nhất. Kí ức về cơn mưa mùa hạ ấy chỉ là một trong số rất nhiều kỉ niệm của chúng tôi, nhưng nó sâu sắc nhất. Tôi cảm thấy vô cùng may mắn khi gặp được người bạn thân như Mai Linh.
Kể về kỉ niệm khó quên về tình bạn – Mẫu 20
Từ khi tôi sinh ra, cha mẹ tôi luôn dạy tôi những lời hay ý đẹp. Khi tôi đi học, bố mẹ dặn dò tôi phải phấn đấu học tập thật tốt để tiếp thu được nhiều kiến thức, biết yêu thương mọi người, trân trọng những người bên cạnh mình. Trên tất cả, hãy luôn coi bạn bè như anh chị em của mình. Và nhờ đó, tôi có một người bạn mà tôi sẽ không bao giờ quên.
Đó là ngày thứ Hai đầu tuần như bao ngày bình thường khác. Tôi vui vẻ đến trường sớm, ngồi vào bàn học và tận hưởng ngày mới bắt đầu. Khi tiếng trống vang lên, cô giáo bước vào lớp, theo sau là một bạn mới, cô giáo giới thiệu em tên Ánh học lớp 5B. Cô ấy là một người rất dịu dàng và ngọt ngào. Cô giáo xếp em ngồi cạnh tôi và nhắc tôi giúp em làm quen với môi trường mới.
Hai tiết học trôi qua vui vẻ, tiếng trống báo hiệu giờ ra chơi đã đến, cả lớp ùa ra như ong vỡ tổ. Hôm nay, tôi ngồi lặng lẽ trong lớp đọc cuốn truyện tranh tôi mới mua. Tôi tình cờ nhìn sang bên cạnh Ánh, thấy Ánh đang để ý đến tôi, tôi thấy vậy liền quay sang cười. Ánh nói: “Đó là một câu chuyện em rất muốn đọc, anh có thể cho em xem được không?”. Thì ra đây là truyện Ánh thích nên tôi và Ánh cùng đọc.
Chúng tôi chụm đầu chăm chú đọc, thỉnh thoảng lại bật cười vì những chi tiết hài hước quá. Thật là vui, từ đó chúng tôi không ngại ngần như trước nữa, chúng tôi nói chuyện với nhau nhiều hơn, kể cho nhau nghe về bản thân mình cho đến khi buổi học tiếp theo bắt đầu. Kết thúc buổi học cuối cùng, tôi tạm biệt Ánh ra về, trong lòng cảm thấy rất vui vì có thêm một người bạn cùng sở thích với mình.
Ngày hôm sau khi tôi đến lớp, tôi đã thấy Ánh ngồi đó, tôi vừa bước vào Ánh đã vẫy tay chào tôi, chúng tôi nói chuyện rất vui vẻ, Ánh kể cho tôi nghe về gia đình của cô ấy, tôi cảm thấy rất tiếc cho Ánh khi tôi nghe những điều đó từ. Tôi vỗ vai em để an ủi, động viên và hứa sẽ mãi là những người bạn thật sự của nhau.
Chúng em giúp đỡ nhau rất nhiều trong học tập, em yếu môn Văn nên Anh đã hướng dẫn em cách lập dàn ý, cách viết bài và trau chuốt từng câu chữ. Em học Toán tương đối kém, tôi đã chỉ cho em cách học bài và đưa ra cách giải nhanh nhất. Tôi và anh cũng hay sang nhà nhau chơi, cùng nhau làm việc nhà, cùng nhau chăn lợn, cho vịt ăn. Ngày xưa tôi cũng được nghe bà Ánh kể rất nhiều chuyện thú vị, hai đứa cười lăn cười bò.
Anh là một người bạn rất tốt mà tôi rất quý mến. Từ khi có Anh làm bạn, em không còn ngồi một mình trong lớp nữa, em bắt đầu tham gia nhiều trò chơi hơn và cũng vui vẻ hơn rất nhiều. Anh đã cho tôi một cuộc sống thú vị hơn. Ai cũng có một người bạn thân nhất trong đời.
Tôi sẽ luôn trân trọng tình bạn đó. Em thầm cảm ơn Anh đã trở thành người bạn thân và luôn ở bên chia sẻ niềm vui nỗi buồn cùng em. Hãy là bạn tốt của nhau mãi mãi nhé.
Kể về kỉ niệm khó quên về tình bạn – Mẫu 21
Người ta nói bạn thân giống như một chỗ dựa tinh thần, là nơi để ta sẻ chia những buồn vui, sống thật với lòng mình. Tất cả những kỉ niệm tuổi thơ cũng như thời đi học của tôi đều gắn liền với người bạn thân ngay cạnh nhà, kỉ niệm mà tôi nhớ nhất là lần đầu tiên chúng tôi đi phượt cùng nhau.
Cô bạn đó của tôi tên là Ly, một cô bé xinh xắn và đáng yêu. Tôi và Ly quen nhau từ khi tôi nghỉ học năm lớp 2, sau đó gia đình Ly chuyển đến nhà tôi ở. Bố mẹ Ly cũng là bạn thân thời đi học của bố mẹ cô, chuyến đi đó cũng do hai bên gia đình tổ chức để chung vui. Chúng tôi rất vui khi được đi du lịch biển ở Nha Trang, tôi và Ly ra bãi biển bắt ốc, nghịch sóng và khắc chữ trên cát.
Chúng tôi có rất nhiều sở thích giống nhau như ăn kem, uống nước dừa, sưu tầm những vỏ ốc, vỏ sò, đá màu lạ rất đẹp. Buổi tối chúng tôi xin bố mẹ cho ngủ chung, thế là cả đêm đó chúng tôi nói rất nhiều, kể hết chuyện này đến chuyện khác và cười với nhau không muốn ngủ. Sáng thức dậy, tôi không biết chúng tôi đã ngủ quên từ lúc nào, chỉ biết rằng đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy rất vui và hạnh phúc khi có một người bạn luôn lắng nghe và chia sẻ mọi điều với mình. Tôi và Ly từ đó bắt tay nhau trở thành bạn thân, chị em.
Từ đó chúng tôi thân nhau như hình với bóng, cuối tuần nào cũng rủ nhau ngủ lại nhà nhau để chơi game và nói chuyện nhiều hơn. Tôi cảm thấy rất vui và hạnh phúc khi có được một tình bạn đẹp như vậy.
Kể về kỉ niệm khó quên về tình bạn – Mẫu 22
Tôi có một người bạn rất thân, hai chúng tôi luôn thân thiết với nhau, chia sẻ niềm vui nỗi buồn cùng nhau. Dù Thắm đã theo gia đình về quê sinh sống nhưng tình bạn tốt đẹp ấy vẫn sống mãi trong cô.
Thắm có dáng người nhỏ nhắn, mảnh khảnh nhưng rất khỏe, mái tóc dài thường được để xõa ở nhà và buộc gọn gàng khi đến trường. Với khuôn mặt sáng sủa, chiếc mũi thanh tú, Thắm rất thông minh. Bạn là học sinh giỏi nhiều năm liền của lớp. Vua siêng năng thông minh, học đến đâu hiểu đến đây nhớ bài lâu, Tham được bạn bè mến phục. Chúc may mắn, luôn giúp đỡ những người gặp khó khăn trong học tập và sức khỏe.
Tôi nhớ rất rõ một sự việc khiến tôi cảm thấy xấu hổ, đó là một kỷ niệm đẹp, một bài học quý giá cho tôi về tình bạn.
Dũng ở lớp đã hai ngày nay nghỉ học không rõ lý do, cô giáo và các bạn rất lo lắng. Được sự phân công của cô giáo, Thắm tìm đến nhà Dũng. Gia đình Dũng rất khó khăn. Cha mất sớm, mẹ đi lấy chồng xa. Ở nhà chỉ còn lại Dũng và cô. Bà đã già, lại hay đau ốm nên mấy ngày nay không thể ra chợ mua rau bán. Theo tôi, sau khi biết nguyên nhân, Thắm chỉ cần báo lại cho cô ấy. Thế là cô đến với Dũng mỗi ngày hai lần. Một hôm tôi về muộn. Nói thật là lúc đó tôi giận Thắm lắm. Tôi nghĩ Thắm không còn ở gần tôi nữa. Tôi tỏ thái độ lạnh lùng với cô ấy; thậm chí, Thắm còn không thèm đến nhà Dũng, mặc cho Thắm và các bạn cùng lớp khuyên nhủ nhiều lần.
Ngày Dung trở lại lớp, cô giáo thông báo với cả lớp là vẫn được thi học kỳ. Cô ôn tập và nhận xét tốt những kiến thức mà Dung còn thiếu sót trong thời gian cô vắng mặt. Có được thành quả đó, công của bạn Thắm là vô cùng lớn. Cô giáo rất hài lòng về Thắm. Thắm là một người bạn tốt, luôn quan tâm đến mọi người, ai giúp được việc gì thì giúp. Bà của Dũng cũng cảm ơn Thắm.
Thật xấu hổ khi nghe Thắm rủ lên thư viện xem truyện vào giờ ra chơi. Tôi lấy hết can đảm hỏi Thắm có giận tôi không. Câu trả lời của Thắm khiến tôi không thể nào quên: “Giận làm gì? Tình bạn là điều rất đáng quý, đáng trân trọng nhất trong đời học sinh. Không bằng lòng vì chưa hiểu, khi hiểu rồi sẽ trân trọng nhau hơn.
Tôi nhớ Thắm, người bạn thân nhất của tôi. Em phấn đấu học thật giỏi, thật giỏi để sánh vai cùng cô. Bạn Thắm là tấm gương cho tôi noi theo.
