Bạn đang xem: kể lại một câu chuyện cổ tích mà em biết theo lời một nhân vật trong câu chuyện đó
Kể một câu chuyện cổ tích mà em thích ở lớp 5
Kể lại một câu chuyện cổ tích mà em biết theo lời một nhân vật trong truyện đó là đề bài quen thuộc đối với học sinh tiểu học. Bài viết mà chúng tôi chia sẻ dưới đây sẽ giúp bạn có những ý tưởng để thực hiện tốt nhất.
Đề bài Kể lại một câu chuyện cổ tích mà em biết theo lời một nhân vật trong câu chuyện đó đòi hỏi học sinh phải vận dụng trí tưởng tượng, óc sáng tạo để hóa thân vào một trong các câu chuyện một cách tự nhiên. nhân vật đó. Dưới đây là 11 đoạn văn Kể lại một câu chuyện cổ tích mà em thích lớp 5 để các bạn tham khảo luyện tập, củng cố vốn từ cho bài văn tự sự đạt kết quả tốt nhất trong học tập.
Kể một câu chuyện cổ tích bằng lời của bạn
1. Kể một câu chuyện cổ tích mà em thích số 1
Ta vốn là tiên ốc - con gái vua Thủy Tề. Một lần, tôi đang đi dọc bờ sông thì một bàn tay nắm lấy tôi. Hóa ra đó là một bà lão làm nghề mò cua bắt ốc. Bà đã già lắm rồi, khuôn mặt khắc khổ, quần áo xộc xệch. Cô ấy nhìn tôi rất kỹ vì tôi là một con ốc sên màu xanh xinh xắn. Bà cụ kêu lên:
- Oa, con ốc đẹp quá! Chúng tôi không bán ốc. Chúng tôi sẽ đem ốc về nuôi.
Thế là từ đó tôi sống trong một cái chum ở nhà bà lão. Thương bà già neo đơn tội nghiệp, ngày qua ngày, sau khi bà đi làm về, tôi lập tức chui ra khỏi vỏ để dọn dẹp nhà cửa, cho lợn ăn, nhổ cỏ, tưới rau… Nên mỗi khi đi làm về, Ở nhà, lúc nào cô cũng thấy nhà cửa gọn gàng, sạch sẽ. Thấy vậy, bà lão nghi ngờ. Một hôm, cô giả vờ đi làm, đến giữa đường quay lại chờ. Như thường lệ, tôi chui ra khỏi vỏ để giúp cô ấy, từ đâu chạy ra đập vỡ vỏ, ôm lấy tôi và nói:
- Bé con, đừng đi! Ở lại đây với già để tuổi già bớt cô đơn.
Thương bà già tốt bụng, tôi ở lại không về Thủy cung. Từ đó hai mẹ con chung sống hạnh phúc.
2. Kể một câu chuyện cổ tích mà em thích lớp 5 số 2
Tôi là sứ giả của Đại Việt. Mấy năm nay tôi hầu hạ vua - một người hết lòng yêu nước thương dân. Đặc biệt, nhà vua rất tin tưởng và yêu mến người tài. Cho nên lần này ngươi sai ta đi khắp các thôn tìm người tài giúp ngươi trị quốc.
Một ngày nọ, khi tôi đi qua một ngôi làng, tôi thấy hai cha con đang cùng nhau cày ruộng. Vì vậy, tôi đã tò mò và đặt một câu hỏi:
- Này, ông già! Một ngày con trâu của ông cày được bao nhiêu con đường?
Tuy nhiên, thật bất ngờ, người trả lời tôi lại là cậu con trai chứ không phải bố:
"Vậy để tôi hỏi cậu câu này." Nếu bạn trả lời đúng con ngựa của bạn đi một ngày bao nhiêu bước, tôi sẽ cho bạn biết con trâu của cha tôi cày được bao nhiêu con đường một ngày.
Nghe cậu bé hỏi ngược lại như thế, tôi nhận ra ngay cậu chính là tài năng mà mình hằng tìm kiếm. Vì vậy, tôi vội vàng thúc ngựa vào bẩm báo với nhà vua. Nhà vua rất vui khi nghe câu chuyện, nhưng để chắc chắn, ông quyết định thử cậu bé một lần nữa. Ông cho làng trai ba con trâu đực và ba thúng gạo nếp, yêu cầu một năm sau phải trả chín con trâu. Trước câu đố đó, tôi vô cùng hồi hộp, không biết cậu bé sẽ trả lời như thế nào. Một thời gian sau, khi đang bàn việc với vua trong phòng làm việc, tôi nghe thấy tiếng khóc lớn trước cửa cung điện. Thấy lạ, vua mời vào, ta nhận ra ngay đó là cậu bé thông minh đó. Anh ta khóc lóc van xin nhà vua xin vua cha sinh ra anh ta. Trước lời đề nghị vô lý đó, nhà vua vô cùng khó xử. Ngay lúc đó, cậu bé hỏi nhà vua, tại sao ông bắt làng mình phải chăm sóc ba con trâu đực và chín con bê. Nghe vậy, nhà vua lập tức nhận ra mình đã bị mắc bẫy ngược. Nhà vua rất hài lòng.
