kể về một việc tốt mà em đã làm


Hãy kể về một việc tốt mà bạn đã làm ở lớp 6 gồm dàn ý chi tiết và 35 bài văn mẫu hay nhất được các thầy cô tuyển chọn từ những bài văn đạt điểm cao của các học sinh giỏi trên cả nước. Hi vọng sẽ là tài liệu quý giúp các em có thêm nhiều ý tưởng mới để hoàn thành bài văn kể chuyện của mình thêm sinh động, hấp dẫn.

Đề tài: Hãy kể cho tôi nghe về một việc tốt bạn đã làm

Kể về một việc tốt mà em đã làm lớp 6 ngắn gọn, hay nhất
Kể về một việc tốt mà em đã làm ở lớp 6 ngắn gọn và hay nhất

Nội dung chính

Lập dàn ý kể về một việc tốt em đã làm ở lớp 6 – Văn mẫu 1

1. Mở bài

Dẫn dắt, giới thiệu về việc tốt mình đã làm: Một việc tốt cho đi, ta sẽ nhận lại nhiều điều quý giá. Trong cuộc đời, chắc hẳn ai cũng từng một lần làm việc thiện. Va tôi cung vậy…

2. Cơ thể

Một. Tổng quan

Tình huống:

  • Khi? Ở đâu?
  • Đối tượng được giúp đỡ: Người thân, bạn bè, những người có hoàn cảnh khó khăn…

b. Hãy kể cho tôi nghe về những điều tốt bạn đã làm

– Công việc tốt của tôi là gì?

Ví dụ:

  • Việc nhỏ: Cho bạn mượn bút trong giờ kiểm tra; Đưa bà cụ qua đường; Nhường ghế cho trẻ trên xe buýt…
  • Việc lớn: Ủng hộ trẻ em có hoàn cảnh khó khăn; Giúp người vô gia cư…

– Kết quả của việc thiện: Được người giúp đỡ cảm ơn; Được mọi người xung quanh yêu mến…

– Suy nghĩ, cảm xúc sau khi làm được một việc tốt: Sung sướng, tự hào, sung sướng…

3. Kết luận

Khẳng định ý nghĩa của việc thiện: Mỗi việc thiện sẽ cho đời những điều tốt đẹp. Vì thế, hãy chăm chỉ làm việc để luôn cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc.

Lập dàn ý kể về một việc tốt em đã làm ở lớp 6 – Văn mẫu 2

1. Mở bài

Giới thiệu việc tốt bạn đã làm

2. Cơ thể

– Bạn làm việc tốt trong hoàn cảnh nào?

  • Khi nào bạn làm tốt công việc?
  • Bạn giúp ai?
  • Bạn đã làm tốt điều gì? (Bạn làm điều đó một mình hay với bạn bè)

Ví dụ:

  • Tôi đón một ông già qua đường ở cuối trường
  • Em cùng các bạn đi thăm mẹ Việt Nam anh hùng nhân ngày Thương binh liệt sỹ (27/7).
  • Hãy cùng chúng tôi làm sạch đường phố…

– Thuật lại diễn biến câu chuyện/việc tốt đó của bạn

– Cảm xúc của em sau khi làm một việc tốt

– Bố mẹ, thầy cô có thái độ như thế nào khi biết bạn làm một việc nghĩa? (Vui vẻ, tự mãn; Khen ngợi, động viên,…)

3. Kết luận

Hãy cho tôi biết bạn cảm thấy thế nào về những điều tốt đẹp mà bạn đã làm:

Ví dụ: Dù là một hành động nhỏ nhưng em thấy vui và hạnh phúc…

Tả ngắn gọn một việc tốt em làm năm lớp 6 – Văn mẫu 1

Ai trong đời chắc chắn đã từng làm một việc thiện. Tôi cũng vậy. Khi làm được điều đó, tôi cảm thấy vui và hạnh phúc vô cùng. Và nhờ đó, tôi nhận ra rằng mình cần phải làm nhiều điều tốt đẹp hơn nữa.

Năm nay, sau kỳ nghỉ Tết, trường em phát động phong trào ủng hộ học sinh vùng cao. Giám thị thông báo rằng mỗi học sinh trong trường có thể đóng góp theo hai cách. Thứ nhất, chúng ta có thể đóng góp bằng những vật dụng cụ thể như quần áo cũ, cặp sách cũ, đồ dùng học tập… Thứ hai, chúng ta có thể đóng góp với số tiền nhỏ trích từ số tiền hoan nghênh. tuổi của mỗi người.

Cá nhân tôi thích đóng góp từ những hiện vật cụ thể. Vì vậy tôi đã chuẩn bị rất nhiều “món quà” tuy nhỏ nhưng chất chứa tấm lòng. Em dành một số tiền nhỏ để mua đồ dùng học tập như bút chì, thước kẻ, tẩy… Ngoài ra, em còn thu gom một số quần áo không mặc nữa nhưng còn rất mới, giặt sạch. sạch sẽ và gấp gọn gàng.

Tất cả những món quà này đều được em cẩn thận cho vào túi và gửi lại cho cô giáo ở trường. Mẹ cũng giúp tôi chuẩn bị. Hai mẹ con vừa làm vừa trò chuyện vui vẻ. Tôi nói với mẹ về công việc của tôi trong lớp. Khi tôi nghe giọng nói của mẹ tôi, tôi biết rằng mẹ phải rất hạnh phúc. Mong rằng những món quà này sẽ giúp ích được phần nào cho các em học sinh có hoàn cảnh khó khăn. Chắc chắn rằng nhờ những món quà nhỏ đó, các em ấy mới có thể tiếp tục học hành như tôi và thực hiện được ước mơ của mình. Tương lai các em sẽ trở thành những người có ích cho xã hội.

“Sống ở đời cần có một tấm lòng” – đó là những ca từ trong bài hát “Để gió cuốn đi” của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi đã làm được một việc thiện, tuy nhỏ nhưng cũng có ích cho xã hội.

Kể ngắn gọn một việc tốt em làm năm lớp 6 – Văn mẫu 2

Việc tốt lan tỏa những điều tốt đẹp. Nhờ đó, mỗi người sẽ cảm thấy yêu đời và trân trọng cuộc sống này hơn. Bản thân tôi đã làm rất nhiều việc tốt.

Năm nào cũng vậy, sau kỳ nghỉ Tết Nguyên đán, trường em tổ chức quyên góp ủng hộ học sinh có hoàn cảnh khó khăn trong trường. Theo tổng giám đốc, chúng tôi có thể hỗ trợ bằng đồ dùng học tập hoặc một phần nhỏ tiền. Ai cũng cảm thấy đây là một việc làm ý nghĩa.

Hôm đó, sau khi về nhà, tôi xin phép mẹ trích một phần tiền đón giao thừa để mua một số đồ dùng học tập. Sau đó, hai mẹ con cùng nhau đi hiệu sách. Tôi chọn mua năm quyển vở, năm hộp bút bi. Tất cả được đóng gói trong một chiếc túi thực sự lớn. Ngoài ra, tôi cũng quyên góp một số tiền nhỏ.

Sáng hôm sau, tôi mang nó đến trường. Nhiều bạn trong lớp cũng mang theo đồ dùng học tập, sách vở. Ban cán sự lớp phụ trách sưu tầm, tổng hợp. Lớp cô quyên góp mười cuốn vở, mười lăm hộp bút bi và hai mươi cây thước. Ngoài ra, số tiền thu được là một triệu đồng. Tất cả sẽ được trả lại cho tổng giám đốc. Sau đó, nhà trường sẽ trao quà cho học sinh có hoàn cảnh khó khăn.

Tôi cảm thấy rằng công việc tốt mà tôi làm là có ý nghĩa. Tôi tự hứa với lòng mình sẽ cố gắng làm nhiều điều có ích hơn nữa trong cuộc sống.

Kể ngắn gọn một việc tốt em làm năm lớp 6 – Văn mẫu 3

Chiều nay, trên đường đi học về, tôi cứ văng vẳng câu hát “Sống ở đời cần lắm tấm lòng…”. Vì bài hát đó dường như đang hòa vào tâm hồn tôi. Tâm hồn của một cô bé vừa làm một việc tốt giúp đỡ người khác.