Kể về kỉ niệm khó quên về tình bạn – Mẫu 23
Tuổi học trò là tuổi của thần tiên, tuổi của những mộng mơ, hồn nhiên và đẹp đẽ nhất. Tuổi học trò đối với tôi vẫn là khoảng thời gian quý giá nhất khi nó là nơi lưu giữ những kỉ niệm đẹp nhất đối với tôi. Trong số đó, có một kỉ niệm mà tôi luôn xúc động mỗi khi nhắc lại – kỉ niệm sâu sắc với người bạn thân nhất của mình.
Phương Linh là người bạn thân nhất của tôi. Nhà Linh gần nhà tôi, hai đứa chơi với nhau từ những ngày còn tập nói, sau này học cùng lớp lúc nào cũng rủ nhau đi chơi. Khác với dáng người dong dỏng cao của tôi, Phương Linh là một cô gái nhỏ nhắn, chỉ cao khoảng một mét bốn mươi, nước da trắng hồng khá xinh xắn. Mái tóc đen dài ngang vai mềm mại kết hợp với khuôn mặt tròn khiến Linh càng thêm đáng yêu. Phương Linh có đôi mắt to tròn đen láy, đôi môi đỏ mọng chúm chím. Khi cười sẽ để lộ đôi má lúm đồng tiền và hai chiếc răng khểnh trắng tinh trông rất duyên dáng. Phương Linh xinh xắn, linh hoạt và tốt bụng nên ai cũng quý mến, trái ngược hoàn toàn với tính cách trầm lặng và nhút nhát của tôi.
Vì thế, các bạn trong lớp rất tò mò, làm thế nào mà hai đứa trẻ hoàn toàn trái ngược nhau lại có thể chơi thân với nhau? Phương Linh có nhiều bạn tốt vì sự thân thiện và hoạt bát, còn tôi chủ yếu chỉ có một vài người bạn. Điều này dẫn đến một câu chuyện mà tôi sẽ không bao giờ quên.
Giữa năm lớp 5, vào giờ ra chơi, Phương Linh bỗng nói với tôi:
– Tuần này học xong cậu về trước đi, tớ phải ở lại trường.
“Tôi có thể ở lại chờ, không sao đâu.” – Tôi trả lời ngay.
Nhưng Phương Linh vẫn cương quyết:
– Anh về trước đi, chiều em đi học về anh sẽ gọi lại. Anh còn phải nấu cơm cho Ngọc.
Ngọc là em gái tôi, mẹ tôi đi làm cả ngày không về nên tôi lo cơm nước cho em gái tôi lúc đó mới học lớp 1. Nghĩ vậy, tôi không nán lại chờ Phương Linh nữa. Tan học, tôi chào tạm biệt anh và đạp xe về nhà.
Nhưng chiều hôm đó, tôi đợi mãi mà không thấy Phương Linh đâu. Nhìn đồng hồ sắp 2h15, tôi quyết định quay vào nhà gọi điện cho Linh. Thấy tôi vẫn dắt xe ngoài cổng, mẹ Linh ngạc nhiên:
– Bạn tên Hà Anh đến nhà gọi Linh, 2 đứa đi được nửa tiếng rồi con ạ.
Tôi sững sờ, như không tin vào tai mình. Hà Anh là đứa con gái luôn ghét tôi nhất lớp. Tôi buồn bã, thất vọng, vội chào mẹ Linh rồi đạp xe đến trường. Vừa dựng xe xong thì trống vào lớp, tôi cố chạy thật nhanh nhưng vẫn vào lớp muộn hơn thầy. Cô thấy tôi thở gấp, cũng cười bảo không sao, cho tôi vào lớp. Trước con mắt của những người bạn khác, tôi bỗng cảm thấy xấu hổ và tức giận vô cùng. Phương Linh hôm đó cũng quay sang Hà Anh, nhìn tôi muộn và rất bất ngờ. Cả buổi chiều hôm đó, lòng tôi đầy khó chịu, không hiểu sao Linh lại đối xử với tôi như vậy. Nghĩ lại câu nói của Hạ Anh trước đó rằng “Một đứa ngây thơ như mày, sớm muộn gì Phương Linh cũng chán. Người nào mà lúc nào cũng rụt rè, ra vẻ khó chịu” Tôi thừa nhận như đã hiểu. Tan học, tôi mặc kệ Phương Linh gọi điện thoại. và làm theo, tôi mặc kệ đạp xe về nhà, nghĩ rằng sẽ không chơi với nó nữa.
Tâm trạng không tốt, cho đến khi mẹ nhắc đến sinh nhật sắp tới của tôi, tôi cũng chẳng buồn để ý. Tôi nhiều lần tránh mặt Phương Linh, cô bạn có vẻ không quan tâm, mấy hôm tôi đi học rồi về một mình. Hà Anh thấy tôi không còn khó chịu như trước, cũng thấy lạ, nhưng nghĩ có lẽ bây giờ cô ấy ở gần Linh nên không thích nói này nọ nữa. Cứ như vậy cho đến ngày sinh nhật tôi, chiều thứ bảy, buổi học kết thúc, tôi thu dọn sách vở, định đứng dậy ra về thì Hà Anh xuất hiện, giọng nói thân thiện hiếm thấy:
“Ngươi ở lại một chút, chúng ta có cái này.”
Tôi chưa kịp trả lời thì đã bị ai đó bịt mắt, cửa lớp đóng lại, cả lớp chìm trong bóng tối. Vừa được thả bịt mắt, đã nghe tiếng hát “Chúc mừng sinh nhật…” của nhiều người, Phương Linh bưng bánh kem, nến thắp sáng, từ cửa lớp bước vào, cùng cả mười lăm bạn nữ của mình. các bạn cùng lớp đã ở xung quanh. Cái này. Mọi người hát và mỉm cười chúc tôi sinh nhật vui vẻ. Tôi bất ngờ và vui mừng, nhưng không nói được lời nào.
Sau đó, Hà Anh giải thích cho tôi biết, Phương Linh cố ý tụ tập con gái, muốn cùng tôi tổ chức sinh nhật nhưng Hà Anh vốn hiểu lầm tính cách của tôi nên Linh phải giải thích nhiều ngày. Những người bạn này đều ngưỡng mộ tình cảm của Linh dành cho tôi, hiểu tôi nhút nhát, không giả tạo. Hôm đó, mọi người tặng quà, động viên tôi vui vẻ với nhau, không có gì phải ngại ngùng. Sinh nhật năm đó là sinh nhật vui nhất mà tôi từng trải qua, cũng là kỉ niệm sâu sắc với Phương Linh, biết chúng tôi hiểu lầm, hai đứa ôm nhau khóc nức nở. Kể từ đó, tình bạn của chúng tôi ngày càng bền chặt. Dù chúng tôi có nhiều kỉ niệm nhưng đó vẫn là kỉ niệm đầy cảm xúc mà tôi không thể nào quên.
Kể về kỉ niệm khó quên về tình bạn – Mẫu 24
Kỉ niệm với bạn thân là kỉ niệm không bao giờ quên được, buồn hay vui nhưng kỉ niệm buồn thường sẽ sâu đậm hơn. Tôi và cô bạn thân cùng nhau đạp xe dưới mưa, bị ngã và bị ốm nhưng thật đáng nhớ.
Bạn tôi tên là Nam, một người bạn cùng lớp lớn lên ở cùng khu phố với tôi. Hai người là bạn thân từ nhỏ, lúc nào cũng dính lấy nhau, đi đâu cũng có một cặp, có khi còn thân hơn cả chị em ruột. Khi bố mẹ hai bên không thấy một trong hai người biết chắc chắn hai người đang ở cùng nhau hoặc nhờ một đứa để biết thông tin của người kia. Một lần trên đường đi học về, trời nổi gió to, mây đen kéo đến, thấy gió mát lại thổi, tôi và Nam thích thú đạp xe trên phố. Mặc cho mọi người bảo nhanh lên kẻo mưa, cả hai đều mặc kệ.
Trời mưa tầm tã, cơn mưa mùa hạ mát lạnh, từng hạt mưa rơi xuống mặt tạo cảm giác thích thú, tôi và Nam rủ nhau đạp xe đi tắm mưa. Một lúc sau do trời mưa đường trơn, xe của anh Nam và nắp cống bị đổ xuống đường, tôi thấy vậy liền phanh gấp xe và ngã xuống. Hai đứa ốm không muốn tắm chỉ biết đạp xe về nhà. Đêm đó cả hai đều bị sốt và ho nên bị cảm lạnh. Dù bị bố mẹ la mắng và phải nghỉ học mấy ngày nhưng khi quay lại trường, chúng vẫn khúc khích kể về trận mưa rào đó.
Chúng tôi xin hứa sẽ không dại dột như vậy, ngược lại, nếu người nào trong chúng tôi có ý đồ xấu thì người kia có trách nhiệm khuyên nhủ, ngăn cản, nhất định không hùa theo, khuyến khích. Tình bạn của chúng tôi đã lớn lên và phát triển như thế đấy.
Kể về kỉ niệm khó quên về tình bạn – Mẫu 25
Tình bạn là một trong những điều quan trọng nhất đối với mỗi chúng ta, những người đồng hành cùng chúng ta trong suốt cuộc đời. Đối với tôi, tình bạn đẹp nhất là tình bạn của những ngày còn cắp sách đến trường bởi khi đó chúng tôi chỉ là những đứa trẻ ngây thơ, không có bất kỳ sự xao lãng nào và không có bất cứ điều gì ảnh hưởng đến tình bạn của chúng tôi. Khi đó, chúng tôi cẩn thận với nhau vì tình yêu đích thực xuất phát từ chính trái tim mình, không toan tính. Và tôi cũng có rất nhiều kỉ niệm khó quên với Linh – cô bạn thân suốt những năm tháng đi học.