Nhưng để cả triều đình tin vào tài năng của mình, ai đã cho ông thi lần thứ ba. Ông sai tôi mang theo một con chim sẻ nhỏ và sai cậu bé làm ba món ăn. Lập tức, cậu bé bảo mang đến cho vua một cây kim, nói rằng. nhờ ông mài kim thành con dao thật sắc để xẻ thịt chim. Lần này, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Một hôm, sứ giả nước láng giềng sang thăm, mang theo một câu đố rất hóc búa. Biết đây là ý muốn xem nước ta có người tài hay không, nhà vua vô cùng tức giận. Ngay lúc mọi người đang vò đầu bứt tai để suy nghĩ, tôi nhớ ngay đến cậu bé thông minh đó. Được sự đồng ý của nhà vua, tôi mang câu đố đến cho bạn. Thật không ngờ, trước câu hỏi mà cả phiên tòa không trả lời được, anh ta lập tức giải quyết ngay khi vừa nghe. Không những thế còn đọc câu trả lời thành vần:
"Tâm trạng tang tóc! Tâm trạng tang tóc!
Bắt kiến buộc chỉ thắt lưng
Đảng cầm giấy mang đi
Đã đến lúc bôi mỡ cho kiến để chào mừng sự xuất hiện của kiến…”
Nhờ sự thông minh của cậu bé, tòa án của chúng tôi đã giải được câu đố hóc búa. Làm sứ giả thẹn thùng. Sau sự kiện đó, cậu bé được phong là trạng nguyên nhỏ tuổi nhất. Riêng tôi được vua ban thưởng hậu hĩnh vì tìm được người tài cho đất nước.
3. Kể một câu chuyện cổ tích mà em thích lớp 5 số 3
Gia đình tôi có hai anh em, tôi là út. Cha mẹ tôi đã theo tổ tiên hơn mười năm. Tôi ở với anh một thời gian thì anh tôi lấy vợ. Không muốn cho tôi ở cùng, họ chia tài sản thừa kế. Lợi dụng chức quyền, hai vợ chồng đã lấy hết tài sản có giá trị, chỉ để lại mảnh đất nhỏ và cây khế ngọt cuối vườn. Là anh, tôi không đòi hỏi gì, cũng không kêu ca, chỉ đi làm thuê cuốc sông kiếm sống qua ngày.
Khi mùa khế qua đi, bỗng có một con chim lạ đến ăn hết trái này đến trái khác. Tôi xót xa, bèn than với chim:
– Chim! Cơ nghiệp nhà tôi chỉ có cây khế, chim ăn hết, tôi biết nương tựa vào đâu!
Con chim lạ nói:
– Ăn một quả, trả lại cục vàng, khâu túi ba gang, đem đi cất.
Rồi ngày hôm sau, một con chim lạ đưa tôi đến một hòn đảo xa bờ đầy vàng và châu báu. Làm theo lời chim, tôi vừa móc túi ba gang là chim trở về nhà. Kể từ đó, cuộc sống của tôi trở nên khá sang chảnh, giàu có.
Biết chuyện, vợ chồng anh tôi ngày nào cũng đến nhà tôi năn nỉ đổi gia tài lấy cây khế. Gửi bạn, tôi đồng ý thay đổi. Vào mùa khế, vợ chồng tôi thay phiên nhau ở gốc cây chờ chim lạ đến hái. Rồi chim lạ cũng đến ăn. Đó cũng chính là điều mà con chim lạ đã nói với tôi trước đây. Con chim lạ đi rồi, anh em tôi phấn khởi về nhà khâu một cái túi, nhưng không phải ba gang tay như con chim lạ nói mà rộng mười hai gang tay.
Sáng hôm sau, một con chim lạ đến đưa anh tôi ra đảo. Là một người tham lam, anh tôi chất đầy túi bằng vàng, bạc, châu báu, châu báu và ngà voi. Không những thế, anh tôi còn tìm chỗ nào trên người có thể nhét được, nhét hết vào trong rồi uể oải lôi chiếc túi vàng to tướng cùng thân hình nặng trĩu leo lên lưng chim. Nó nặng đến nỗi con chim phải vỗ cánh ba lần để nhấc mình lên. Khi bay qua biển, gặp gió to, chim loạng choạng hất anh tôi và vàng xuống biển sâu.
Tôi rất buồn vì cái chết của em trai mình, nhưng suy cho cùng đó cũng là bài học cho những kẻ tham lam, ích kỷ như cha tôi đã dạy “lòng tham thì sâu”.
4. Kể một câu chuyện cổ tích mà em thích lớp 5 số 4
Tôi là Hươu, giống như Hươu, Hươu và Thỏ, chỉ có hai cái tai mềm trên đầu. Nhưng so với các bạn, tôi là người nhút nhát nhất. Tôi sợ mọi thứ: Sợ bóng tối, sợ thú dữ.