Chuyện là sáng nay, tôi đến trường sớm hơn thường lệ. Khi tôi đang ngồi trên ghế đá thong thả ăn sáng và nhìn về phía ngôi trường, tôi thấy ở góc sân trường, một bác lao công đang một mình quét dọn nhà vệ sinh. Sân trường rộng, có nhiều lá khô nhưng chỉ có cô chú quét dọn. Thấy vậy, tôi vội ăn nốt miếng bánh cuối cùng rồi lao vào giúp anh. Sau khi tôi nhờ anh ấy giúp quét sân, anh ấy từ chối:

– Vào lớp đi, tôi xin nhận tấm lòng của bạn. Nhưng nếu bạn giúp tôi như thế này, bạn sẽ làm bẩn tất cả quần áo trắng của mình.

Nghe vậy, tôi đáp ngay:

– Xin hãy để tôi giúp bạn. Tôi quét tất cả lá khô trong sân này để bạn có thể nhanh chóng thu thập chúng trong túi của mình. Em làm cẩn thận lắm, không bôi lên áo trắng đâu bác.

Thấy vẻ mặt cầu xin của tôi, cuối cùng cô ấy cũng đồng ý. Thế là hai chú cháu một lớn một nhỏ cứ loay hoay trên sân trường. Chỉ một lúc sau, sân trường đã sạch sẽ, ngăn nắp trở lại, những chiếc lá khô được xếp ngay ngắn vào túi rác. Trong khi làm việc, tôi và chú tôi nói chuyện. Nhờ đó, tôi hiểu thêm nỗi vất vả của người lao động. Và nó làm cho tôi yêu bạn nhiều hơn nữa. Khi ra về, anh ấy nhìn tôi trìu mến và cảm ơn tôi ba lần. Làm tôi rất vui. Mọi mệt mỏi ban nãy dường như đã tan biến. Trong tôi chỉ còn niềm vui bất tận. Cùng lúc đó, sân trường dần trở nên ồn ào, náo nhiệt hơn, bởi học sinh đã đến trường. Tôi cũng chạy vội đến lớp, để chuẩn bị cho tiết học sắp tới.

Trong buổi học hôm đó, tôi luôn cảm thấy mình có năng lượng gấp đôi bình thường. Năng lượng đó được tạo ra từ lời cảm ơn chân thành của người gác cổng. Và được làm từ một trái tim hạnh phúc vì đã làm một việc tốt của bạn.

Kể ngắn gọn một việc tốt em đã làm ở lớp 6 – Văn mẫu 4

Khi cho đi một việc tốt, chúng ta sẽ nhận lại được nhiều điều quý giá. Trong đời, chắc hẳn ai cũng từng một lần làm việc thiện. Va tôi cung vậy.

Hàng năm, sau kỳ nghỉ Tết Nguyên đán, trường tôi đều tổ chức quyên góp ủng hộ học sinh có hoàn cảnh khó khăn. Chúng ta có thể ủng hộ bằng những vật dụng cụ thể như quần áo, sách vở… hoặc bằng một số tiền nhỏ từ dịp giao thừa.

Cá nhân tôi thấy hỗ trợ từ các đối tượng cụ thể sẽ có ý nghĩa hơn. Vì vậy, em đã trích một khoản từ tiền Tết để mua đồ dùng học tập như bút chì, thước kẻ, hộp bút… Ngoài ra, em cũng xin phép mẹ mang theo một số bộ quần áo mới, nhưng không đủ mặc để mang theo. ủng hộ. Mẹ đồng ý, thậm chí còn giúp tôi giặt quần áo, gấp gọn gàng rồi cho vào cặp.

Mong rằng những món quà này sẽ giúp ích được phần nào cho các em học sinh có hoàn cảnh khó khăn. Chắc hẳn những món quà nhỏ này sẽ giúp ích được nhiều cho các em học sinh có hoàn cảnh khó khăn.

Sáng hôm sau, mẹ đưa tôi đến trường. Vừa đi hai mẹ con vừa nói chuyện vui vẻ về những món đồ mà tôi đã tặng. Mẹ tôi khen tôi là một cô gái thực sự tốt bụng. Mẹ tôi cũng nói rằng, bố mẹ mong sau này tôi sẽ luôn giữ được tấm lòng lương thiện như vậy.

Tôi cảm thấy công việc của mình rất có ý nghĩa. Tôi tự hứa với lòng mình sẽ cố gắng làm nhiều điều có ích hơn nữa trong cuộc sống.

Kể ngắn gọn một việc tốt em đã làm ở lớp 6 – Văn mẫu 5

Hôm đó, cô trả sách toán cho cả lớp. Đó là môn học yêu thích của Linh. Nhưng không hiểu sao nhìn mặt Linh lo lắng lắm, cũng thấy Linh quay bên này, bên kia mãi.

Cô vừa trả sách cho các bạn thì đã đến giờ ra chơi. Tôi lập tức đến bên Linh. Tinh thần nó:

– Hôm nay bố mẹ đi làm sớm, em không kịp xin mẹ 9.000 đồng để mua cây viết hoa viết vào vở Toán.

Nói đến đây Linh mới sực nhớ ra và reo lên:

– Ah! Phải! Bạn có hai chiếc bút Floral, bạn có thể cho tôi mượn một chiếc được không?

Tôi đứng suy nghĩ một lúc rồi tự hỏi: Mình có nên cho Linh mượn cây viết không? Tôi hơi bối rối. Tiếng trống vang lên. Tôi lập tức trở về chỗ của mình. Cuối cùng tôi cũng quyết định và gọi nhỏ:

– Linh! Tôi cho bạn mượn cây bút này.

Cây bút đó đã được mẹ tôi tặng cho tôi nhân ngày sinh nhật của tôi. Màu mực của bút rất đẹp. Linh nhận lấy, vẻ thích thú lắm. Mỗi khi viết xong vài chữ, tôi lại nhìn lên và cảm thấy vết mực mờ dần theo những con chữ, con số ngay ngắn, thẳng hàng trên trang giấy của bạn. Hết giờ Toán, Linh đưa bút cho tôi và bảo:

Cảm ơn bạn đã cho tôi mượn một cây bút!

Ngày hôm sau, cô ấy trả lại cuốn sách toán, cả tôi và Linh đều được điểm 10. Tôi rất vui vì đã giúp được bạn.

Về đến nhà, tôi nói với mẹ. Mẹ nói: Hãy cố gắng giúp đỡ bạn của con nhiều hơn khi bạn gặp khó khăn! Tôi như hiểu câu nói ấy của mẹ và tôi sẽ không bao giờ quên câu chuyện xảy ra ngày hôm đó.

Kể về một việc tốt mà em đã làm lớp 6 ngắn gọn
Hãy kể về một việc tốt mà bạn đã làm ở lớp 6

Kể ngắn gọn một việc tốt em đã làm ở lớp 6 – Văn mẫu số 6

Những ngày qua, thiên tai, lũ lụt, bão lũ liên tiếp ập đến khiến cuộc sống của người dân miền Trung gặp muôn vàn khó khăn. Vì vậy, hưởng ứng tinh thần cả nước hướng về miền Trung, trường em đã tổ chức phát động ủng hộ đồng bào miền Trung.

Dưới sự phổ biến của tổng giám đốc, chúng tôi hiểu các cách để hỗ trợ. Mỗi học sinh có thể tham gia quyên góp theo lớp theo hai cách. Một là ủng hộ bằng tiền, hai là ủng hộ bằng hiện vật. Đối với cách thứ nhất, chúng ta có thể quyên góp số lượng tùy theo điều kiện của mỗi gia đình và mỗi bạn. Đối với cách thứ hai, chúng ta có thể quyên góp quần áo, sách vở, giày dép… cho các em học sinh. Toàn bộ số tiền và vật dụng mà chúng tôi hỗ trợ sẽ trực tiếp đến tay những người có nhu cầu.

Tôi cảm thấy đây là một việc làm rất có ý nghĩa. Vì vậy, tối hôm đó, khi trở về nhà, tôi đã xin mẹ một số tiền nhỏ để hỗ trợ. Sau đó, em còn xin mẹ mang cho những bộ quần áo mới không mặc nữa hoặc những cuốn sách cũ em không học nữa… Nghe xong, mẹ cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi em biết chia sẻ, giúp đỡ những người khó khăn.

Dù đóng góp của em rất nhỏ nhưng mong rằng sẽ giúp ích được cho đồng bào miền Trung, đặc biệt là các bạn sinh viên như chúng em.

Hãy kể ngắn gọn một việc tốt em đã làm ở lớp 6 – Văn mẫu số 7

Năm lớp hai, có một câu chuyện mà tôi còn nhớ trong câu chuyện đó tôi đã đấu tranh với những lỗi lầm của chính mình.