Tôi và Linh chơi thân với nhau từ lớp một. Tôi vẫn nhớ rõ ngày ấy khi còn là một cô bé nhút nhát trốn sau lưng mẹ. Đối với tôi bây giờ, trường mới là một nơi xa lạ và tôi sợ rằng tôi sẽ bị lạc ở đây. Tôi nắm chặt vạt áo mẹ không buông. Có lẽ đúng như tôi nghĩ, ngày đầu tiên đi học, các bạn nam còn rất sợ hãi, nên có một cô bé đã không kìm được mà bật khóc sau lưng mẹ. Nhưng giờ điều tôi bị thu hút lại chuyển hướng sang cậu bé đứng cạnh tôi. Anh không rụt rè như những người khác mà trông rất tự tin và háo hức nhìn xung quanh với vẻ mặt đầy mong đợi. Thấy tôi nhìn anh chằm chằm, anh quay sang cười với tôi và nói:
– Mình là Linh, bạn cũng học lớp này nhé, hay ngồi chung với mình.
Tôi giật mình giật mình. Đến lúc này, không hiểu sao tôi thấy anh ta thật đáng ghét. Vẻ mặt anh bây giờ không thích hợp. Bây giờ tôi mới hiểu rằng có lẽ lúc đó tôi ghen tị với vẻ ngoài tự tin của anh ấy, hoặc có thể là do tôi đã khiến anh ấy cảm thấy ngại ngùng và xấu hổ. Tôi quay mặt đi không trả lời anh. Nhưng đúng là người tính không bằng trời tính, tôi và anh ngồi với nhau thế nào cũng được. Từ đó ngõ hẹp, suốt ngày cãi nhau. Anh ấy thường làm tôi phát điên, làm tôi vui vì anh ấy. Tôi không giỏi toán nên bài kiểm tra của tôi không tốt bằng anh ấy. Mỗi lần tôi chơi bài, tôi giấu anh ấy điểm số của mình. Tuy nhiên, không hiểu sao trong một lần tình cờ chơi một bài và nhìn thấy nó. Tôi thấy anh cau mày nhìn tôi, và mắng tôi:
Đồ ngốc, bạn không hiểu bài viết này. Từ mai chỗ nào không hiểu nói cho tôi biết.
Vậy mà chẳng hiểu vì mấy chuyện lặt vặt mà bây giờ lại là những cuộc đối thoại:
– Làm việc này đi.
– Không hiểu sao lại vào chỗ này?
– Ngu gì mà nói.
Tôi không hiểu tại sao hồi đó tôi không ghét anh ta. Thay vào đó, chúng tôi dần trở thành những người bạn thân thiết, kể cả bây giờ nói ra cũng thấy xa lạ. Vẫn đánh nhau như nước với lửa, lúc nào cũng nói không có lợi, nhưng hễ có việc gì là bênh vực, đỡ đần nhau.
Kể về kỉ niệm khó quên về tình bạn – Mẫu 26
Chiều tan học, tôi lại rảo bước trên con đường quen thuộc, nơi mà trước đây tôi và An – một người bạn thân đã có biết bao kỷ niệm vui buồn. Nhưng có lẽ ký ức về ngày An dạy tôi đi xe đạp làm tôi nhớ mãi…
Ngày đó, An ở với bà ngoại cạnh nhà tôi, vì An là con gái nên chúng tôi dễ thân nhau. An là một cô gái rất đáng yêu, hay cười và hơn tôi ở nhiều điểm khác. An có làn da nâu với mái tóc ngắn so le tạo nên sự khỏe khoắn. Tôi yêu An vì mạnh mẽ – An chưa bao giờ khóc!
Sáng nào An cũng qua nhà đón tôi đi học về. Không phải tôi không có ô tô ở nhà, chỉ là tôi không biết đi xe đạp. Cứ thế, An lái xe cho tôi suốt mấy năm trời. Cho đến những ngày cuối cùng của năm học tiểu học, là những ngày cuối tuần, tôi đứng nhìn mà không thấy An đến. Thế là tôi qua nhà An xem cô ấy có ngủ quên không. Khi về đến nhà, bà của An cho biết An đã đi học. Tôi bắt đầu cảm thấy nóng trong người. Và tôi đi bộ đến trường với sự tức giận. Có lẽ hồi nhỏ, tôi là một đứa con gái hư hỏng nên thường tỏ ra khó chịu khi có điều gì không vừa ý. Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy mình thật ngu ngốc!!
Vào đến lớp, tôi đến chỗ An ngay.
– MỘT! Tại sao An không đón Chi vào buổi sáng? Hãy để Chi bước đi với đôi chân đau!!
Ẩn vẫn bình tĩnh và nghiêm khắc nói:
– Sau này An sẽ không lấy Chi nữa! Chí đã lớn nhưng vẫn còn nhỏ. Sáng mai An sẽ dẫn Chi đi xe đạp!
An nói nhiều rồi đi ra ngoài, tôi không nói được câu nào. Sáng hôm sau, An bắt đầu dạy tôi lái xe. Tôi rất nhát nên lên xe, đạp được hai ba vòng là ngã. Cứ như vậy, tôi không thể chịu đựng được nữa, tôi bắt đầu khóc.
– Anh đừng tập nữa, đau lắm!!
Nếu bạn ngã đau, hãy khóc. Sau khi khóc, bạn phải đứng dậy và tiếp tục. nếu không nó sẽ thất bại mãi mãi.
Câu nói của An lúc này khiến tôi có thêm động lực, tôi bắt đầu tập đạp xe nhiều hơn… Và rồi tôi đã thành công. Hôm đó tôi đến nhà An để khoe thành quả của mình. Tuy nhiên, tôi vô cùng bất ngờ khi biết bố mẹ An đã đưa An ra Hà Nội. Tôi không tin vào thực tế nữa. Và lúc đó tôi mới hiểu câu nói của An “Anh không chở Chi đi học nữa đâu”… Tôi đứng lặng người, nước mắt chợt rơi.
Hôm nay, dù mỗi đứa mỗi ngả nhưng tôi vẫn không quên được hình bóng của An. Dù chỉ là một kỷ niệm nhỏ, nhưng nó sẽ mãi mãi là một kỷ niệm – một kinh nghiệm sống trong cuộc đời tôi: “Nếu có vấp ngã, hãy khóc, hãy khóc, rồi đứng dậy và bước tiếp”. Lúc này ở một nơi nào đó, chắc hẳn An cũng đang nghĩ về tôi.
Kể về kỉ niệm khó quên về tình bạn – Mẫu 27
Cho đến bây giờ, mỗi khi nhìn thấy hình ảnh những đứa trẻ bán vé số hay đánh giày trên đường phố, tôi lại nghĩ đến Minh Trang – người bạn thân nhất của tôi. Là bạn thân, chúng tôi có nhiều kỷ niệm vui buồn cùng nhau. Kỷ niệm đáng nhớ nhất của tôi là về một cô bé bán vé số cách đây nhiều năm.
Vào dịp trung thu năm lớp 2, trường em tổ chức “Đêm hội trăng rằm”. Khi trăng đã lên cao, chúng em được rước đèn, phá cỗ. Tiếng trống múa lân vang lên tưng bừng. Kết thúc buổi liên hoan, tôi và Minh Trang ra cổng trường đợi bố mẹ đến đón. Chúng em rất thích thú với đồ chơi trung thu, đèn ông sao, vương miện, kẹo bánh. Khi đến cổng, chúng tôi thấy một cô bé đang nhìn vào bên trong khán đài. Cô ấy trạc tuổi chúng tôi hoặc trẻ hơn. Người đàn ông gầy gò, mặc chiếc áo sơ mi hoa đã sờn. Cô ấy đang mang một chiếc túi và trên tay là một tập giấy nhỏ. Đột nhiên, cô ấy nhìn vào hai chúng tôi. Khuôn mặt cô nhỏ và nhợt nhạt. Ánh mắt tôi dán chặt vào chiếc đèn ông sao đang cầm trên tay. Tôi hỏi: “Tại sao bạn lại nhìn tôi?”. Cô bé khá bất ngờ, mắt vẫn nhìn vào chiếc đèn và nói: “Chị có thể cho em mượn đèn một lúc được không?”. Tôi lập tức trợn mắt: “Em không cho anh mượn đâu”. “Tôi chỉ mượn nó một lúc thôi!” – Vừa nói, cô gái vừa với lấy chiếc đèn. Thấy vậy, tôi lùi lại.
Minh Trang vỗ vai tôi bảo: “Ánh Dương, anh cho cô ấy mượn đi, lát nữa thôi”. Tôi nhìn bạn mình vẻ khó hiểu: “Câu đó tụi em không quen à? Nó vừa bẩn vừa hôi. Em không sợ người lạ sao? Nhất là những đứa không đi cùng bố mẹ”. Anh cười: “Sao phải sợ. Tôi và anh có hai người, cô ấy ở một mình. Nhưng tôi biết cô ấy không phải là người xấu”. Tôi nhìn cô gái kia, rồi nhìn Minh Trang, lòng tôi không khỏi nghi ngờ. Bạn tôi đưa cho cô gái chiếc đèn và chiếc bánh, rồi nói tiếp: “Tặng luôn cho bạn. ! Chúc các bạn Trung thu vui vẻ!” Cô gái vui vẻ cảm ơn. Vừa lúc đó, mẹ tôi đến. Cả hai chúng tôi lên xe và rời đi. Lên xe, Trang kể cô gái lúc nãy chính là cô bán vé số. Thông thường, những đứa trẻ phải đi bán vé số rất đáng thương. Những bạn này thường là trẻ mồ côi, không được đến trường, phải tự bươn chải kiếm sống. Kể cả ngày nghỉ, bạn vẫn phải làm việc, không được hát múa, không được phá tiệc. Tôi nghe bạn tôi nói mà tôi hiểu mình đã sai. Chúng ta không nên kỳ thị, hắt hủi những người có số phận bất hạnh mà cần yêu thương, đùm bọc họ. Tôi thật may mắn khi có một người bạn như thế.
Bây giờ tôi và Minh Trang không còn học chung với nhau nữa. Tôi đã chuyển đến một ngôi trường mới nhưng tôi sẽ không bao giờ quên người bạn ngọt ngào và tốt bụng của mình. Đặc biệt là kỷ niệm đêm trung thu đó.