Tuy nhiên, tất cả bạn bè của tôi yêu tôi vì tôi chăm chỉ và tốt bụng. Hôm trước nghe tin bác Gấu ốm nặng, em xin mẹ cho em vào thăm bác. Đến nơi, tôi nghe trong hơi thở yếu ớt:
- Bệnh của anh rất nặng. Chỉ có thảo huyền mọc trong khe núi sâu mới chữa được bệnh.
Tôi vội đáp:
- Anh chạy nhanh như tên bay, để em vào rừng hái lá thuốc cho anh.
Không đợi bác Gấu nói gì, tôi vội chào bác rồi đi ngay. Nhưng đường rừng hiểm trở, thú dữ nhiều, tôi bắt đầu run. Khi bóng tối phủ xuống khu rừng, tôi càng sợ hãi hơn. Tôi nấp dưới gốc cây khác. Thần cây xuất hiện và hỏi:
- Tại sao bạn khóc? Tôi lạc mẹ rồi sao?
- Có không. Con muốn ra khe núi lấy lá Thảo Huyền cho bác Gấu. Nhưng rừng rộng, thú dữ nhiều nên em sợ lắm.
- Nếu sợ thì về đi!
"Nhưng cháu yêu bác Gấu lắm." Không có thuốc, anh ta chết.
Chúa nhân từ:
– Tôi là một đứa trẻ có trái tim nhân hậu. Ở đây tôi cung cấp cho bạn các chi nhánh mạnh mẽ của tôi. Đội nó lên đầu, bạn sẽ có thêm sức mạnh.
Tôi hồi hộp cảm ơn Thần Cây và lên đường. Tôi vượt suối vượt đèo không sợ thú dữ hay bóng tối. Khi tôi mang thuốc lá về thì trời cũng đã rạng sáng. Em nhìn thấy các con vật trong rừng ngồi xung quanh bác Gấu. Tôi vội đưa lá thuốc cho anh nhai. Thật kỳ diệu, chỉ trong vài phút, con gấu đã khỏe lại. Tất cả các con vật có mặt đều hỏi:
- Cây thuốc gì mà quý thế?
Thuốc đã quý, nhưng tấm lòng của Hươu còn quý hơn nhiều. Chính chú Hươu đã cứu cháu đấy - Bác Gấu nhẹ nhàng nói.
Chỉ sau đó mọi người mới chú ý đến tôi. Và ai cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy cành cây cứng cáp trên đầu tôi. Tôi kể cho mọi người nghe câu chuyện khi tôi gặp Thần Cây. Và thật kỳ lạ, cành cây trên đầu tôi đã bị mắc kẹt từ đó. Mẹ tôi nâng niu món quà mà Thần Cây ban cho tôi và gọi nó là Sừng Hươu.
Từ đó Hươu chúng tôi luôn đội cặp sừng trên đầu để chiến đấu với thú rừng và tôi không còn nhút nhát như trước nữa.
5. Kể một câu chuyện cổ tích mà em thích lớp 5 đề số 5
Em là nhân vật Chim Thần trong truyện Sự tích cây khế - một câu chuyện đẹp trong kho tàng truyện cổ nước ta. Sau đây, tôi xin kể câu chuyện đó cho các bạn nghe.
Ngày xửa ngày xưa, có hai anh em trai, cha mẹ đều mất sớm. Khi anh kết hôn, anh trai anh chia tài sản thừa kế. Thế là tôi là anh cả, anh lấy hết tài sản cha mẹ để lại, chỉ chia cho người em mảnh vườn nhỏ và cây khế ngọt cuối vườn. Vợ chồng anh sống hạnh phúc trên cơ ngơi sẵn có, còn người em phải đi cuốc mướn. Người em làm lụng vất vả lắm mới kiếm được bát cơm manh áo sống qua ngày.
Đến mùa khế ra hoa quá nặng, người em sống nhờ cây khế. Tôi đã từng rất thích ăn trái cây. Một hôm bay ngang qua nhà thằng em, thấy khế chín, tôi vội sà xuống ăn hết quả này đến quả khác. Thấy vậy, người em buồn bã đi đến nói với tôi:
– Chim! Gia tài của tôi chỉ có trái khế. Chim ăn hết, tôi lấy gì sống?
Tôi vội nói:
– Ăn một quả trả vàng thỏi, khâu túi ba gang, đem đi cất.
Như đã hẹn, sáng hôm sau tôi bay chở anh trai ra đảo lấy vàng. Lấy được chiếc túi ba gang, người em nhờ tôi chở về. Kể từ đó, cuộc sống của tôi trở nên phong phú và giàu có.