Hôm đó, cô gọi các bạn lên bảng sửa bài toán, khi cô gọi Thảo Hương lên sửa bài, cô thấy bạn lúng túng nói gì đó với bạn bên cạnh, khi đến bàn cô, bạn thì thầm vào tai tôi. tai. tôi: Phương Anh! Cho tôi mượn một cuốn sách! Tôi do dự một chút và đưa cho bạn tôi cuốn sổ của mình. Bạn sửa bài xong, cô yêu cầu cả lớp thu vở, khi đó em lên nói với cô Thảo Hương để quên vở, cô hỏi: Thế sao bây giờ em mới có vở mà lên sửa? Tôi trả lời rằng tôi không biết. Vừa lúc đó, tiếng trống trường báo hiệu giờ ra chơi, cô cho các bạn ra ngoài chơi, cả lớp ùa ra như chim non rời tổ, tôi cũng chạy theo. Ra chơi, cô trả vở và gọi học sinh đọc điểm, cô gọi Thảo Hương và bạn nhỏ nhẹ đáp: Cô ơi, em… em quên vở. Thế là cô cho bạn điểm kém, bạn buồn lắm.

Về đến nhà, tôi đem chuyện của bạn mình kể cho mẹ nghe, mẹ bảo: Con nên đến tỏ tình với cô ấy đi, chắc cô ấy sẽ không nói gì đâu. Đêm đó, tôi trằn trọc mãi không ngủ được. Ngày hôm sau, tôi đến nói thật với cô ấy rằng tôi đã cho bạn tôi mượn cuốn sách. Thật bất ngờ, cô không mắng tôi mà còn khen tôi trong các hoạt động của lớp. Hôm đó tôi rất vui, vừa vào thăm mẹ ở nhà, tôi bắt đầu kể chuyện và thấy những điều mẹ nói rất đúng.

Câu chuyện đó luôn khắc sâu trong tâm trí tôi. Tôi rất tự hào rằng tôi đã làm một việc tốt.

Hãy kể ngắn gọn một việc tốt em đã làm ở lớp 6 – Văn mẫu 8

Đối với mỗi người khi làm được một việc tốt sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Và tôi cũng thế. Dù chỉ là một việc làm rất nhỏ nhưng tôi tin chắc rằng mình đã góp một phần công sức để xây dựng cuộc sống tốt đẹp hơn.

Thứ bảy tuần trước, nhân dịp chào mừng ngày quốc khánh 2 tháng 9, làng tôi đã tổ chức một buổi tổng vệ sinh. Dưới sự chỉ đạo của phó trưởng thôn và đoàn thanh niên, mỗi gia đình sẽ tự tay dọn dẹp vệ sinh nhà cửa cũng như đường làng ngõ xóm xung quanh nhà. Bố mẹ tôi đều bận công việc nên không thể ở nhà. Tôi và chị tình nguyện thay mặt cả nhà tham gia dọn vệ sinh.

Từ sáng sớm, chị em tôi đã dọn dẹp nhà cửa và vườn tược. Sau đó, tôi và em gái cùng nhau dọn dẹp khu vực đường phố xung quanh nhà. Toàn bộ giấy vụn được chúng tôi thu gom cho vào một túi ni-lông lớn và vận chuyển đến khu vực rác chung của thôn, sau đó sẽ được vận chuyển đến nơi xử lý rác thải. Kết thúc một buổi sáng, nhà cửa, đường làng sạch bóng. Tôi và chị lại tiếp tục theo đoàn viên đi nhặt cỏ, tưới cây ở bồn cây ven đường làng. Dường như dưới bàn tay chăm sóc của con người, những luống cây trở nên sạch sẽ hơn, cây cối cũng trở nên tươi tốt hơn.

Sau một ngày làm việc vất vả của chúng tôi, cả ngôi làng như được khoác lên mình một chiếc áo mới. Điều đó khiến tôi thực sự hạnh phúc vì mình đã góp phần bảo vệ môi trường của quê hương mình.

Kể về một việc tốt em đã làm ở lớp 6 – Văn mẫu 1

Bạn có bao giờ tự đặt câu hỏi rằng mình có phải là người hạnh phúc hay không. Chắc hẳn trong mỗi chúng ta không phải ai cũng có câu trả lời hoàn hảo nhất, bởi mỗi người sẽ có những quan niệm khác nhau về hạnh phúc. Với tôi, hạnh phúc đơn giản là làm được việc tốt giúp ích cho mọi người. Tôi sẽ không thể nhớ mình đã làm gì, nhưng tôi luôn nghĩ về một đứa bé bị lạc mà tôi đã giúp tìm về nhà.

Câu chuyện đó xảy ra cách đây hơn một năm. Hôm đó là chủ nhật, tôi được nghỉ học. Tôi uể oải cuộn mình trong chăn không muốn bước ra khỏi phòng giữa tiết trời mùa đông lạnh giá. Nhưng vì đói bụng, tôi lê bước xuống bếp thấy mẹ đã chuẩn bị sẵn bữa sáng với mẩu giấy ghi: “Bố mẹ sang nhà cô Nga có chút việc, 10h con về nhé. Anh dậy ăn sáng rồi đi mua cà chua cho em.” Ăn xong, tôi tìm cho mình một chiếc áo khoác để chống chọi với cái lạnh bên ngoài, lúc đó tôi nghĩ đi mua đồ cho nhanh rồi về.

Tôi xuống siêu thị ở tầng dưới, rẽ nhanh vào quầy thực phẩm ở tầng một để tìm cà chua. Không mất nhiều thời gian, tôi cầm bịch cà chua trên tay, chỉ chờ nhân viên thu ngân thanh toán rồi phóng như bay về nhà. Trong lúc xếp hàng chờ tính tiền, tôi tình cờ nhìn quanh, ánh mắt bất giác dừng lại bên cạnh một cậu bé chừng 4,5 tuổi đang nép mình trong quầy kẹo, trông cậu có vẻ sợ hãi như sắp khóc. Sau khi trả tiền, tôi lại gần và hỏi cô ấy: “Bạn có cần tôi giúp gì không?”. Cậu bé im lặng không nói gì. Trông cô ấy lo lắng quá, tôi cố hỏi xem cô ấy đi với ai, mẹ cô ấy ở đâu. Khi nhắc đến mẹ, em bỗng òa khóc gọi mẹ. Tôi cố gắng dỗ dành và nịnh cháu cho đến khi cháu nói cháu đi mua kẹo mút bị lạc mẹ không cho ăn vì lúc đó cháu bị sâu răng vừa khóc vừa há miệng cho tôi xem hai chiếc răng sâu. . Lúc đó trông em thật dễ thương. Rồi tôi lấy khăn lau nước mắt cho em và nói: “Anh sẽ đưa em đi tìm mẹ”. Cậu bé lau nước mắt và đồng ý đi theo tôi. Tôi đưa cháu đến ban quản lý khu chung cư nơi tôi ở, nói với nhân viên ở đó là có một cháu bé đang mất mẹ đang nằm trong siêu thị của chung cư và nhờ anh báo giúp để cháu sớm tìm được mẹ. Nghe tôi kể xong, anh vội lấy điện thoại, bấm số gọi cho mẹ cháu bé rồi kể, cách đây ít phút có một bà đến báo mất con khi đi chợ. Loa đang thông báo tìm cháu bé nhưng rất may tôi đã dẫn cháu đến chỗ các cô chú nên cháu nhanh chóng được gặp mẹ.

Rất nhanh, tôi thấy bóng dáng một người phụ nữ trẻ lao vào phòng và nhìn thấy đứa bé bên cạnh, cô ấy ôm lấy đứa con của mình và khóc nức nở. Cô ấy nhìn lại tôi và cảm ơn tôi rất nhiều. Cô ấy hỏi địa chỉ của tôi, khi tôi nói, ngạc nhiên là chúng tôi ở cùng một tòa nhà, vì vậy cậu bé sún răng là hàng xóm của tôi. Sau đó, tôi tạm biệt mẹ con cô ấy và ra về. Vác bịch cà chua mẹ bảo mua, tôi lững thững về nhà và cảm thấy rất vui vì mình đã làm được một việc tốt. 9h45 tôi về đến nhà, cửa vẫn đóng, bố mẹ chưa về. Tối hôm đó nhà tôi có một vị khách không ngờ tới, đó là cậu bé sún răng mà tôi đã giúp nó tìm mẹ lúc sáng. Em cùng mẹ sang nhà bác chơi. Khi nghe mẹ của em bé kể lại câu chuyện, tôi thấy bố mẹ tôi rất vui, cảm thấy rất tự hào về bản thân.