Kể về kỉ niệm khó quên về tình bạn – Mẫu 28
Trong mỗi chúng ta chắc hẳn ai cũng có cho mình những tình bạn đẹp đẽ và cao quý. Ngoài tình yêu trai gái, tình cha mẹ thì tình bạn cũng là một điều vô cùng thiêng liêng. Và tình bạn thường đẹp nhất trong quãng đời học sinh, khi khoác lên mình những tà áo trắng tinh khôi dưới mái trường mến yêu.
Tôi cũng đã và đang có một tình bạn rất đẹp từ thời phổ thông. Anh tên Vinh, chúng tôi cũng có rất nhiều kỷ niệm khó quên, kỷ niệm về một tình bạn rất đẹp, đẹp đến tận bây giờ. Tôi và Vinh được xếp ngồi chung với nhau, những ngày đầu tiên ở trường mới mọi thứ đều lạ lẫm, em cũng vậy.
Trước đó tôi và Vinh hoàn toàn không quen biết nhau, nhưng có lẽ 2 đứa cùng tuổi chưa quen trường mới nên cũng dễ làm quen hơn, tôi và Vinh cùng học chung, chia sẻ những câu chuyện trong lớp. mạng sống. và dần trở thành bạn thân. Tuy nhiên, có lẽ sự kiện mà tôi sắp kể dưới đây chính là chất keo gắn kết tình bạn của chúng tôi.
Trước kỳ thi cuối kỳ khoảng một tháng, tôi đột nhiên bị sốt nên phải nghỉ học và nằm viện hơn một tuần. Vì trong thời gian bị bệnh, sức khỏe của tôi rất yếu nên tôi không thể làm bất cứ việc gì, kể cả việc học. Các bạn cùng lớp, người thân đến thăm khiến tôi vui hơn nhưng cũng không kém phần lo lắng vì ngày thi đã cận kề mà tôi lại không thể học hành gì với tình trạng sức khỏe như cũ.
Suốt một tuần tôi nằm viện, mặc dù còn phải làm đề cương các môn, ôn thi nhưng khi rảnh rỗi, Vinh lại đến thăm chơi với tôi, thỉnh thoảng đọc cho tôi nghe vài câu cho nhẹ. -nhớ nội dung ôn thi. cũng không quên dặn dò em làm theo lời bác sĩ để mau chóng khỏi bệnh và đi học trở lại. Rồi ngày tôi xuất viện cũng đến, tôi cùng các bạn trở lại lớp ôn thi, nhưng thực ra do nghỉ học lâu nên tôi bị hổng kiến thức rất nhiều, trước đó tôi hiểu rất nhanh. những gì cô ấy nói, nhưng sau hơn một tuần. nghỉ ốm, những gì cô ấy đang giảng thật khó hiểu và kỳ lạ. Vinh thấy tôi cũng lo lắng cho tôi và hứa sẽ đến nhà học cùng tôi cho kỳ thi. Thế là sau đó ngày nào Vinh cũng mang sách đến nhà giúp tôi ôn thi dù đường xa.
Nhờ có Vinh mà em đã dần bổ sung được những kiến thức còn thiếu sót và dần tự tin hơn trước kì ôn tập sắp tới. Rồi một hôm tôi và Vinh hứa với nhau sẽ học để thi hết môn vì còn vài chỗ chưa hiểu nhưng rất quan trọng, trời mưa rất to. Tôi đã nghĩ Vinh sẽ không đi đâu vì sẽ chẳng ai dại dột mà ra đường vào một ngày mưa tương tự. Tôi khá buồn vì có vài chỗ không hiểu, nhưng sắp đến ngày thi rồi mà Vinh lại xuất hiện trước cửa trong bộ áo ướt sũng khiến tôi vừa mừng vừa lo.
Tôi đưa cho Vinh chiếc khăn để lau và bảo thay quần áo mới vì sợ ướt mưa sẽ bị ốm. Khi tôi hỏi sao trời nắng gắt vẫn đến nhà tôi, Vinh bảo đã hứa với tôi là sẽ giúp tôi ôn thi, nhất định sẽ giữ lời. Trời mưa tương tư, đường đến nhà em xa nhưng anh vẫn đến khiến em rất cảm động. Hôm đó Vinh giúp tôi học đến khuya và anh ấy ở lại nhà tôi. Chúng em hứa sẽ cùng nhau học tập thật tốt và đạt kết quả cao. Tôi thầm cảm ơn thầy rất nhiều, vì nhờ có Vinh giúp đỡ mà tôi đã ôn thi tốt và đạt kết quả cao.
Tình bạn sẽ rất đẹp khi mỗi người luôn có suy nghĩ yêu thương và trân trọng người bạn của mình. Thời gian sẽ trôi nhanh không thể chậm lại hay dừng lại, sẽ không chờ đợi bất cứ ai, bất cứ điều gì. Vì vậy, mỗi chúng ta cần phải biết trân trọng tình bạn, để tình bạn luôn được giữ vững, luôn đẹp trong trái tim mỗi người. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không quên được kỉ niệm ngày ấy, nhờ có Vinh mà những năm tháng cấp 3 của tôi trở nên thật đẹp, thật hồn nhiên và trong sáng.
Kể về kỉ niệm khó quên về tình bạn – Mẫu 29
Có người cho rằng những vũ trụ riêng cách xa vạn dặm nhưng vì một biến cố nào đó mà họ lại hội ngộ và bên nhau. Tôi và My cũng đã có một tình bạn với những kỉ niệm khó quên như vậy.
Dù chơi với nhau từ lớp 1 nhưng số lần tiếp xúc, trò chuyện của tôi và My đếm trên đầu ngón tay và trong đầu tôi mặc định là không hợp nhau. Rồi đến giữa năm lớp 4, một nỗi đau quá lớn ập đến với My, một nỗi đau mà nếu là tôi, chắc chắn tôi sẽ gục ngã. Vụ tai nạn giao thông kinh hoàng khiến bố anh nằm liệt giường, trụ cột gia đình giờ bị lung lay. Lúc đầu My không nói, tôi chỉ để ý thấy mắt nó đỏ hoe và mặt lúc nào cũng cúi gằm xuống. Chỉ đến khi Quân – cậu bạn học cạnh nhà My kể lại thì tôi mới biết chuyện. Sau giờ học, chúng tôi và thầy thu xếp về thăm gia đình thầy. Nhà nằm trong ngõ nhỏ yên tĩnh, nhìn vào nhà có phần hơi tối. Căn nhà cũng rất đơn sơ, đồ đạc cũ kỹ, có cái còn hư hỏng nặng. Thấy các bạn đến, My khá bất ngờ, tỏ ra hơi bối rối. Đôi mắt còn nặng trĩu suy nghĩ và sự mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt vốn đã rõ nét của cô bé mười tuổi. Đang chuyện trò thì My xin phép ra sau vườn tưới cây. Không biết nghĩ sao mà một lúc sau không thấy My đâu nên tôi ra vườn tìm. Ở phía xa cuối vườn, cây nhãn to, tôi nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé và đôi vai run run của My. Thấy tôi, anh vội lau nước mắt. Tôi nhẹ nhõm ngồi xuống cạnh anh, vòng tay qua vai anh, nhẹ nhàng kéo đầu anh vào vòng tay tôi. Và rồi, My bật khóc, khóc như trút hết nước mắt của anh. Tôi cứ ôm anh, lặng lẽ cho đến khi tiếng khóc ngừng lại. My ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn tôi giọng khản đặc:
– Cảm ơn!
– Mọi thứ sẽ ổn thôi! Bạn rất mạnh mẽ, bạn đang làm rất tốt.
Tôi vuốt lại mái tóc ướt đẫm nước mắt của mình và chúng tôi nở một nụ cười thông cảm.
Vài ngày sau, My xin nghỉ dài ngày khiến tôi lo lắng. Nhưng sau một tuần, anh trở lại với một năng lượng vui vẻ, lạc quan. Tôi đề nghị cô ấy chuyển sang ngồi cạnh anh ấy và giúp anh ấy sao chép giấy tờ. Và ngay lúc đó, ý nghĩ hai chúng tôi không hợp nhau đã tan vỡ.
Bây giờ chúng tôi đã gắn kết và hiểu nhau nhiều hơn. Họ cũng hứa sẽ phấn đấu để trở thành một trường trung học cơ sở chất lượng cao và nắm tay nhau trong một thời gian dài!
Kể về kỉ niệm khó quên về tình bạn – Mẫu 30
Sự tồn tại của con người trên trái đất này là tổng hòa của các mối quan hệ. Ai sinh ra cũng có gia cảnh có những người luôn yêu thương, đùm bọc, che chở cho ta. Theo thời gian, mỗi người lớn lên cùng năm tháng, các mối quan hệ được mở rộng. Và kể từ ngày đầu tiên đi học, chắc hẳn ai cũng để lại trong sâu thẳm một người bạn thân. Đối với tôi, Ngọc Chi là một người bạn thân mà tôi rất yêu quý.
Ngọc Chi là người bạn đã đồng hành cùng tôi trong hầu hết mọi chặng đường: từ những ngày thơ ấu đến ngày đầu tiên đến trường và bây giờ là những năm tháng dưới mái trường THCS.
Nhà Chi khá gần nhà tôi, chỉ mất vài phút đi bộ nên tôi thường sang nhà Chi chơi hoặc học cùng bạn bè. Chi là chị cả trong gia đình, dưới Chi là hai đứa em. Trong gia đình, Chí là người con rất ngoan ngoãn, hiếu thảo, được mọi người khen ngợi, yêu quý. Ngày nào đi học về, Chi cũng tranh thủ giúp mẹ những việc vặt như quét nhà, nấu cơm, cho gà ăn…
Sau khi học xong, Chi trông em và cho em ăn. Chi chăm sóc tôi rất chu đáo như người lớn. Là một cô gái dịu dàng và mơ mộng, Chi rất yêu hoa. Vì thế, ban công là khu vườn cổ tích đầy màu sắc do chính chị Chi tự tay sắp đặt và chăm sóc.