Đến mùa khế, tôi đến ăn khế như lần trước tôi nói với vợ chồng anh tôi như nói với em tôi. Hai vợ chồng mừng rỡ may được chiếc túi to bằng mười hai gang tay. Rồi tôi cũng đưa họ đến hòn đảo vàng như đã hứa. Đến nơi, hắn hoa cả mắt, điên cuồng nhét vàng bạc châu báu chất đầy một túi mười hai gang tay. Chưa thỏa mãn lòng tham, nó nhét đầy vào người tất cả những chỗ nào có thể nhét được rồi uể oải leo lên leo xuống cho đến khi trườn lên lưng tôi. Vì nó quá nặng nên tôi phải đập cánh mấy lần mới có thể nhấc mình lên khỏi mặt đất. Khi bay trên biển rộng, phần vì nặng quá không mang nổi, phần vì gió giật bất ngờ, không giữ thăng bằng nên nghiêng cánh hất anh và chiếc túi rơi xuống biển sâu. .
Đó là kết cục của một kẻ tham lam, vô lương tâm. Đó là câu chuyện cây khế.
6. Kể một câu chuyện cổ tích mà em thích lớp 5 số 6
Tôi tên Khang, vốn làm nghề tiều phu. Bố mẹ mất sớm, một mình tôi sống trong căn lều tạm bợ ở bìa rừng. Cuộc sống của tôi cứ thế trôi qua êm đềm cho đến một ngày tôi gặp một điều kỳ lạ.
Hôm đó, như mọi khi, tôi vác rìu vào rừng đốn củi. Chẳng hiểu tay chân vụng về thế nào, tôi đánh rơi chiếc rìu xuống dòng sông gần đó. Nước sâu, sông rộng, khó lấy lại rìu. Và đó là kế sinh nhai duy nhất. Tôi buồn! Ngày mai, ngày kia… và những ngày sau nữa, lấy gì kiếm củi nuôi thân? Càng nghĩ, nước mắt tôi càng rơi, chảy dài trên khuôn mặt sạm đen. Đúng lúc đó, một ông lão với bộ râu trắng và mái tóc bạc phơ xuất hiện trước mặt tôi. Trông ông thật hiền từ, vầng trán cao và khuôn mặt hồng hào. Thủ quỹ hỏi:
"Có chuyện gì mà khóc dữ vậy?"
Xem thêm: cách vẽ rong biển
Tôi thành thật kể hết mọi chuyện với ông già. Nghe xong, ông lão cười và hứa sẽ đi tìm chiếc rìu cho tôi. Tôi rất vui!
Nói xong, ông lão lặn ngay xuống sông. Một lúc sau, anh ta xuất hiện, trên tay cầm một chiếc rìu vàng sáng loáng. Anh ta giơ rìu lên và hỏi tôi:
– Đây có phải là rìu của bạn không?
Dù chiếc rìu đó rất đẹp và có giá trị, nhưng nếu nó không phải của bạn, đừng lấy nó. Tôi vội đáp:
- Không! Đó không phải là rìu của tôi, ông nội!
Nghe tôi nói xong, ông lão lại lặn xuống sông. Lần này khi xuất hiện, ông lão cầm một lưỡi rìu bằng bạc trong tay, trông rất vui mắt. Anh vẫn hỏi câu cũ:
– Đây có phải là rìu của bạn không?
Tôi không ngần ngại từ chối ngay:
“Thưa ngài, đây cũng không phải là rìu của tôi.
Không nản lòng, ông lão tiếp tục lặn xuống sông lần nữa. Một lúc sau, anh ta trồi lên khỏi mặt nước với một chiếc rìu sắt rất bình thường, phần cán trông hơi cũ. Nhưng đó là rìu của tôi. Tôi mừng rỡ reo lên:
- Đây là rìu của cháu ông!
Nghe vậy, ông lão đưa lại chiếc rìu cho tôi và nói. Anh là một chàng trai thật thà, nghèo nhưng không tham lam. Tôi xứng đáng nhận được phần thưởng. Tôi cung cấp cho bạn tất cả ba trục này. Nói xong ông lão biến mất. Tôi biết mình đã gặp tiên nên chắp tay cảm ơn rồi đi về. Nhờ ba trục ấy mà tôi có cuộc sống đầy đủ, sung sướng đến cuối đời.
7. Kể một câu chuyện cổ tích mà em thích lớp 5 số 7
Tôi tên là Sọ Dừa. Hôm nay tôi muốn kể cho các bạn nghe câu chuyện cuộc đời tôi.
Bố mẹ tôi là những người nông dân hiền lành và rất cần cù lao động, tuy cuộc sống nghèo khó nhưng họ luôn sống vui vẻ với xóm làng. Tuy nhiên, điều duy nhất khiến hai cụ trăn trở là dù tuổi cao nhưng chưa có con nối dõi. Một hôm, mẹ vào rừng kiếm củi. Trời nắng mẹ khát nước, thấy cái sọ dừa bên gốc cây đựng nước mưa, mẹ liền uống thứ nước mát lành đó. Và rồi, tôi được đầu thai như thế. Bố mẹ tôi rất hào hứng với những ngày tôi mang thai. Không lâu sau, cha tôi qua đời và mẹ tôi sinh ra tôi, không có tay chân và tròn như quả dừa. Mẹ buồn đến mức vứt bỏ tôi, tôi chợt nói: “Mẹ ơi! Bạn là người đó! Mẹ ơi đừng bỏ con tội nghiệp con.” Tôi thấy nước mắt mẹ lăn dài trên má và mẹ đặt tên cho tôi là Sọ Dừa.