Tham Khảo Thêm:  văn bằng 2 dược sĩ đại học nguyễn tất thành

Sau hôm đó, tôi cảm thấy rất vui vì không chỉ giúp cháu bé tìm được mẹ của mình mà gia đình chúng tôi còn có thêm những người hàng xóm tốt bụng. Đối với tôi đó không còn là một công việc tốt mà là một mối quan hệ tốt mà tôi có được.

Kể về một việc tốt em đã làm ở lớp 6 – Văn mẫu 2

Đã lâu lắm rồi tôi mới đọc lại những dòng nhật ký. Chợt một cảm giác hạnh phúc lạ lùng dâng lên trong lòng tôi khi đọc lại trang nhật ký hôm ấy. Bởi đó là những dòng nhật ký ghi lại câu chuyện những việc tốt em đã làm đầu năm học.

Đó là chiều thứ Sáu. Thời tiết mùa hè nóng bức khó chịu. Chim thậm chí không thèm hót. Lá cũng mỏi chẳng buồn rung. Ngồi trong lớp mà lòng em khẩn trương vô cùng, mong cho hết giờ học để có thể chạy thật nhanh về nhà khoe với mẹ điểm 10 môn Toán. “Tùng, tùng, tùng,…” Tiếng trống khai trường vừa vang lên, tôi vội vàng thu dọn sách vở cho vào cặp, chào các bạn rồi nhanh chóng chạy về nhà. Dưới cái nắng nóng gần 40 độ của trưa hè, tôi rảo bước thật nhanh. Vừa đi vừa nhảy sung sướng. Dù nắng nóng nhưng tôi không thấy khó chịu, bởi cứ nghĩ đến khuôn mặt mẹ sẽ cười hạnh phúc khi cầm bài tập về nhà là tôi quên hết mệt mỏi.

Đến ngã tư giao thông, khi tôi chuẩn bị băng qua đường, tôi chợt nghe thấy tiếng nói của một nhóm học sinh:

– Này, này. Hình như ông già đi lạc.

– Tôi không biết. Đi ra ngoài và hỏi. Tôi rất nhút nhát.

Tôi quay lại nhìn thì thấy một ông lão tóc bạc trắng, vẻ mặt tiều tụy, mệt mỏi đang đứng xụi lơ. Anh ta mặc một bộ đồ màu nâu, với một chiếc nón lá trên đầu. Mặt sau hơi cong. Trên tay anh ta xách một cái giỏ nặng trĩu. Tôi đến gần anh và hỏi anh:

– Ông nội! Bạn có khỏe không?

Giật mình, anh quay lại nói với tôi:

“Ôi, ông ấy tìm nhà con gái mà từ sáng đến giờ vẫn chưa tìm được.

Hóa ra anh lạc đường. Lúc đó, tôi nhìn xung quanh xem có cảnh sát nào gần đó để giúp anh ta không, nhưng dường như tôi không tìm thấy ai cả. Tôi cảm thấy khó xử, không biết phải làm sao. Tôi muốn giúp anh ấy, nhưng tôi nghĩ về bài kiểm tra và mẹ tôi ở nhà tự hỏi: “Con phải làm gì đây? Hay tôi nên mặc kệ nó và chạy về nhà. Nhưng nếu tôi làm thế, tôi hư hỏng. Nắng thế này, bao giờ mới tìm được nhà? Rồi nếu anh ấy thì sao?…” Rất nhiều câu hỏi cứ hiện lên trong đầu mà tôi không thể nào giải đáp được. Và rồi tôi quyết định, nói với anh ấy:

– Vậy thì đưa tờ địa chỉ cho tôi. Tôi sẽ giúp bạn tìm một ngôi nhà.

Ông lão mừng rỡ, cười nhạt:

– Thật hả cháu gái. Ồ, cảm ơn bạn rất nhiều!

Sau đó, tôi giúp cô ấy cầm chiếc giỏ và cùng cô ấy đi tìm nhà. Vừa đi, tôi vừa hỏi chuyện, mới biết chị sang nhà con gái chơi, không báo trước để chị đón mà lại quên mất nhà ở đâu nên bị lạc. Anh tìm cả buổi sáng cũng không thấy. Sau hơn ba mươi phút đi bộ, cuối cùng hai người cũng đến nơi. Tôi bấm chuông cửa. Con gái ông đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cô. Tôi kể cho cô nghe câu chuyện.

– Cảm ơn cháu gái. Nhờ anh nếu không tôi không biết mẹ tôi đang làm gì bây giờ. Tôi đến nhà cô ấy uống nước và ăn cơm cùng nhà cô ấy. Bây giờ là buổi trưa.

Cô lịch sự từ chối vì nghĩ đến mẹ đang đợi ở nhà. Tôi chào dì và chú rồi nhanh chóng chạy về nhà.

Khi tôi về đến nhà đã hơn 11:30. Tôi đã thấy mẹ đứng đợi ngoài cổng. Tôi chạy vội đến chỗ mẹ và kể cho mẹ nghe câu chuyện. Tôi chỉ nói với mẹ tôi tờ giấy kiểm tra. Mẹ vuốt mái tóc bết trên vầng trán đẫm mồ hôi và cười hiền:

– Con gái tôi ngoan lắm. Biết giúp đỡ mọi người khi gặp khó khăn. Tốt. Tôi rất hạnh phúc về điều này, con gái của tôi

Nghe mẹ khen, lòng tôi sung sướng và hạnh phúc vô cùng. Niềm vui dường như tăng lên.

Khép lại trang nhật ký, tôi mỉm cười hạnh phúc. Đó là một kỉ niệm đẹp mà tôi sẽ không bao giờ có thể quên được. Vì đó là bài học nhắc nhở em phải luôn biết yêu thương, giúp đỡ mọi người xung quanh.

Kể về một việc tốt mà em đã làm ở lớp 6 – Văn mẫu 3

Những việc làm tốt đôi khi không nhất thiết phải là những việc làm giúp ích cho những người xung quanh bạn hay trong xã hội nói chung. Có những việc làm tốt là những hành động đối với những người thân trong gia đình. Nhân một lần bố mẹ tôi về quê thăm ông ngoại ốm, tôi ở nhà chăm cháu ốm.

Chiều hôm đó, tôi về nhà nhưng không nghe thấy tiếng mẹ. Căn nhà yên ắng lạ thường. Tôi đi vào phòng khách và thấy một mảnh giấy trên bàn: “Bố mẹ tôi phải về nhà gấp để thăm ông tôi bị sốt cao. Hai chị em ở nhà. Chiều mai bố mẹ mới về”. Hóa ra bố mẹ nó về chăm ông ngoại. Vậy là hôm nay chỉ có mình và Tít ở ​​nhà. Tôi cất cặp, thay quần áo rồi đi đón nhóc. . Hai chị em cùng nhau đi bộ về nhà. Nhưng hôm nay anh ấy ít nói hơn mọi ngày. Về đến nhà thì anh ấy nằm dài trên sô pha không nói lời nào. Mọi ngày về nhà anh ấy sẽ kể chuyện trên lớp cho em nghe. Nhưng hôm nay anh ấy không nói nữa. nói gì, nghe tôi nói bố mẹ anh về nhà chỉ có hai chị em, anh cũng chẳng thèm hỏi lại, chỉ ậm ừ.Thấy vậy, tôi hỏi:

– Bạn hôm nay thế nào? Tôi mệt.

Nó có. Tôi vội sờ trán anh, hốt hoảng:

– Thôi đi, Tít hình như sốt rồi.

Cậu bé nhìn tôi mệt mỏi không nói gì thêm. Tôi lo lắng và không biết phải làm gì. Tôi định gọi điện cho bố mẹ, nhưng nghĩ ông ngoại ở quê cũng sốt cao, giờ gọi điện lại càng khiến bố mẹ lo lắng hơn. Nghĩ vậy, tôi quyết định tự tay chăm sóc Tít. Tôi nhắc bạn:

– Lên lầu nằm đi. Đi tìm nhiệt kế.