Ở lớp, Chi là một học sinh chăm chỉ và học giỏi. Ngay từ lớp 1, bạn đã được phân công làm lớp trưởng nên Chi luôn là tấm gương mẫu mực trong mọi hoạt động, làm việc có trách nhiệm và biết vì tập thể. Không chỉ vậy, học lực của Chi rất tốt, luôn đứng đầu lớp. Văn là môn học mà Chi rất yêu thích. Khi ở nhà, những lúc rảnh rỗi, Chi có thể cất giọng đọc ngọt ngào, ấm áp để đọc và cảm nhận những bài thơ hay. Cuối năm lớp 6, Chi xuất sắc đạt giải Nhất kỳ thi học sinh giỏi cấp huyện môn Văn.
Một thành tích học tập mà ai cũng phải ngưỡng mộ và tham khảo. Không chỉ vậy, Chi còn thường xuyên giúp đỡ những bạn học chưa tốt trong lớp. Những chỗ chưa hiểu hoặc còn lúng túng, Chi luôn giải thích tận tình, tỉ mỉ bằng kiến thức của bản thân, sự nhiệt tình và trách nhiệm. Chẳng thế mà cả cô giáo và các bạn trong lớp đều yêu mến Chi – cô học trò nhỏ nhắn nhưng rất tốt bụng.
Chi là một cô gái rất xinh xắn và đáng yêu. Tôi rất muốn tết mái tóc đen dài óng ả và mềm mại như một dòng suối mát. Từ nhỏ, Chi đã có làn da trắng hồng như trứng gà bóc. Đôi mắt của người yêu màu đen, luôn nhìn thấy ánh sáng của sự vui vẻ, thân thiện và ấm áp với những người xung quanh.
Chi cười rất nhiều, nụ cười lúc nào cũng hé nở như đóa hoa ban mai. Mỗi khi cười, Chi lại để lộ lúm đồng tiền duyên dáng làm sao. Bạn của bạn cao. Ngoài đời, Chi là người rất ngoan ngoãn, lễ phép với ông bà, cha mẹ…; hòa đồng và nhiệt tình với bạn bè cũng như các hoạt động tập thể. Chính vì vậy ai cũng yêu mến Chi và dạy cho Chi những điều hay lẽ phải.
Tôi và Chi là bạn thân từ nhỏ. Thuở nhỏ, họ thường rủ nhau chơi bóng chuyền, thả diều,… Chỉ là những trò chơi đơn giản nhưng lại là cả một miền ký ức đẹp đẽ. Kể từ ngày nhập học đến nay đã gần chục năm, cả hai vẫn gắn bó với nhau như hình với bóng: chia sẻ tâm tư, vui buồn, giúp nhau học tập, vượt qua khó khăn. thử thách để trưởng thành, gần gũi và gắn bó hơn.
Tôi yêu em rất nhiều Chi, không biết từ lúc nào Chi đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi. Hy vọng rằng người bạn Chi thân yêu đã, đang và sẽ đồng hành cùng tôi trên mỗi bước đường.
Kể về kỉ niệm khó quên về tình bạn – Mẫu 31
Làn gió mát rượi nhẹ nhàng len lỏi vào cơ thể tôi. Cảm giác nhớ một ai đó cũng tương tự như vậy. Có rất nhiều câu chuyện buồn trên thế giới. Khi tôi nhìn thấy giá trị của những người xung quanh tôi thì đã quá muộn. Có lẽ những kỷ niệm cuối cùng của tôi và bạn sẽ là quá khứ, sẽ để lại trong tôi nỗi nhớ mỗi đêm dài.
Có thể nói trong chúng ta ai cũng có một người bạn, tìm được một người bạn thì dễ nhưng tìm được một người hiểu mình mới khó, tôi đã từng có cảm giác rất vui khi ở bên bạn. bạn mà tôi yêu nhất Nhưng bây giờ tôi đã khiến người đó không còn ở bên tôi nữa. Chuyện đã qua lâu rồi, tôi thực sự hối hận về những gì mình đã làm với người bạn nhỏ của mình.
Tình bạn của tôi bắt đầu trên con đường đến trường, người bạn ấy đã giúp tôi một kẻ xa lạ hiểu ra nhiều điều. Thân hình nhỏ bé, mái tóc dài nhưng em phải đi bán từng tờ vé số để kiếm tiền trang trải cuộc sống hàng ngày, trong khi tuổi còn đang tuổi cắp sách đến trường và được sống trong sự đùm bọc yêu thương. Mẹ là người đầu tiên dạy tôi cách quý trọng đồng tiền. Tình bạn ngày qua ngày lớn dần theo thời gian, cùng ăn, cùng vui…
Bỗng một ngày, hôm đó chúng tôi hẹn gặp nhau nhưng bạn đó lại thất hứa, hôm sau cô ấy đến xin lỗi rất nhiều nhưng tôi không nghe cô ấy giải thích. Thế là từ hôm đó tôi đi và về một mình. Vài ngày sau tôi nhận được tin, một cô gái bán vé số qua đời vì sốt cao nhưng không đi bệnh viện, nghe nói trước khi chết cô ấy còn nói xin lỗi tôi! Hãy nghe anh… giải thích một lần… em đừng giận anh… Chỉ vì lý do đó mà em đã làm bạn mình khóc không yên, chỉ vì ích kỉ mà em đã đánh mất đi một người quan trọng nhất.
Tôi cố kìm nước mắt, đó chỉ là tin đồn mọi người đã sai và cô ấy chỉ đi đến một nơi rất xa, cô ấy chưa chết. Làm sao ta có thể quay lại ngày xưa, ngày ta vui đùa bên nhau, biết bao vui buồn đan xen. Tôi đã sai! Trả lời tôi? sao em nằm đó im lặng không nói gì, sao em không ngồi dậy chơi với anh như mọi hôm.
Mưa có bao giờ nhớ nắng đâu mà sao tôi lại nhớ bạn bè thế này. Không có em anh biết phải làm sao với cuộc sống phức tạp, ai sẽ dang tay giúp đỡ những lúc khó khăn như anh. Tại sao giữa chúng ta bây giờ lại có một khoảng cách quá xa và quá lớn? Nó không còn trong tầm với của chúng ta nữa. Tôi rất thích nghe những gì bạn phải nói. Lời từ người bạn thân nhất của tôi. Bây giờ tôi yêu cầu bạn tha thứ cho tôi.…
Tôi hứa với bạn tôi sẽ vượt qua mọi trở ngại của thế giới, tôi sẽ sống vì phần của bạn. Đối với tôi, bạn vẫn là bạn, tình bạn của chúng ta sẽ tồn tại mãi mãi cho dù thế giới muôn màu muôn vẻ.
Kể về kỉ niệm khó quên về tình bạn – Mẫu 32
Tôi đạp xe một vòng trên con đường đầy lá, điều tôi thích thú là sau mỗi buổi học, tôi có thể thư giãn ở nơi này, cách xa sự hối hả và nhộn nhịp của thế giới.
Tôi đang vu vơ thả hồn vào tiếng lá bay xào xạc. Đột nhiên “Hự! Úi….”Tôi ngã xuống đau điếng. Người va vào tôi kêu lên: “Đi đứng đi!”
Tôi đứng dậy cãi lại với tất cả sự tức giận:
-Mày nói ai đó, mày tự đâm tao hả?
-Làm kiểu gì mà cứ ngửa mặt lên trời vậy? Em bị mộng du à, em chưa dậy à? – Anh nói với ai à? Bạn bị mộng du, bạn chưa tỉnh dậy! Chà, nếu vậy thì anh phải tránh mặt em đúng không? Tại sao bạn đâm tôi, hoặc có gì đó sai với mắt của bạn? Xem nào… vận may đây… kể đi… Tôi vẫy tay trước mặt nó một cách trêu chọc.
-Anh…anh…
Nhìn vẻ mặt ngọng nghịu, không nói được lời nào của anh khiến tôi bật cười. Sau đó, đột nhiên, nó bay đi. Lần này thì không nói được lời nào (cảm thấy bực… con trai gì mà nhỏ nhen thế! Chẳng bao giờ xin lỗi ai nửa câu). Thế là tôi đành ôm cái chân đau đi về.
Sáng hôm sau đến lớp, tôi suýt ngất khi cái tên đáng ghét hôm trước bất ngờ bước vào lớp và còn kết bạn với rất nhiều bạn trong lớp. Tôi kéo Tuyết Trinh – lớp trưởng:
-Tên gì đây? Điều đó thật kỳ lạ! (Tôi thực sự ghét nó …)
Cô bạn thở dài: – Đó là Sơn – bạn mới. Hôm qua em không đi học nên không biết. Mới có một ngày mà cậu tiếp quản lớp này và trở thành “trùm” của đám con trai trong lớp.
-Ah…! (Không phải là hôm qua tôi bị cúm, nhưng tôi vẫn đến “Phố Lá”… chơi)
Rồi tai họa ập đến khi cô giáo xếp nó ngồi cạnh tôi với lý do “Em là lớp phó học tập, cô muốn em dạy kèm cho Sơn học” (Ôi! sao giờ ghét cái chức lớp phó quá… ) Mặc cho tôi từ chối thẳng thừng “Tôi đang dạy kèm bạn Mai” hay “Dạo này lịch dạy dày đặc nên tôi không có thời gian học nhóm” nhưng cô giáo vẫn giữ nguyên quan điểm (sao cô khó quá vậy? hôm nay? quá nhiều!)
Mình ngồi được một lúc sau khi năn nỉ em nó không cho thì cũng là lúc lũ bạn đập bàn đập ghế (bảo vệ đến…), nhất là trong lúc nước sôi lửa bỏng, thằng kia chỉ nhe răng cười.