Khi tôi lớn lên, mẹ già yếu, tôi xin mẹ vào nhà phú ông chăn bò kiếm tiền phụ giúp mẹ. Lúc đầu, người đàn ông giàu có do dự nhưng sau đó đồng ý cho tôi làm việc. Hàng ngày, tôi lăn theo đàn bò ra đồng kiếm ăn, tối lại lăn về chuồng. Cả đàn bò béo tốt khiến phú ông vô cùng sung sướng.
Những hôm bận việc đồng áng, phú ông sai ba cô con gái lần lượt mang cơm đến cho tôi. Hai người chị rất kiêu kỳ và thường từ chối tôi, chỉ có em út đối xử với tôi rất tử tế. Ngày dì út mang cơm đến cho tôi, lúc đó tôi đã thổi sáo du dương cho đàn bò gặm cỏ. Bà ngạc nhiên khi thấy tôi trong hình hài mới: một thanh niên khỏe mạnh bình thường, khuôn mặt tuấn tú ngồi trên chiếc võng đào. Khi tôi biết cô ấy sẽ đến, tôi đột nhiên trở lại hình dạng Sọ Dừa cũ của mình. Nhiều lần như vậy, cô ấy biết tôi không phải người thường và yêu tôi. Chính trái tim nhân hậu của maknae cũng khiến tôi phải lòng cô gái đó.
Hết mùa cho thuê năm ấy, tôi về nhà giục mẹ sang nhà phú ông xin vợ. Mẹ ngạc nhiên vô cùng, nhưng thấy tôi năn nỉ và cương quyết, mẹ cũng bằng lòng. Thấy mẹ tôi đến, phú ông mỉa mai và đưa ra lời thách cưới: “Muốn hỏi con gái ta thì về mua cả đống vàng cốm, mười tấm lụa đào, mười con lợn béo, mười hũ rượu. tăm và mang chúng đến đây. . ” Thấy mẹ lo lắng, tôi động viên mẹ cứ yên tâm để tôi lo liệu mọi việc.
Ngày cưới, tôi chuẩn bị đầy đủ sính lễ và dì út đồng ý lấy tôi. Bàn ăn được sắp xếp trang nhã. Khi rước dâu, tôi hóa thân thành chàng công tử khôi ngô tuấn tú bên người vợ xinh đẹp dịu dàng khiến ai nấy đều bất ngờ và hạnh phúc.
Vợ chồng tôi sống với nhau rất hạnh phúc. Tôi miệt mài ngày đêm chăm chỉ học hành, kỳ thi năm ấy đỗ trạng nguyên. Triều đình cử tôi làm khâm sứ. Trước khi đi, tôi đưa cho vợ một viên đá lửa, một con dao và hai quả trứng để tự vệ.
Ghen tị với những gì vợ có, hai chị dâu tìm cách hãm hại. Họ mời vợ tôi chèo thuyền ra biển rồi đẩy cô ấy xuống nước sâu. Cô ấy bị cá voi sát thủ nuốt chửng, nhưng may mắn thay cô ấy đã lấy đồ mà tôi đưa cho và thoát chết. Bà lấy dao mổ bụng cá, đập đá dùng lửa nướng cá. Hai quả trứng gà cũng nở thành một đôi gà xinh xắn làm bạn với bà.
Đi công tác về, nghe tin vợ mất tích, tôi vô cùng tức giận, tôi đi thuyền ra đảo nghe gà gáy ầm ĩ: “Ô… o… o… Phải đưa dì về bằng thuyền. ”
Khi tàu vào đảo, tôi mới biết đó là vợ mình. Gặp lại nhau mừng mừng tủi tủi. Đưa vợ về nhà, tôi mở tiệc mời họ hàng đến chung vui nhưng giấu vợ trong nhà không nói với ai. Hai chị em thấy vậy thì mừng thầm, tranh nhau kể chuyện chị mình bất hạnh. Tôi không nói gì, sau khi tiệc tàn, tôi gọi vợ ra ngoài. Hai chị em thấy anh trai thì xấu hổ lẻn ra ngoài rồi bỏ đi biệt xứ.
Từ đó vợ chồng tôi sống hạnh phúc bên nhau. Sự biến mất của hai người chị dâu không rõ tung tích khiến tôi xót xa, nhưng lại là bài học cho những kẻ ích kỷ, tham lam và độc ác.
8. Kể một câu chuyện cổ tích mà em thích lớp 5 số 8
Tôi là một bà già sống một mình trong căn nhà nhỏ. Bản thân già yếu, không có khả năng canh tác, lại không có con cháu phụng dưỡng nên cuộc sống rất cơ cực. Hàng ngày phải ra đồng mò cua, bắt ốc kiếm sống. Một hôm, tôi tình cờ bắt được một con ốc sên rất đẹp, vỏ của nó phủ một màu xanh biếc, lấp lánh dưới ánh nắng. Thấy ốc đẹp, tôi không muốn bán nên mang ốc về nhà, cho vào lọ ngoài sân.