Tôi vội chạy đi tìm nhiệt kế. 37,5 độ. May mà sốt không cao. Tôi lấy khăn thấm nước mát đắp lên trán anh. Đợi nó ngủ em đi mua thuốc. Tôi ra tiệm mua bịch thuốc cảm cho Tít mà lòng đầy lo lắng. Nhìn anh ngủ em thấy thương anh nhưng không dám gọi điện cho bố mẹ anh. Đồng hồ điểm 6 giờ chiều. Tôi chợt nhớ là mình chưa nấu cơm. Nghĩ Tít ốm khó ăn cơm nên tôi quyết định nấu cháo cho Tít. Đó là lần đầu tiên tôi nấu cháo. Tôi phải cố nhớ lại những lần mẹ nấu cháo và tôi phải vất vả nấu một bát cháo nhỏ. Vừa nấu cháo, vừa chạy đi chạy lại thay cái khăn chán cho con. Rồi khi cháo đã nhừ, thổi cháo cho nguội, tôi lên phòng gọi nhỏ dậy:

– Dậy ăn cháo uống thuốc đi Tít.

Cậu bé tỉnh dậy. Nhìn cậu bé 5 tuổi khó khăn nuốt miếng cháo mà tôi thấy thương.

– Cháo của chị ngon hơn của mẹ.

Nghe anh khen, tôi vừa mừng vì được khen tay nghề, vừa mừng vì thấy có vẻ đỡ mệt hơn. Anh ăn xong tôi cho anh uống thuốc rồi dọn dẹp. Cậu bé ăn cháo và uống thuốc, rồi ngủ cho đến ngày hôm sau. Đêm đó, tôi ngủ và thỉnh thoảng lại trở tay sờ trán nhưng rất may là cậu bé không còn sốt nữa.

Sáng hôm sau, cậu bé vẫn ổn. Cậu bé lại cười vui vẻ. Nhìn con mà tôi thấy lòng nhẹ bẫng. Khi bố mẹ tôi về nhà vào buổi chiều, tôi đã nói với họ tất cả mọi thứ. Bố mẹ ôm tôi vào lòng, xoa đầu tôi khen:

– Con ngoan nó lớn thật rồi. Rất tốt

Lời khen của bố mẹ khiến tôi rất vui.

Việc tốt đôi khi thực sự là việc nhỏ, không nhất thiết phải là việc lớn. Điều quan trọng xuất phát từ tình yêu và sự chân thành của mỗi người. Vậy hành động tốt của bạn là gì? Hãy chia sẻ với mọi người những công việc tốt mà bạn đã làm.

Kể về một việc tốt em làm năm lớp 6 – Văn mẫu 4

Ngay từ nhỏ, mẹ đã luôn dạy tôi phải biết giúp đỡ những người xung quanh, những người có hoàn cảnh khó khăn hơn mình. Tôi luôn ghi nhớ lời dạy ấy trong lòng. Đặc biệt, có một lần tôi đã trả lại một món đồ bị mất và tôi rất tự hào về điều đó,

Hôm đó, trên đường đi học về, vì đã quá trưa nên đường rất vắng. Khi tôi đang đi bộ, tôi đột nhiên nhìn thấy một cái gì đó màu đen nằm trên vỉa hè. Khi đến gần, tôi thấy đó là một chiếc ví. Tôi nhặt nó lên và chậm rãi bước đi, nhìn quanh xem chủ nhân là ai. Một lúc sau vẫn không thấy ai quay lại tìm, có thể người đó đã đi mất hoặc không biết mình đánh rơi. Bao nhiêu câu hỏi hiện lên trong đầu tôi. Không biết chiếc ví này thuộc về ai? Một công nhân hay một nhân viên nào đó? Những gì sẽ có trong ví này? Giấy tờ, tiền bạc? Nghĩ đến đây, lòng tôi chợt nhói lên. Nếu tôi có số tiền này, tôi sẽ có thể mua rất nhiều búp bê, truyện tranh, quần áo mới – những thứ mà tôi đã muốn từ lâu. Tưởng tượng những điều đó em thích lắm, bước chân em càng lúc càng nhanh, lúc này đường vắng quá, không ai thấy mà lo.

Chợt tôi nhớ đến lời mẹ dặn, làm người tốt, làm người tốt thì phải lương thiện. Phải! Tôi phải tìm cách trả lại chiếc ví này. Có lẽ chủ nhân của chiếc ví này đang rất lo lắng. Nhưng biết trả lại sao bây giờ? Chỉ còn cách giao nộp cho công an. Nghĩ vậy, tôi nhanh chóng chạy đến đồn cảnh sát, trình diện và trao chiếc ví cho các chú. Nghe xong, người chú cười, xoa đầu em trai và nói: “Con ngoan lắm, không tham lam, nhặt được của mất là biết trả lại”. Anh ấy đưa cho tôi một học bạ và bảo tôi ghi tên, trường học và địa chỉ nhà. Sau đó, tôi chào anh và vui vẻ ra về. Sáng thứ hai tuần sau, em bất ngờ được nhà trường tuyên dương hành động đẹp khiến em cảm thấy rất vui và tự hào.

Khi bố mẹ tôi nghe về điều đó, họ rất vui vì tôi biết làm điều tốt. Những lời khen ngợi chân thành của mọi người dành cho tôi là phần thưởng quý giá nhất. Nhớ lại mà đến giờ tôi vẫn thấy vui. Tôi rút ra được bài học cho mình rằng niềm vui không chỉ là nhận từ người khác mà mình còn phải biết cho đi, quan tâm, giúp đỡ mọi người để cuộc sống tốt đẹp hơn.

Kể về một việc tốt mà em đã làm ở lớp 6 – Văn mẫu 5

Ông cha ta có câu:

Ôi có được bầu bí với nhau Tuy khác giống nhưng chung một giàn.

Đó là câu tục ngữ mà bà tôi thường dạy tôi về lòng nhân ái, sự quan tâm và giúp đỡ người khác. Và chiều hôm qua, tôi thực sự đã làm một việc tốt, giúp đỡ các bạn cùng lớp.

Chiều hôm qua, như thường lệ, tan học, đứa nào cũng háo hức ra về. Em có hẹn với các bạn gần nhà là sau khi về sẽ cất cặp sách và sẽ tập trung tại sân bóng gần nhà để đá bóng. Trong lúc soạn sách, tôi để ý thấy Linh – ngồi phía sau có vẻ rất khó chịu. Vì vậy, cô lập tức đến gần và hỏi:

– Linh, em khỏe không?

– Lúc nãy đi vệ sinh đập tay vào cửa, giờ đau quá, nhấc không nổi – Linh nhăn nhó đáp.

Nghe vậy, tôi lo lắng:

– Trời, anh đến phòng y tế chưa? Để Mai kiểm tra lại. Vết thương ở tay rất nguy hiểm.

Linh nhẹ nhàng đáp:

– Tôi xuống gặp cô Mai. Cô ấy nói chỉ là vết thương ngoài da thôi, xoa bóp vài ngày là khỏi.

“Vậy thì yên tâm đi.” Tôi đã ký.

Tuy nhiên, vừa quay đi, tôi quay lại và hỏi:

“Vậy ngươi làm sao về nhà?” Tôi nhớ cha mẹ của bạn về nhà để thăm bà ngoại của bạn bị bệnh, phải không?

“Phải, chính vì thế mà nãy giờ tôi ngồi đây suy nghĩ. Nó quá khó.

Cả tôi và Linh đều có cùng một cái cau mày và suy nghĩ. Các bạn trong lớp hầu như đã về hết, chỉ còn một số học sinh đang vội vàng thu dọn. Thế là tôi hét lên:

– Hay để anh chở em về nhé!

Nhưng nhà tôi ở đối diện nhà bạn. Vì vậy, trời đã tối khi anh về đến nhà. Nhưng các bạn còn hẹn đá bóng với Hùng, Kiên, Tuấn – Linh ngập ngừng không trả lời.

Tôi cươi:

“Trời ạ, ngươi không cần lo lắng. Ta không sợ bóng tối. Giống như ta đi dạo phố. Còn vụ bóng đá, hôm khác cũng không sao, có gì phải sợ.”

Nghe bạn nói vậy, gương mặt Linh giãn ra, nở nụ cười tươi rói. Rồi cô nhanh chóng cõng chiếc túi trên lưng, rồi giúp Linh xách túi, cả hai cùng háo hức tiến về phía nhà để xe. Trên đường về, chúng tôi nói chuyện và cười đùa với nhau. Hôm nay tôi mới phát hiện ra rằng Linh là một người hài hước. Những câu chuyện cười hóm hỉnh, thú vị được anh kể không bao giờ dứt. Làm cho con đường dường như ngắn hơn. Đôi khi gió thổi qua, thổi bay những giọt mồ hôi trên má tôi. Tới nơi, tôi dìu Linh xách cặp vào nhà rồi nhanh chóng trở về nhà. Linh giữ tôi ngồi chơi nhưng tôi không chịu vì muốn về nhà cho kịp bữa tối. Anh liên tục cảm ơn khiến tôi vô cùng ngại ngùng. Nhưng xen lẫn vào đó là niềm tự hào khi mình đã làm được một việc tốt giúp ích cho người khác.