Tan học, Tuyết Trinh kéo tay tôi thủ thỉ:
-Con ông trời sợ đất không sửa được! Nó có nghe lời bạn không? Coi chừng nếu bạn nói với cô ấy rằng cô ấy ổn với điều đó. Nó vui tươi, nhưng vẫn còn. Này, nhìn này! Theo tay Trinh, tôi thấy Sơn đang lái ô tô chở bạn cùng lớp. Tôi cảm thấy hơi sợ hãi, tôi có thể làm gì….
Vài ngày sau, Sơn vẫn xuất hiện trước mắt tôi với vẻ không thiện cảm chút nào. Anh là một cậu bé nghịch ngợm, nghịch ngợm. “Con trai phải phá cách một chút mới là con trai!” Nó giống như tôi đang tự an ủi mình vậy.
Tôi trở lại “phố lá tôi”. Nhưng nó không còn là của riêng tôi khi nào. .. Sơn xuất hiện. Đi theo anh ta vào một quán bar, ngồi lên chiếc ghế có con ngựa vằn bằng đá đang phi nước đại. Chúng tôi ngồi như thế hàng giờ đồng hồ. Nhưng bây giờ trông Sơn khác lắm, trông anh hiền hơn, trầm tư hơn, ánh mắt xa xăm không còn là một cậu nhóc phá phách với giọng chợ búa kinh khủng nữa. Đôi khi anh ấy sẽ.. thì thầm điều gì đó với chính mình… không thể hiểu nổi!
Rồi tôi lại quyết định từ bỏ thầy vì nghĩ không thể động đến Sơn (hơn nữa chúng tôi còn nợ nần chồng chất). Tôi đang tưởng tượng làm thế nào để từ chối thành công nhiệm vụ với giáo viên của mình… một bàn tay nhẹ luồn vào tóc tôi.
“Con thấy chiếc lá cài trên tóc mẹ đẹp quá, tặng cho Sơn được không?” Này, anh chàng Băng này (tạm gọi là tương tự) hôm nay là…
Vì vậy, câu chuyện của chúng tôi bắt đầu, đầu tiên với một tuyên bố không mấy thân thiện:
-Thật ra lúc đầu anh thấy em khá nhàm chán và nhàm chán!…( Hừm.. Lúc đầu em ghét anh.) Nhưng khi gặp em ở đây, anh rất ấn tượng vì em có sở thích giống anh và lại nữa… ( Cái gì? có thể nói là quá khó hiểu)….Trong lớp thấy em mạnh mẽ lắm (Ui,..em là con nít mà). các cô gái cũng ướt.)
-Đó là cách tôi nhìn thấy bạn lúc đầu! Tôi cũng không vừa, đáp lại.
Cuộc trò chuyện của chúng tôi kéo dài tương tự. như chúng ta lại gần nhau hơn mỗi lần như thế! Tôi chợt cảm thấy Sơn không tẻ nhạt như tôi tưởng. Và có lẽ Sơn đã xem tôi như một người bạn.
Một hôm Sơn kể cho tôi nghe một câu chuyện – câu chuyện của chính cuộc đời anh. Tôi không ngờ rằng đằng sau vẻ bề ngoài của Sơn lại là một bi kịch mà Sơn chưa bao giờ nói với ai, trừ tôi. Anh từng nói: “Tại sao người ta luôn phải nói dối như thế này?”. Ôi, hóa ra những lần quậy phá trong lớp hay phóng xe ngoài đường là lúc Sơn nói dối, chỉ khi Về lại con phố đầy lá, tâm sự với tôi, nó mới trở về với con người thật của mình.
Tôi nhớ có lần Sơn nói với tôi: “Cuộc đời này chán lắm!”. Và tôi nói với nó: “Không chán đâu vì ở đó người ta thương yêu tôn trọng nhau, rồi biến thù thành bạn như anh với em cũng lạ nhỉ?” Sơn cười một nụ cười rất lạ.
Từ khi biết con người thật của Sơn, tôi đã giúp cháu học tập tốt hơn, mặc dù khi học nhóm, tôi cấm Sơn nghỉ học với bất cứ lý do gì. Nhưng tôi đã giúp anh che chở cho tôi khi đi dạo trên con đường đầy lá, mỗi lần như thế, hai đứa lại có biết bao chuyện, đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, dù biết chỉ là chuyện bịa nhưng vẫn cười. nghẹn ngào khi kể. Và có vẻ như cậu học trò của tôi cũng rất được lòng cô gia sư khó tính.
Sơn thường trêu tôi: “Cô gia sư giỏi quá!”. Còn tôi thì vẫn điệp khúc cũ: “Chắn mày may mắn có được gia sư đắc lực mà không tốn tiền như tao!”.
Tình bạn của chúng tôi thật đẹp, cho đến một ngày Sơn phải cùng mẹ chuyển đến Hong Kong sinh sống. Ngày chia tay bạn bè ai cũng thổn thức. Dù buồn nhưng tôi không khóc vì tôi biết Sơn luôn tự hào về tôi vì tôi là một cô gái mạnh mẽ – bạn thân của Sơn. Trước khi lên máy bay, Sơn đưa cho tôi một món quà và bảo tôi quay lại con đường rợp bóng cây để mở ra.
Món quà Sơn tặng tôi là một chiếc lá được ép cẩn thận với dòng chữ bên dưới “thế giới không nhàm chán” và kèm theo đó là bức thư Sơn viết: “Gửi người bạn thân nhất của tôi, người luôn khiến tôi mỉm cười, luôn an ủi, động viên. em, hãy luôn ở bên anh khi anh buồn. Đây là kỷ vật đã gắn kết tình bạn của chúng ta, hãy trân trọng nó, hãy can đảm sống, đừng bao giờ khóc vì người luôn trêu chọc anh đã ra đi. Anh sẽ không quên em đâu – cô gia sư dễ thương .”
Đột nhiên tôi cảm thấy mặt mình lạnh đi, mặt trời và hàng thông sau lưng mờ đi. Hóa ra tôi đang khóc, tôi không ngờ rằng Sơn vẫn đang cầm chiếc lá đó, chiếc lá mà tôi tưởng chừng như đã cuốn theo gót ngựa hoang của anh giờ lại nằm trong tay tôi”. Tôi xin lỗi Sơn. vì đã không giữ lời hứa với các bạn, nhưng tôi hứa sẽ sống như những gì các bạn đã từng tự hào.”
Chiều nay tôi trở lại phố lá, phố lá bây giờ tấp nập hơn xưa, tuy đây không còn là không gian riêng của tôi nhưng nơi đây đã bắt đầu cho tôi một tình bạn đẹp giữa tôi và Sơn…
Kể về kỉ niệm khó quên về tình bạn – Mẫu 33
Tôi và Tâm chơi với nhau từ nhỏ nên rất thân. Giữa chúng tôi có rất nhiều kỉ niệm đẹp và đáng nhớ, nhưng có lẽ một kỉ niệm không bao giờ quên được đó là khoảng thời gian hai đứa nghỉ học.
Tôi vẫn còn nhớ rất rõ ngày hôm đó là một buổi tối mùa hè nóng nực và oi ả. Hơi nóng từ mặt đường khiến ai nấy đều cảm thấy mệt mỏi, khó chịu. Tâm chở tôi trên chiếc xe đạp nhỏ đi học thêm. Hai đứa vừa đi học vừa than trời nóng như nhau. Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, tôi nói với Tâm:
– Này anh, em và anh hãy thử trốn học một lần xem sao. Bây giờ nóng như thế này, tôi thậm chí không thể bắt đầu học.
Nghe bạn nói vậy, Tâm ái ngại, từ chối:
– Thôi đi học kẻo cô giáo phát hiện gọi bố mẹ.
– Chà, lớp đông thế, chắc cô giáo không để ý đâu. Đi nào… Hả?
Và cuối cùng, sau một hồi năn nỉ, Tâm quyết định trốn học theo tôi. Thế là chúng tôi không đến trường nữa mà rẽ sang một nơi khác. Đêm đó chúng tôi ăn uống và đi chơi với nhau cả ngày. Chúng tôi tự thưởng cho mình nhiều món ăn vặt như lạp xưởng, xúc xích, khoai tây chiên… rồi hai đứa đạp xe ra bờ hồ ăn kem cho mát. Mặc dù cả hai chúng tôi đều sợ bị bắt, nhưng chúng tôi cảm thấy rất vui và thoải mái. Tôi và Tâm có thời gian tâm sự với nhau nhiều chuyện từ trường lớp đến bạn bè, gia đình… Nhờ buổi tối hôm đó mà chúng tôi hiểu nhau hơn và thân thiết hơn.
Sau đó chúng tôi về nhà và chuyện chẳng lành đã xảy ra khiến cả bố mẹ cô ấy và Tâm đều biết việc chúng tôi trốn học. Khi đó, cả hai đã phải rối rít xin lỗi bố mẹ và hứa sẽ không bao giờ tái phạm. Vì vậy, lần này bố mẹ cũng tha thứ cho hai đứa.
Dù biết đó là một việc làm sai trái và không nên làm nhưng giờ nghĩ lại tôi vẫn cảm thấy rất hạnh phúc. Đó là kỉ niệm mà cả em và Tâm có lẽ sẽ nhớ suốt đời và không bao giờ quên được.
Kể về kỉ niệm khó quên về tình bạn – Mẫu 34
Tuổi thơ của tôi luôn gắn liền với cánh đồng, cánh cò, những cánh diều mùa hạ và cả những câu chữ của Ròm, bạn nhỏ của tôi.
Ròm là Hàn Ròm là hàng xóm của tôi. Chúng tôi chơi với nhau từ khi còn bú mẹ. Anh ấy thực sự có một họ đẹp, nhưng tất cả chúng tôi đều gọi anh ấy là Rom, đặc biệt là khi anh ấy cởi trần, để lộ xương sườn. Thế mới nói, lũ trẻ con nhà quê chúng tôi đều ú ớ, chẳng hơn không kém nhưng gọi riết rồi cũng quen.