Kỳ lạ thay, từ hôm ấy, mỗi khi đi làm về, chúng tôi thấy nhà cửa sạch sẽ, gọn gàng, ngăn nắp, vườn tược vun vén, đàn lợn gà béo tốt. Đặc biệt, trên bàn có bày một mâm cơm. Lúc đầu tưởng hàng xóm thương mình là già mồ côi nên đến giúp. Nhưng không. Tôi quyết định tìm ra kẻ đang bí mật giúp đỡ mình.
Đúng như kế hoạch. Một hôm, tôi giả vờ đi làm như thường lệ. Nhưng thực ra nửa đường ta quay lại, tìm một chỗ bí mật để ngắm… Chờ mãi, cuối cùng ta cũng nhìn thấy một cô gái trạc mười tám đôi mươi, xinh đẹp như tiên nữ từ trong lọ đi xuống. Nước. Bà tiên nhẹ nhàng vào nhà cầm chổi quét tước, quét dọn nhà cửa, làm vườn, cho lợn gà ăn… Tôi vô cùng ngạc nhiên. Đoán là nàng tiên chui ra từ trong vỏ ốc, tôi lặng lẽ lại gần chum nước, nhặt vỏ ốc lên và đập vỡ thành từng mảnh. Tôi không muốn cô gái biến mất trong vỏ ốc, tôi muốn cô ấy sống với tôi nên tôi đã làm vậy. Nghe tiếng động, cô gái vội chạy đến lu nước trốn vào trong vỏ ốc nhưng đã quá muộn. Thấy cô gái ngạc nhiên, tôi lên tiếng:
- "Con gái! Ở đây với tôi."
Cô gái đồng ý. Kể từ đó, nàng tiên ốc sên trở thành người con gái yêu quý của tôi và nhờ có nàng mà cuộc sống của tôi rất hạnh phúc.
9. Kể một câu chuyện cổ tích mà em thích lớp 5 đề số 9
Tôi tên Lý Thông, làm nghề bán rượu. Khi tôi đi bán rượu ở xã Cao Bình, ngồi nghỉ ở quán nước gần gốc cây đa, tôi thấy một người đang khiêng một đống củi lớn, tôi nghĩ chắc đây là một người có sức khỏe phi thường. người quen rời đi. Chàng tên là Thạch Sanh, mồ côi cha từ nhỏ, không có gì ngoài chiếc búa của cha để lại. Biết thằng này thật thà, dễ bị lợi dụng nên tôi quyết định kết nghĩa anh em, cho nó ở nhờ nhà mình.
Đúng là em gặp phải vận đen, từ ngày có nó mẹ con em nhẹ gánh đi nhiều. Thuở ấy, trong vùng có một con yêu tinh rất hung dữ, pháp thuật vô song, thường bắt người ăn thịt. Để yên tâm, dân làng tình nguyện giao người cho nó để nó ăn thịt và không làm phiền dân làng nữa. Lần đó, đến lượt tôi, tôi nghĩ ra cách rủ Thạch Sanh đi thay. Tối hôm đó, tôi mời Thạch Sanh đi ăn uống rồi xin lo việc đền chùa cho tôi vì tôi còn phải cất một mẻ rượu mới. Thạch Sanh không suy nghĩ nhiều liền nhận lời. Mẹ con tôi mừng lắm.
Đêm ấy, tôi đang ngủ say thì bỗng có tiếng gọi của Thạch Sanh, mẹ con tôi tưởng Thạch Sanh về đòi mạng, mẹ con tôi khẩn khoản van xin. Thạch Sanh vừa kể chuyện diệt yêu tinh, giờ mẹ con em mới yên tâm. Ta còn nghĩ ra một chiêu để lừa Thạch Sanh rằng đó là con vật nhà vua nuôi, không giết được, ngọc Sanh hãy trả lại gốc đa cổ thụ, nếu không ta sẽ không trách được. Công việc ở đây cứ để anh xử lý. Sau khi lừa được Thạch Sanh, tôi liền mang đầu yêu tinh đến quan để lĩnh thưởng. Tôi được nhà vua khen ngợi và phong làm đô đốc.
Năm ấy, nhà vua có một cô con gái đến tuổi lấy chồng mà chưa chọn được người ưng ý nên vua cha nghĩ ra trò ném cầu để chọn rể, ai bắt được cầu sẽ được. một người vợ lẽ. Nhưng khi công chúa vừa lên gác, Khi vừa ném cầu đã bị đại bàng cướp mất. Thạch Sanh đang ngồi dưới gốc cây đa, thấy một con đại bàng bay ngang qua, chàng bắn một mũi tên vào hang, nhưng vì đại bàng quá khỏe, nó vẫn bay trở về hang. Anh ta lần theo dấu vết máu và tìm thấy hang của Đại bàng.