Trên đường về, tôi đạp nhanh như bay. Toàn thân nhẹ bẫng dù đã đạp một quãng đường dài. Có lẽ, chính niềm vui được giúp đỡ các bạn khiến tôi thấy vui, quên đi bao mệt mỏi.

Kể về một việc tốt em đã làm ở lớp 6 – Văn mẫu 6

Chiều hôm đó, như bao ngày khác, tôi đi học về. Trên đường đi, tôi chợt nhìn thấy một chiếc ví màu đen rơi dưới gốc cây. Tò mò, tôi đến lấy và thấy trong đó có rất nhiều tiền. Hẳn chủ nhân của nó đã vô tình đánh rơi nó khi đứng cạnh cái cây này. Tôi không biết người đó có biết việc tôi mất nhiều tiền như vậy không? Nếu bạn tìm thấy nó, làm thế nào để bạn biết nơi để tìm thấy nó? Tôi nhìn quanh xem có ai có thể là chủ nhân của chiếc ví không? Nhưng tôi chỉ thấy người ta vội vàng chiều vội, hình như chẳng ai mất mát gì cả.

Trong giây lát bạn có suy nghĩ hay mang ví về nhà? Nếu có thì mọi người biết tìm ở đâu? Số tiền này có thể mua truyện tranh và đồ chơi mà tôi muốn. . Nhưng tôi nhanh chóng nhớ ra những gì thầy dặn và gạt bỏ ngay mối nghi ngờ xấu xa đó. Số tiền trong ví của người thua có lẽ rất lớn. Hơn nữa, nếu tìm lại được, anh ấy sẽ rất vui. Nhưng tôi đã làm một điều tốt. Bố mẹ tôi cũng dặn tôi đừng bao giờ tham lam những thứ không thuộc về mình.

Chính xác! Tôi sẽ trả lại số tiền này cho chủ nhân của nó. Nhưng bạn có biết ai sẽ trả tiền? Trong đầu tôi chợt hiện lên hình ảnh của chú trực ban công an phường mà tôi lễ phép chào mỗi khi đi học về. Nghĩ thế, tôi liền chạy đến đó để kêu cứu. Đến nơi đã thấy chú chuẩn bị tan sở, may mà còn kịp

Thấy tôi vội chạy đến, anh hỏi:

“Có chuyện gì với cô gái vậy?” Muộn rồi sao em chưa về?

– Chú ơi, cháu vừa nhặt được cái ví này của người đánh rơi, không biết trả lại cho ai.

Anh cười khen tôi thật thà rồi mở ví ra kiểm tra. Trong đó, có một số giấy tờ quan trọng như bằng lái xe, thẻ ngân hàng,.. và tiền mặt.

– Bạn thực sự là một cô gái tốt, không tham lam và xấu xí. Hãy viết tên và trường học của bạn trong biên bản

Sau đó tôi chào anh ấy và đi về nhà, lòng tràn ngập niềm vui. Tôi hào hứng khoe với bố mẹ về việc tôi vừa làm và cũng được bố mẹ khen ngợi. Vài ngày sau, cô giáo biết chuyện nên khen ngợi cậu trước lớp. Cô nói với các bạn hãy lấy em làm gương con ngoan trò giỏi – Cháu ngoan Bác Hồ

Tôi cảm thấy rất vui vì mình đã làm một việc nhỏ, nhưng khi nhận được lời khen từ mọi người, tôi cảm thấy rất tự hào.

Kể về một việc tốt em đã làm ở lớp 6 – Văn mẫu số 7

Trên ti vi vang bài hát “Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui…”. Người ca sĩ cứ ngân nga những giai điệu không ngừng, còn tôi thì hào hứng nhớ lại công việc tốt mà mình đã làm sáng nay.

Như thường lệ, mỗi sáng chủ nhật, tôi dậy sớm chạy bộ quanh xóm. Khi tôi đang thoải mái hít thở không khí trong lành của buổi sớm thì chợt thấy bóng ai thấp thoáng bên kia. Tò mò, tôi lại gần và nhìn thấy Lan. Tôi ngạc nhiên hỏi:

– Alô, Lan, cháu đi đâu mà dựng xe ở đây vậy?

– Chào Thu, tôi đang tìm ví của bạn. Lúc nãy cô ấy tránh con chó nên bị ngã xe, ví của cô ấy rơi, rơi đâu đó quanh đây. Tội quá – Lan than thở.

Nghe vậy, tôi nói tiếp:

– Có phải cái ví màu vàng không, để em tìm với.

Nói xong, không đợi cô ấy trả lời, tôi lập tức bắt đầu tìm kiếm. Thấy vậy, Lan cười nói: “Vậy thì cảm ơn trước”.

Cùng với chị Thu, tôi miệt mài vạch từng bụi cỏ, mò trong từng kẽ tường, cặm cụi tìm chiếc ví. Đột nhiên, ở một con mương gần đó, tôi nhìn thấy một vệt màu vàng. Nhanh chóng lại gần, tôi thấy rõ một chiếc ví màu vàng nằm trên bùn. Do mấy ngày nay nắng gắt nên con mương đã khô cạn, lộ ra phần sình lầy. Nghe tiếng, Lan mừng rỡ chạy đến thì nhận ra đó là chiếc ví của mình. Có lẽ do cỏ che lấp nên Lan mãi không nhìn thấy. Nhưng bây giờ, một vấn đề khác phát sinh. Để lấy được chiếc ví, cô đã phải lội bùn lội suối, còn Lan phải đến trường nộp bài rất sớm. Vì tìm ví rất lâu nên cô ấy không có đủ thời gian để quay về nhà. Vì vậy, không chút do dự, tôi cởi dép, xắn quần lội xuống nhà lấy ví. Chiếc ví bị bẩn, nhưng rất may là giấy tờ và tiền bên trong vẫn sạch sẽ. Lan vui mừng nhận chúng từ tay tôi, rồi ôm chầm lấy tôi, cảm ơn. Tôi rất hạnh phúc. Cô dúi vào tay tôi tờ 50.000 đồng, nói là quà cảm ơn nhưng tôi kiên quyết từ chối. Thấy vậy, cô phải dừng lại. Xong xuôi, cô lên xe, phóng nhanh đến trường, trước khi đi còn không quên quay lại cảm ơn anh lần cuối.

Vì vậy, tôi trở về nhà với đôi chân đầy bùn đen. Chỉ cần chà cho đến khi nó sạch sẽ. Tuy nhiên, trên đường về nhà và ngay cả khi rửa chân cho tôi, cô ấy luôn nở nụ cười rạng rỡ. Hạnh phúc tôi đã làm một việc tốt.

Kể về một việc tốt em làm năm lớp 6 – Văn mẫu 8

Tuần trước trường em đã phát động phong trào thi đua học tập và làm theo Năm điều Bác Hồ dạy. Bạn đã làm một việc tốt: nhặt được của rơi, trả lại cho người bị mất.

Chiều thứ năm, trên đường đi học về, qua một đoạn đường vắng, em thấy một chiếc túi nhỏ màu đen nằm giữa đường. Tôi nhặt nó lên và đi chầm chậm, để ý xem đó là ai.

Sau một lúc, vẫn không có người tìm kiếm. Tôi đoán người đánh rơi nó đã biến mất hoặc không biết là mình đánh rơi. Nếu anh ấy biết, anh ấy sẽ tìm kiếm nó ngay bây giờ. Đó là ai? Cán bộ hay công nhân, chiến sĩ? Có gì trong túi này? Tài liệu, giấy tờ hay tiền?

Biết bao câu hỏi hiện lên trong đầu bạn. Tôi liếc nhìn xung quanh một lần nữa. Không ai chú ý đến tôi. Bạn có nghĩ để trả tiền hoặc không trả tiền? Nếu tôi không trả, biết trách ai đây? Nếu tôi có tiền, tôi sẽ mua bộ truyện tranh này, mua bộ quần áo mới này và mua những món đồ chơi mà tôi muốn có từ lâu. Tưởng tượng lúc đó thích lắm, bước chân như nhanh hơn, nhẹ nhàng hơn. Giọng thầy Hiệu trưởng trong lễ phát động thi đua như còn vang vọng đây đó: Các em hãy ghi nhớ Năm điều Bác Hồ dạy, ra sức học tập tốt, tu dưỡng tốt để trở thành con ngoan, trò giỏi… Không! Đừng tham lam của người khác! Chỉ cần phải trả lại nó!