Kể cũng lạ, nó là con trai, cao hơn tôi mà nó cứ bị tôi bắt nạt! Tôi không biết cảm giác của nó khi tôi sai như thế nào mà cái đầu bù xù của nó cứ gật gù, cười và làm ngay. Đúng là đồ ngốc! Nhưng lâu lâu, anh lại rủ tôi đi xem hát ở đầu làng. Và đối với tôi, anh ấy là người bạn tốt nhất trên thế giới.
Tôi và anh ấy thường chơi gần bờ sông, một nơi rất yên tĩnh và thanh bình. Nhưng đó chỉ là đoạn sông đó thôi, còn bên kia sông thì không ai dám láu cá. Đó là ngôi nhà của cô ở xóm dưới 5. Khi đó bà sống ở đó, nhưng vài năm trước khi con trai bà qua đời, bà chuyển đến khu phố dưới để sống với họ hàng. Thế là ngôi nhà bị bỏ hoang, Và từ đó có tin đồn rằng ngôi nhà bị ma ám! Lúc đầu một số người biết, rồi dần dần từng người một, rồi cả khu phố đồn thổi.
Tôi không biết tin đồn có thực sự nhìn thấy ma bay hay không, nhưng cả tôi và Rom đều rất biết ơn. Tuy nhiên, đồng cỏ đã bị Tí và Tèo chiếm dụng nên chúng tôi phải “dũng cảm” ra bờ sông chơi; còn giữa ban ngày, ai dám lánh ta. Nhưng đúng là lâu lâu mình cũng khá tò mò về câu chuyện ma đó và mình cũng đã nhờ Ròm khám phá 1 lần nhưng bạn ấy chuyên nghiệp từ chối, nhìn ngại quá!
Nhưng né mãi không được, thằng nhỏ ranh ma đó ngang nhiên thách thức chúng tôi đi vào căn nhà hoang đó. Tất nhiên, một người như tôi không bao giờ có thể bị coi thường như vậy, vì vậy tôi đã đồng ý. Nhưng tôi đã sớm hối hận về chủ nghĩa anh hùng rơm ngu ngốc của mình. Tôi lo ngay ngáy cho Ròm, nó vừa nghe tôi nói liền hét ầm lên khiến tôi càng hùng hục hơn. Nhưng để bảo vệ danh dự của mình, tôi đã quyết tâm đi nên tôi đã năn nỉ, van xin, ép buộc và thậm chí đe dọa con quỷ đó. Cũng may nó biết sợ nên đồng ý ngay.
Thế là tối hôm đó, chúng tôi trốn bố mẹ chạy ra bờ sông, bọn Tí đã đợi sẵn nhưng chúng không vào mà nấp sau bụi tre để rình chúng tôi. Tôi giả vờ bình tĩnh và lập tức kéo Rom vào trong dưới ánh mắt ngưỡng mộ của họ, nhưng không ai biết rằng tôi đang toát mồ hôi hột. Tôi rất sợ bóng tối! Ròm không biết làm gì, nhưng khi tôi siết chặt tay anh ấy, anh ấy hét lên rất to. Giữa nhà vẫn không có gì, vẫn là bóng tối và gió lùa. Mặc dù tôi đã bớt sợ hãi, nhưng tôi đã rất lo lắng. Không biết con ma này sẽ như thế nào… gầy, béo? cao và thấp? bay hay đi như người? Aww, nghĩ về điều đó khiến tôi rùng mình… BÙM…
Cha, mẹ, bà, Ròm… mọi người xung quanh tôi. Rom kể với tôi rằng khi cửa sổ đột nhiên đóng sầm lại, anh ấy cứng người lại, định kéo tôi ra thì thấy tôi đã biến mất, kinh hãi mò mẫm một hồi, anh ấy phát hiện tôi đã nằm bẹp dưới sàn! Nó sợ quá bỏ chạy đi tìm người lớn. Mấy thằng Tí thấy Ròm chạy tới thì sợ quá hoảng hồn bỏ chạy. Đêm đó tôi bị đánh tơi bời, cha đánh tôi mấy cái, toàn thân đau nhức, bà ngoại cứ ngồi niệm Phật sợ tôi bị ma ám! Rom cũng chả khá hơn mình là bao, cũng là một mớ hỗn độn. Thực sự là một buổi tối đáng nhớ!
Sau này, Ròm lên thành phố học, bỏ lại tôi một mình nơi trường huyện, buồn chết đi được. Tuy nhiên, ký ức này sẽ luôn nằm trong một ngăn nào đó trong trái tim tôi. Hi vọng một ngày nào đó, tôi và cô ấy sẽ lại thả diều, bắt bướm cùng nhau, và nhất định sẽ lại về thăm ngôi nhà, dù nó đã trở thành một khu vườn xinh đẹp.
Kể về kỉ niệm khó quên về tình bạn – Người mẫu 35
Trong hành trình trưởng thành, hành trang chúng ta mang theo không chỉ là tình yêu thương của cha mẹ, thầy cô mà còn là những kỉ niệm đáng quý. Ai cũng mang trong mình nỗi nhớ về người bạn đã trải qua thời thơ ấu và những kỷ niệm khó quên. Có một kỷ niệm cảm động về một người bạn lúc đó mà tôi sẽ nhớ mãi.
Tôi là con một trong gia đình nên ngay từ nhỏ, bạn bè đã là món quà vô giá đối với tôi. Bố mẹ tôi cũng thường khuyến khích và tạo điều kiện cho tôi làm quen với nhiều bạn mới để tôi không bị cô đơn. Người trợ lý gắn bó với tôi lâu nhất, từ khi tôi chập chững biết đi, chính là cô hàng xóm tên Quỳnh Chi. Quỳnh Chi cũng là con một, tình cờ chúng tôi sinh cùng ngày nên rất thân thiết với nhau. Chi cao, da trắng. Ngay từ nhỏ, cô bạn đã tỏ ra hiểu chuyện hơn tuổi. Mọi người thường gọi đùa là “bà trẻ”. Lúc đầu Chi còn bực và giận nhưng sau quen dần cũng không phản đối nữa.
Chi vừa là bạn thân, vừa là chị gái của tôi. Tính tôi trẻ con, hay bướng. Thậm chí có lúc giận vô cớ với Chi. Chi luôn là người làm hòa trước. Vào sinh nhật lần thứ mười ba của chúng tôi, tôi thích một con búp bê mèo Hello Kitty lớn. Mỗi lần đi học về, tôi lại đứng trước cửa hàng thú nhồi bông cạnh trường, nhìn chằm chằm vào nó mãi không thôi. Chi thấy vậy hỏi:
-Em có thích con mèo đó không?
Giữa chúng tôi không có bí mật gì nên tôi trả lời không giấu diếm:
– Ừ, tôi rất thích. Nó dễ thương, phải không?
Chi gật đầu đồng ý rồi kéo tôi lại, nói hôm khác có đủ tiền sẽ mua. Tôi hiểu ý Chi, nhưng cũng biết không thể để chuyện đó xảy ra. Giá của nó rất cao, hãy chắc chắn rằng cha mẹ của bạn không thể không bỏ tiền của bạn và những người khác sẽ mua nó. Mình nghĩ thế nên mới ra ngoài xem chứ không nghĩ mang về nhà.
Sinh nhật năm ấy vẫn được tổ chức như mọi năm. Cả hai chúng tôi cùng cắt bánh, ước nguyện và cùng nhau thổi nến. Khi mọi người ra về, tôi vào phòng và nhìn những món quà, vẫn cảm thấy hơi thất vọng vì không có con mèo yêu thích của mình. Chợt cửa phòng dần hé mở, tôi thấy cái đầu nhỏ của Quỳnh Chi ghé vào:
-Ngạc nhiên? Chúc mừng sinh nhật!
Nói rồi Chi lôi sau lưng ra một vật gì đó. Tôi vỡ òa trong niềm vui, đó là Hello Kitty mà tôi muốn. Chi ôm nó vào lòng, nhìn con mèo to bằng tôi mà mừng rỡ reo lên:
-Rất đẹp. Bạn đã mua nó cho tôi?
– Tôi đã mua nó vào ngày hôm qua. Đó là sinh nhật của tôi vào năm tới, đừng hỏi tôi vào năm tới.
Chi hóm hỉnh đùa. Tôi ngạc nhiên lắm, chỉ biết gật đầu rồi ôm chân nhảy cẫng lên. Tôi cũng vô tư như vậy mà không biết rằng người bạn thân đã dành dụm hai năm để mua nó cho tôi. Mẹ kể, Chi dành dụm mua cuốn sách mà nó muốn từ lâu, nhưng vì tôi thích gấu bông nên nó không đắn đo mà mua ngay cho tôi. Khi biết sự thật, tôi ấp úng hỏi:
-Sao em ngu thế… Quà…
-Cuốn sách vẫn đang được tái bản, nhưng chủ nhân nói rằng chỉ còn một con gấu bông. Tôi chỉ có một người bạn thân như bạn, sau này bạn có thể mua nó cho tôi. Chi ngắt lời tôi, vui vẻ nói ra suy nghĩ của mình.
Tôi xúc động quá, không cầm được nước mắt. Không phải Chi không muốn cuốn sách kia, chỉ là vì thị hiếu của tôi mà cô ấy tạm gác mong ước của mình sang một bên. Nhìn bạn tôi cười rạng rỡ, tôi muốn cảm thấy mình may mắn biết bao. Mẹ nói không dễ kiếm được một người bạn sẵn sàng chia sẻ như vậy, Chi thực sự là một người bạn tốt.
Chúng tôi lớn lên cùng nhau, cùng nhau trải qua những vui buồn của tuổi thơ. Trong lúc khó khăn, Chi chưa bao giờ bỏ rơi tôi. Kỷ niệm ngày ấy, có lẽ Chi đã quên, nhưng tôi thì luôn nhớ. Đó là một cột mốc quan trọng trong tình bạn của chúng tôi, một kỷ niệm mà tôi luôn trân trọng về người bạn tâm giao của mình.