Tôi được nhà vua giao nhiệm vụ đi tìm công chúa và hứa sẽ gả con gái cho tôi và truyền ngôi cho tôi. Nhưng tôi vừa mừng vừa lo, không biết tìm việc thế nào. Tôi nghĩ ngay đến Thạch Sanh, tôi đi tìm lại cây đa cũ. Mừng vì nó là người bắn trúng đại bàng. Thạch Sanh cũng tình nguyện xuống hang sâu tìm công chúa. Tôi buộc dây quanh eo chàng, dặn chàng khi vào cứu công chúa thì lắc dây kéo công chúa lên, rồi thả dây xuống cứu công chúa. Lúc chàng cứu công chúa, ta không thả dây cứu chàng nữa mà vặn hang.
Vì công chúa trở về cung mà không nói không rằng, vua cha rất lo lắng. Tôi đã mời nhiều nhà sư và đạo sĩ đến cúng tế nhưng vô ích. Một hôm, từ nhà tù vọng ra tiếng đàn của ai đó. Đột nhiên công chúa lên tiếng và muốn xem người chơi đàn hạc. Nhà vua liền ra lệnh cho người chơi vào cung. Tôi bị Thạch Sanh vạch trần trước mặt mọi người, Thạch Sanh vẫn thương tôi nên cho mẹ con tôi về quê làm ăn. Nhưng giữa đường do giữ lời thề xưa khi kết nghĩa anh em. Tôi bị sét đánh.
10. Kể một câu chuyện cổ tích mà em thích lớp 5 số 10
Năm nay tôi là một cô bé 7 tuổi, tôi rất yêu bà ngoại và bà ngoại cũng vậy, yêu thương và quan tâm đến tôi rất nhiều. Bà thường tặng quà cho em, đặc biệt là chiếc khăn quàng màu đỏ rất đẹp mà em rất thích. Tôi thường đội nó trên đầu theo thói quen nên mọi người gọi tôi là "cô bé trùm đầu màu đỏ". Một hôm, bà nội ốm, mẹ làm một chiếc bánh bảo tôi mang lên cho bà, trước khi đi mẹ nhắc nhở tôi: “Con đi thẳng, đến nhà bà ngoại, đừng có lảng vảng nữa. của những con sói trên đường xuyên qua khu rừng.”
Tôi vâng lời mẹ, nhanh chóng xách giỏ bánh sang nhà bà. Nhưng trên đường đi, muôn vàn loài hoa đẹp rực rỡ, những đàn bướm dập dờn giữa khu rừng xinh đẹp đã thu hút tôi, khiến tôi quên mất lời mẹ dặn trước khi đi, cứ men theo đường rừng mà vào không một dấu vết. chúc may mắn suy nghĩ. Loanh quanh một lúc, tôi gặp một chú sóc nhỏ xinh, chúng tôi nói chuyện một lúc rồi sóc nói với tôi: “Cô bé quàng khăn đỏ, con quên lời mẹ dặn rồi, mẹ cô bảo cô đi thẳng đi, không được đi đường vòng trong rừng kẻo bị sói ăn thịt. Nghe lời mẹ dặn”. Nhưng tôi vẫn cứ đi, cố tình không để ý, đi đường vòng qua rừng để ngắm hoa thơm.
Đến giữa rừng, tôi hốt hoảng khi thấy một con sói to lớn, nhảy ra khỏi bụi cây bên đường và hỏi tôi: “Này nhóc, mày đi đâu đấy?” Điệu bộ hống hách của con sói làm tôi sợ kinh khủng, nhưng tôi vẫn cố trấn an và trả lời sói: “Tao về nhà bà ngoại đây”. Tôi không nghĩ nó đang âm mưu ăn thịt cháu tôi nên khi con sói hỏi nhà bà tôi ở đâu, tôi vẫn thành thật trả lời: "Nhà bà tôi ở bên kia khu rừng này. Cái nhà có cái ống khói cao kia, cứ xô cửa để vào nhà." Không ngờ, vừa dứt lời, sói bỏ tôi một mình ở đó mà chạy thẳng. Tôi mừng vì đã thoát khỏi con sói hung hãn, hái thêm vài bông hoa rồi đến nhà nàng. Vừa vào đến nhà thì thấy lạ, cửa mở, không có ai. Tôi gọi mãi mà không thấy trả lời, bèn đến bên giường hỏi thăm rồi bảo mẹ đem bánh ra. Càng nhìn em tôi càng thấy lạ nên hỏi;
– Thưa bà! Sao hôm nay lỗ tai to thế?
– Tai cô ấy to nên cô ấy có thể nghe thấy bạn rõ hơn.
- Thế còn mắt em, sao hôm nay mắt em to thế?
– Đôi mắt của cô ấy to để cô ấy có thể nhìn thấy bạn rõ hơn. Thấy miệng chị khác hẳn mọi khi, tôi hốt hoảng hỏi:
– Còn cái miệng của cậu thì sao, sao……sao….sao..miệng cậu hôm nay to thế?