Chủ nhân của chiếc túi này sẽ rất vui nếu nó được tìm lại. Nhưng bạn có biết ai đã đánh rơi nó và trả lại nó không? Tốt nhất là giao nộp cho công an.

Buổi trưa, trụ sở công an phường vắng tanh, chỉ có một chú trực. Thấy cô ngập ngừng ở cửa, anh vội hỏi:

– Có chuyện gì vậy nhóc?

– Vâng, thưa ông, tôi tìm thấy cái túi này. Tôi mang qua rồi, xin trả lại cho người đã khuất!

Nhận lấy chiếc túi từ tay tôi, anh cười xoa đầu tôi nói:

– Em ngoan lắm, không tham của rơi! Chú cháu xem có gì trong này ghi vào biên bản.

Rồi anh ta lấy ra một xấp giấy tờ sở hữu nhà, sở hữu ô tô và hơn hai trăm nghìn tiền mặt. Em hãy ghi đầy đủ vào biên bản rồi nhờ anh ghi tên và địa chỉ bên dưới.

Sáng thứ Hai tuần sau, tôi được cô Hiệu trưởng và cô Tổng phụ trách tuyên dương trong giờ chào cờ. Tiếng vỗ tay nồng nhiệt của toàn trường khiến tôi vô cùng xúc động. Buổi tối, gia đình tôi tiếp một vị khách lạ. Đó là chủ nhân của chiếc túi. Bác cảm ơn mãi và cho tôi một trăm nghìn để mua sách và chơi điện tử nhưng tôi kiên quyết từ chối.

Bố mẹ tôi rất vui vì tôi biết làm điều tốt. Những lời khen ngợi chân thành của mọi người dành cho tôi là phần thưởng quý giá nhất. Nhớ lại mà đến giờ tôi vẫn thấy vui.

Kể về một việc tốt mà em đã làm ở lớp 6 – Văn mẫu 9

Tôi đã từng nghe mẹ nói: “Hãy cho đi yêu thương, bạn sẽ nhận lại yêu thương” nhưng tôi chưa bao giờ hiểu hết ý nghĩa của câu nói đó cho đến khi tôi giúp đỡ một bà cụ nghèo, tôi mới nhận ra rằng khi bạn dành tình yêu thương cho người khác, bạn sẽ không chỉ nhận lại tình yêu thương của mọi người mà còn mang lại hạnh phúc cho chính mình.

Tôi nhớ hôm ấy là một buổi sáng mùa đông, trời đã tan sương, những tia nắng yếu ớt đã ló dạng nhưng cái lạnh buốt vẫn còn trong gió. Chúng tôi có một tiết học thể dục ngoài trời, ai cũng co ro vì lạnh, tay đút túi quần không muốn rời. Trong lúc chúng tôi đang khởi động chờ cô giáo vào lớp thì bỗng một bà cụ xuất hiện tiến lại gần.
Ông già gầy guộc, đi trong gió lạnh. Cô mặc một chiếc áo sơ mi không còn nhìn rõ màu gì, có thể trước đây màu đỏ nhưng do mặc lâu nên chuyển sang màu nâu bạc, tay áo sờn rách do mặc nhiều, trên tay áo có vết ố. khiến người ta không dám lại gần. Tay ông run lên vì lạnh, khuôn mặt khắc khổ, mắt mờ, miệng gần như tím tái và run lẩy bẩy. Anh tiến lại chỗ chúng tôi đang tập trung, trên tay anh cầm một chiếc giỏ đựng: kẹo cao su, vài gói tăm bông, vài gói tăm và vài chiếc bật lửa,… Hình ảnh này quả thực rất quen thuộc với họ. vì hàng ngày đi học về, chúng em luôn bị những người như bạn vây quanh, mời mua. Các bạn tôi thấy anh đến gần đều đứng tránh sang một bên, anh mời ai thì vẫy tay chào người đó. Anh thất vọng, đi hết người bạn này đến người bạn khác mong có một tấm lòng hảo tâm mua chuộc mình. Nhưng nó đã đi gần hết lớp mà vẫn chưa chìa tay ra giúp nó. Có bạn còn bàn tán kiểu “cô ấy ở bẩn quá”, “sao cô lại cho cô ấy vào đây”,…

Tham Khảo Thêm:  Hãy nêu những căn cứ lập kế hoạch kinh doanh của doanh nghiệp. Căn cứ nào là quan trọng nhất? Vì sao?

Rồi cô ấy từ từ bước đến chỗ tôi. Tôi cũng quyết định như những người bạn khác, chỉ lạnh lùng xua tay và bà cụ sẽ ra về. Nhưng khi anh đến gần, ánh mắt anh tha thiết nhìn tôi, như van xin hãy giúp anh, lúc đó tôi không đủ can đảm nhấc cánh tay lên. Tôi nhìn lại anh, rồi lục túi này đến túi khác, tôi không có một xu trong người để mua cho anh. Lúc đó, tôi thực sự cảm thấy mình bất lực biết bao, trong khi anh ấy đã ôm tôi là người giúp đỡ anh ấy nhiều nhất, nhưng tôi không thể làm gì để giúp anh ấy. Tôi chợt nhớ mình còn chiếc bánh bao mẹ mua cho bữa sáng, chưa kịp ăn thì tôi đã vào lớp. Tôi quyết định nhận lấy chiếc bánh bao đó, cung kính đưa cho anh ta bằng cả hai tay và nói:
– Ông ơi, cháu không có tiền mua cho ông, chỉ có cái bánh này thôi, ông cầm đi ăn đi. Lần tới khi bạn đến, tôi chắc chắn sẽ mua nó cho bạn, ông nội.

Em đưa bánh cho anh, mắt anh sáng ngời đầy yêu thương. Ông nội cầm lấy chiếc bánh, đôi bàn tay lạnh cóng của ông làm tôi giật mình. Đời ông chắc vất vả lắm nên đến tuổi này ông vẫn phải cặm cụi bán hàng. Anh cầm lấy chiếc bánh và cảm ơn tôi, giọng nghẹn ngào, khóe mắt ươn ướt. Như nghĩ ra điều gì, anh vội lấy từ trong giỏ ra một hộp kẹo đưa cho em trai, nói rằng đây là quà cho lòng tốt của anh. Tôi quyết định không lấy và trả lại cho anh.

Nó cầm cả kẹo lẫn bánh trên tay rồi quay đi, bước chân nó nhanh hơn, các bạn nó đã về lớp. Tôi vẫn cố đi theo ông già, ông đến một ngã rẽ và dừng lại, ở góc đường một cậu bé hay cô bé chạy ra ôm chầm lấy ông. Có lẽ anh ấy rất vui vì ông đã mang cho anh ấy một chiếc bánh. Một chiếc bánh nhỏ xíu có thể khiến anh ấy rất hạnh phúc. Còn tôi, nhiều khi không biết quý trọng mà vứt đi những thức ăn mẹ đã dày công chuẩn bị và mua cho. Tôi thực sự là một cô gái hư, kể từ đó tôi không bao giờ dám vứt bỏ thức ăn.

Việc tốt đó của tôi tuy nhỏ nhưng tôi cảm thấy rất vui và hạnh phúc. Chỉ với một chiếc bánh nhưng với tấm lòng chân thành, em đã mang đến niềm vui cho cả cụ già và em bé, không những vậy em còn học được bài học quý giá: hãy luôn trân trọng những gì mình có và biết giúp đỡ người khác. khác khi có thể.

Kể về một việc tốt em làm năm lớp 6 – Văn mẫu 10

Mọi người đã làm một việc tốt trong cuộc sống. Điều đó có thể khiến chúng ta cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc. Bản thân tôi đã làm rất nhiều việc thiện.

Tôi vẫn nhớ hôm đó là chủ nhật. Lúc đó tôi và đám bạn trong xóm rủ nhau đi đá bóng. Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ và sôi nổi về trận đấu sắp tới. Cả nhóm đều hy vọng sẽ giành chiến thắng trước đội thôn Đông – một đội rất mạnh trong thôn. Toàn đội đang rất quyết tâm.