Kể về kỉ niệm khó quên về tình bạn – Mẫu 36
Mỗi người bạn trong cuộc đời luôn là điều quý giá mà chúng ta có được. Bạn bè luôn đồng hành và cùng ta học tập, vui chơi, trò chuyện, chia sẻ niềm vui nỗi buồn. Và điều khó quên nhất có lẽ là những kỷ niệm chúng tôi có với người bạn ấy. Tôi cũng có một kỷ niệm rất thú vị và cảm động với một người bạn thân.
Bạn đó tên là Lan, chúng tôi quên nhau trong một dịp sinh hoạt đội liên trường. Chúng tôi ở hai xã khác nhau nhưng khoảng cách đó không làm giảm đi sự gần gũi và tình cảm hài hước mà chúng tôi dành cho nhau. Thỉnh thoảng tôi vẫn hay đạp xe đến nhà Lan học hỏi nhau cho vui.
Hôm đó là sinh nhật tôi, mọi người đến rất đông nhưng vẫn không thấy Lan đâu cả. Tôi rất lo lắng cho anh ấy, mặc dù tôi rất vui với các bạn cùng lớp nhưng bụng tôi vẫn bồn chồn. Tôi nghĩ Lan đến muộn, nhưng đến khi tiệc sinh nhật kết thúc, khi mọi người đã ra về mà Lan vẫn chưa đến, tôi trách Lan là bạn thân mà tôi lại quên mất ngày sinh nhật của mình dù đã nhắn tin trước. mời anh ấy.
Đang buồn thì chuông reo, tôi chạy ra mở cửa đã thấy Lan đứng đó. Tôi vội mời Lan vào nhà, lo lắng hỏi:
– Sao anh về trễ thế? Bạn đã đi bộ đến nhà tôi?
Lan khẽ gật đầu đồng ý và nói:
– Đang đi trên đường thì xe hỏng, xung quanh không có hàng quán, sợ trễ nên tôi gửi xe ở nhà người quen rồi đi nhanh qua. Nhưng bạn đến trễ bữa tiệc. Tôi xin lỗi.
Giờ tôi mới hiểu ra mọi chuyện, hóa ra tôi đã trách nhầm cô ấy. Mở hộp quà Lan tặng, lúc đó tôi càng xúc động hơn khi đó là hai quả xoài to.
Lân nói:
“Còn nhớ đây là hai trái xoài mà lúc xuống nhà anh chơi em đã nói là thích. Lúc đó nó còn nhỏ, nhưng bây giờ nó đã lớn như thế này. Đây là món quà tôi đã cất công chăm sóc và dành tặng cho các bạn”.
Lúc đó tôi cảm động đến phát khóc, Lan vẫn thế, vẫn chu đáo, tận tình, luôn quan tâm đến những điều nhỏ nhặt nhất. Tôi ôm chầm lấy Lan và cảm ơn trong niềm hạnh phúc vô bờ bến.
Ở bên cạnh Lan, tôi luôn cảm nhận được hơi ấm từ anh. Cho đến bây giờ, hai chúng tôi may mắn được học cùng lớp khi vào cấp hai, chúng tôi ngày càng thân thiết hơn. Hy vọng tình bạn của chúng tôi sẽ kéo dài mãi mãi.
Kể về kỉ niệm khó quên về tình bạn – Mẫu 37
Thấy tôi về muộn hơn mọi ngày, mẹ hỏi: “Sao hôm nay con về muộn thế? Thường thì khoảng 11 giờ hoặc muộn hơn một chút, tôi sẽ về đến nhà. Ở lớp có hoạt động gì không?” “Chút nữa con kể mẹ nghe.” Trả lời mẹ xong, tôi vào trong thu dọn đồ đạc rồi xuống bể rửa tay rửa mặt. , rồi ngồi cạnh mẹ và nói chuyện.
– Chuyện là thế này mẹ ạ! Tan học, tôi và con Phương nhà dì Tư về nhà sau cùng. Cả bọn đạp xe về trước, chỉ có tôi và Phương đi bộ. Trời nắng quá, hai đứa co ro bên vệ đường để đi. Đến ngã ba đầu làng, vừa băng qua đường, cả hai đã nghe thấy tiếng rên nho nhỏ. Tôi bảo Phương dừng lại:
– Ôi Phương! Ai có vẻ là người nổi tiếng?
– Tôi cũng nghe như vậy.
Chúng tôi nhìn xung quanh và không thấy một người nào. Đột nhiên, tiếng rên rỉ lại đến. Cả hai dường như đã xác định được tiếng rên rỉ phát ra từ hướng nào. Chúng tôi đi bộ đến cây me nằm sâu hơn một chút bên vệ đường.
– Ồ! Một bà già.
Phương phát hiện ra trước rồi kéo tay con trai chạy đến. Cô gục đầu vào gốc me. Bộ quần áo màu nâu sẫm của anh ta lấm tấm bụi đường. Chiếc gậy tre nhẵn nhụi nằm cạnh chân anh. Tóc cô bạc trắng. Khuôn mặt nhợt nhạt và nhăn nheo. Tôi chạm vào trán cô ấy và nó cảm thấy lạnh.
– Làm sao bây giờ Phương?
Phương vội đặt chiếc cặp xuống, run run nói:
– Anh có mang theo dầu không?
Lúc này tôi mới sực nhớ ra và vội với lấy chiếc cặp, kéo nhanh khóa kéo lấy ra lọ dầu gió Kim mà bạn mới mua cho tôi hôm trước. Phương vừa thấm dầu lên trán, mũi, thái dương. Độ mười lăm phút, chúng tôi thấy người bà ấm dần và hơi thở bắt đầu nhẹ dần. Cô tỉnh dậy, nhìn chúng tôi và thì thầm:
– Cho cô ấy ít nước.
Nói xong, Phương quay sang con nói nhanh:
– Con ngồi đây với bà, mẹ chạy đi mua nước!
– Phương chạy ngược lại khoảng trăm mét, ngay quán chị Lưu mua bịch nước chanh có ống hút rồi quay lại đưa cho con. Cầm túi nước, tôi từ từ cho em uống. Đi được nửa túi, bà bảo nằm nghỉ một lát. Phượng ngồi xuống bên cạnh để tựa vào. Một lúc sau, cô xách nước xong nhìn hai chúng tôi:
– Bà ngoại ở xóm bên sang thăm cháu ở xóm Đông. Qua đây, thấy nắng quá, cô dừng chân nghỉ tạm bên cây me này. Không ngờ ngồi được một lúc thì thấy mặt hết sưng, kêu cũng không ai kêu nữa.
– Giờ thấy đỡ hơn chưa?
– Cô ấy có bầu nhưng vẫn còn mệt mỏi.
Ngồi với cô ấy một lúc, chúng tôi nói chuyện. Một trong số họ đã ra đường đón xe, đưa cô đến bệnh viện rồi nhắn tin cho người thân của cô. Tôi chạy ra đường đợi. Xa xa, một chiếc Honda lao vút qua. Tôi giơ tay ra hiệu cho xe dừng lại. Anh này chắc cũng trạc tuổi bố nó, dừng lại, nhìn con hỏi:
– Bạn đi đâu?
“Thưa ngài, tôi không đi, nhưng có một bà già mệt mỏi, chúng tôi đi học về và thấy bà ấy đang ngất xỉu ở đây, xin hãy giúp đưa bà ấy đến bệnh viện!
Tôi cùng con xuống xe về quê ngoại. Thấy bà lão tựa vào Phương, vội nói:
– Một đứa trẻ đang đợi ở đây. Một đứa khác chạy theo đưa mẹ đi bệnh viện.
Cô ôm bà cụ vào lòng rồi cùng Phương ra xe. Hai mươi phút sau Phương chở Phương về. Khi chia tay chúng tôi, anh nói:
– Hai người giỏi thật đấy. Tôi rất vui trước hành động của hai con. Bây giờ hai bạn có thể về nhà an toàn. Nếu bạn đến làng Đông, hãy nói với cháu gái của bạn rằng hãy đến bệnh viện ngay lập tức. Khi lên xe, anh ấy quay lại và mỉm cười với chúng tôi. Vì thế mà con về muộn mẹ ạ!
Giờ đây, Phương – bạn gái thân của tôi đã theo gia đình vào TP.HCM sinh sống. Chúng tôi vẫn liên lạc thường xuyên. Câu chuyện trên là một kỷ niệm đáng nhớ trong tình bạn của chúng tôi.
Bên cạnh bài văn mẫu Kể lại một kỉ niệm khó quên về tình bạn, các em có thể tìm hiểu thêm tại các tài liệu Cẩm nang hay tư liệu lớp 5 như Kể lại một câu chuyện cổ tích mà em biết của một cá nhân. đồ vật trong truyện. Hi vọng sẽ giúp các em củng cố lại vốn từ vựng, trau dồi kỹ năng viết để bài văn của mình ngày càng hoàn thiện hơn.
Bạn xem bài Kể về một kỉ niệm khó quên về tình bạn ngắn hay nhất (40 Bài văn mẫu) có khắc phục được lỗi các bạn phát hiện không?, nếu chưa hãy comment thêm phần Kể về một kỉ niệm khó quên về tình bạn ngắn hay nhất (40 Bài văn mẫu) bên dưới để pgddttramtau.edu.vn có thể thay đổi & hoàn thiện nội dung tốt hơn phục vụ các bạn nhé ! Cảm ơn quý vị đã ghé thăm Website: pgddttramtau.edu.vn của PHÒNG GIÁO DỤC VÀ ĐÀO TẠO HUYỆN TRÂM TÀU
Nhớ dẫn nguồn bài viết này: Kể về một kỉ niệm khó quên về tình bạn ngắn hay nhất (40 Bài văn mẫu) của website pgddttramtau.edu.vn
Thể loại: Văn học