Vừa nói xong, con sói ôm lấy tôi và nuốt chửng. Tôi đã rất sợ hãi và sợ hãi. May thay, một người thợ săn cũng đi theo, đoán là con sói đã ăn thịt cô ấy nên đã mổ bụng cứu hai cháu tôi. Vợ chồng tôi mừng rỡ ôm nhau cảm ơn.
Trên đường về, em hối hận vô cùng, hứa từ nay sẽ nghe lời mẹ và không chơi bời nữa.
11. Kể lại một câu chuyện cổ tích lớp 5 đề số 11 mà em thích
Em là người em trong câu chuyện cây khế. Mỗi khi nghĩ về quá khứ, lòng tôi lại trĩu nặng nỗi buồn. Thật buồn vì anh tôi đã mãi mãi ra đi chỉ vì lòng tham vô độ.
Khi còn sống, bố mẹ tôi có một khối tài sản tương đối lớn. Khi họ mất, anh tôi tiêu hết nhà cửa, ruộng đất… Anh tôi chỉ để lại cho tôi một túp lều nhỏ và một cây khế. Vốn tính hiếu thảo, ngoan ngoãn nên tôi luôn vâng lời, không dám đòi hỏi gì hơn.
Hàng ngày, vợ chồng tôi chăm chỉ bón phân nên cây khế nhanh chóng đơm hoa, kết trái. Nhìn cây khế, vợ chồng tôi vui mừng khôn xiết. Cây khế đã trở thành nguồn sống của gia đình tôi.
Một hôm, bỗng có một con chim lạ từ đâu bay đến đậu trên cây khế. Con chim thật đẹp. Bộ lông mượt mà như nhung, thân hình to lớn như đại bàng. Chim ăn khế nhà em rất nhiều, nó mổ hết quả này đến quả khác. Tôi xin lỗi nhưng tôi không muốn đuổi con chim đi. Tôi chỉ biết đứng dưới gốc cây than thở với lũ chim rằng:
– Gia đình tôi sống nhờ cây khế này, bây giờ chim chóc ăn hết thì biết sống sao?
Tôi vừa dứt lời, con chim kêu lên một tiếng:
“Ăn một quả khế Trả một cục vàng May túi ba gang Mang đi cất đi”
Thật bất ngờ! Tôi không nghĩ chim sẽ làm giàu cho mình nhưng tôi vẫn bảo vợ may cho cái túi đúng ba cân. Sáng hôm sau, chim đến chở tôi đi lấy vàng, tôi mừng lắm vì có nhiều vàng nhưng tôi chỉ nhét vừa đủ vào túi rồi trèo lên lưng chim cho chim mang về. Gia đình tôi trở nên giàu có từ đó. Tôi đã có cơ hội giúp đỡ những người nghèo trong làng. Vợ chồng tôi thầm cảm ơn con chim tốt bụng đã cứu giúp chúng tôi. Không lâu sau, anh trai tôi biết được sự việc trên nên đã đến nhà tôi yêu cầu đổi tài sản để lấy lại cây khế. Vốn chiều lòng anh nên tôi nhận lời. Anh chỉ cầu chúc em bình an vô sự bên gia đình. Thế là ngày nào nó cũng đứng dưới gốc cây khế chờ đàn chim lạ.
Niềm mong chờ của anh cũng đến. Chim lạ bay đến ăn khế, em tôi kêu chim lạ. Con chim lạ cũng kêu inh ỏi như lần trước. Anh tôi mừng rỡ khôn xiết, lòng tham nổi lên. Anh bảo vợ may chiếc túi mười hai gang để chuẩn bị đựng vàng. Sáng sớm hôm sau, chim bay đến đưa anh đến núi vàng. Đến nơi, chim đáp xuống. Thấy vàng anh đỏ cả mắt. Anh ta không kìm được lòng tham nên đã cố lấy càng nhiều vàng càng tốt. Anh ta chất đầy túi của mình với mười hai bảng Anh và lấy thêm và giấu nó vào bên trong. Khi trở về, chim bay giữa biển gặp gió lớn, chim bảo anh đánh rơi một ít vàng, nhưng anh không chịu nghe, ôm chặt lấy túi vàng. Đột nhiên con chim chao đảo. Con chim nặng quá không chịu nổi nữa nên đã ném anh tôi và túi vàng xuống biển.
Tôi rất xin lỗi bạn. Giá như anh tôi không tham lam thì mọi chuyện đã không có kết cục bi thảm như vậy. Từ câu chuyện cây khế và con chim thần, tôi muốn nhắn nhủ với mọi người một điều:
“Trong thánh nhân, liền gặp thánh nhân, liền thành Phật, được tiên nhân hộ trì”.
Mời các bạn tham khảo thêm những thông tin hữu ích khác tại chuyên mục Văn - Văn của HoaTieu.vn.
Xem thêm: cách vẽ hoa cúc nail
Bình luận