Nhưng khi cả nhóm gần đến sân bóng, tôi chợt nhìn sang bên kia đường thấy một bà lão đang xách một cái túi rất nặng. Bất ngờ, một nhóm thanh niên khoảng 4, 5 người đi ngang qua va phải bà cụ làm rơi túi xách. Chiếc túi rơi xuống đất, những quả cam trong túi lăn đi. Có lẽ bà lão vừa đi chợ về. Nam thanh niên thấy vậy vẫn không quay lại xin lỗi mà giúp cụ bà nhặt đồ. Họ chỉ nhìn lại và mỉm cười rồi nhanh chóng bước đi.

Người đi đường không dừng xe giúp bà cụ. Tôi thấy vậy liền chạy đến giúp bà nhặt những quả cam còn rơi, cẩn thận cho vào túi và đưa lại cho bà lão.

Bà cụ cười nói với tôi:

– Cảm ơn rất nhiều! Con thật là một đứa trẻ ngoan!

Tôi vội hỏi bà cụ:

– Không có gì… Bà đi đâu để cháu đưa bà về?

Bà già đáp:

– Nhà cô ở bên đường, ngay sát sân bóng.

Tôi đang trò chuyện với bà cụ thì thấy cả nhóm bạn chạy đến. Nghe bà lão trả lời, cả nhóm đồng thanh đáp.

– Thật sự? Vậy hãy để chúng tôi đưa bạn qua đường!

Tất cả họ đều mỉm cười hạnh phúc bên nhau. Cả nhóm cẩn thận dắt bà cụ qua đường. Trên đường đi, bà cụ còn hỏi chúng tôi đi đâu. Tôi thay mặt cả nhóm nói với cô ấy về cuộc thi sắp tới. Cô ấy nói rằng những đứa trẻ tốt bụng như chúng tôi chắc chắn sẽ chiến thắng. Chúng tôi tự tin hơn về kết quả cuối cùng với tư cách là một đội.

Sau khi đưa cô về nhà, cả nhóm nhanh chóng tiến vào sân bóng. May mắn thay, vẫn còn thời gian để chuẩn bị trước trận đấu. Trận đấu diễn ra vô cùng căng thẳng. Chung cuộc, chúng tôi đã giành chiến thắng với tỷ số 2 – 1. Bàn thắng quyết định được ghi bởi chính tôi.

“Sống ở đời cần có một tấm lòng…” – đó là những lời trong ca khúc “Để gió cuốn đi”. Lời bài hát gửi gắm ý nghĩa về tấm lòng sẻ chia trong cuộc sống. Khi chúng ta làm việc thiện, chúng ta sẽ nhận lại được nhiều điều quý giá.

Kể về một việc tốt em làm năm lớp 6 – Văn mẫu 11

Đã có lúc tôi không làm tốt bổn phận hàng ngày của mình, vậy mà tôi không chỉ bị chỉ trích mà còn được khen ngợi. Chắc hẳn bạn đang tò mò “tại sao lại như vậy?” đúng không? Tôi sẽ nói cho bạn.

Hôm đó, thứ năm, trời mưa to. Tôi cảm thấy rất xui xẻo vì vào ngày tôi phải đến sớm để làm nhiệm vụ. Tôi khoác áo mưa, xắn quần lên đầu gối, thấp cao bước đi trên con đường lầy lội, sũng nước, ổ gà. Chợt tôi thấy đằng xa có một bà lão già yếu đang chống gậy dò dẫm; bước một, người như đổ. Tôi vội đến bên ông cụ, lễ phép hỏi:

– Thưa cô, giữa trời mưa cô phải làm gì?

Bà lão nhìn tôi mỉm cười.

“À, con gái ông ở làng bên bị ốm. Cô ấy rất lo lắng nên đã đi xem chuyện gì đã xảy ra.

Cũng giống như mẹ tôi đã dạy tôi, hạnh phúc luôn đến khi bạn làm việc tốt

Tôi ngần ngại nhìn con đường phía trước. Từ đây sang làng bên dễ đến hai cây số, liệu bà lão có đến được không? Ngập ngừng một lúc, tôi nói với cô ấy:

– Bà ơi, đường từ đây về làng xa lắm. Hay bây giờ, nắm lấy tay anh, anh sẽ đưa em đến làng bên!

Bà lão mừng rỡ:

– Chị cũng lo, đường trơn quá, lỡ té thì khổ lắm. May mà bà có đứa cháu giúp đỡ.

Thế là hai cô cháu gái, cháu gái giúp bà “lái” nhau. Trời sáng dần, một số học sinh cũng đang trên đường đến trường. Có những anh chị còn vô lễ, lấn chiếm cả lối đi của ông bà tôi. Trời lúc nào cũng mưa nặng hạt, gió thổi ngày càng mạnh. Thấy bà run cầm cập, hai hàm răng va vào nhau lập cập, tôi biết bà bị lạnh. “Đó chỉ là lỗi của con người,” cô lẩm bẩm. Tôi vội dừng lại, cởi áo choàng khoác cho bà cụ. Cô gái khen:

– Cháu rất ngoan ngoãn và hiếu thảo.

Dần dà, hai bà cháu cũng đến được làng bên. Cô cảm ơn tôi mãi mãi. Đợi cô vào làng, mặc kệ trời mưa, tôi ba chân bốn cẳng chạy đến lớp. Trễ gần nửa tiếng. May mà có bạn Hà cùng bàn túc trực giúp em, cô giáo nhận xét

– Hôm nay Dương không hoàn thành nhiệm vụ trực nhật và đi học muộn. Cô phê bình Dương trước lớp.

Em liền đứng dậy xin cô kể lý do đi học muộn cho cô và các bạn nghe. Cô giáo và cả lớp đã hiểu ra mọi chuyện. Cô ấy không chỉ trích tôi mà còn khen ngợi:

– Dù Dương đi học muộn nhưng em đã làm rất tốt, điều đó rất đáng khen ngợi. Cô ấy sẽ yêu cầu nhà trường cho một phần thưởng. Nào, chúng ta hãy tiếp tục với bài học.

Tôi hơi mệt, nhưng tôi cảm thấy rất vui vì mình đã hoàn thành tốt công việc. Như mẹ đã dạy, hạnh phúc luôn đến khi chúng ta làm việc thiện.

Kể về một việc tốt em làm năm lớp 6 – Văn mẫu 12

Từ hôm qua đến giờ, mẹ tôi luôn khen tôi vì tôi đã làm tốt việc khiến mẹ vui. Đó là cách tôi dắt một bà cụ qua đường khi phố đông người và nắng.

Hôm đó tôi và mẹ đi siêu thị, mẹ xách theo rất nhiều đồ. Tôi giúp mẹ xách một bịch rau và hai cái bánh mì. Cô đội một chiếc mũ rộng vành để tránh nắng, còn mẹ cô đội một chiếc mũ có màu vàng như nắng. Khi mẹ con tôi đi đến ngã tư đường thì thấy một bà lão khệ nệ xách một chiếc túi nặng trĩu, đôi mắt nheo nheo nhìn dòng người qua lại. Có vẻ như bà cụ đang cố sang bên kia đường nhưng chưa đến đèn đỏ. Bà đã gần 80 tuổi, vì tóc đã bạc hết, tôi nghĩ không biết con cháu ở đâu mà để bà đi một mình ngoài đường như vậy.

Tôi nói với mẹ và muốn chạy qua giúp mẹ qua đường. Mẹ nhìn tôi cười và xoa đầu tôi bảo tôi hãy ngoan và giúp đỡ người khác. Mẹ giật lấy chiếc túi từ tay tôi và bảo tôi giúp mẹ sang đường cẩn thận. Tôi chạy đến bên cô ấy và nói:

– Bà ơi, cháu giúp bà qua đường.

Đôi mắt cô ấy đột nhiên sáng lên và cô ấy mỉm cười với tôi.

– Bạn thật tốt, cảm ơn bạn rất nhiều

Rồi tôi nắm lấy bàn tay cô ấy, sần sùi và sẫm màu giống như tay của bà tôi. Tôi hướng dẫn em cẩn thận khi có đèn đỏ phải dừng lại. Khi sang đường, mẹ hỏi tên và học trường nào. Mẹ khen tôi là một cậu bé ngoan, một người tốt, biết giúp đỡ người khác. Bà nội đưa cho tôi hai quả lê rất to, vàng ươm. Cô ấy cảm ơn tôi và để tôi ở đó. Kể từ đó, mẹ tôi luôn đứng từ xa và nhìn tôi.

Hôm đó mẹ về khoe với bố, mẹ mua cho hai cây kem chanh bạc hà mát lạnh. Tôi rất vui vì tôi đã làm một công việc tốt như vậy. Tôi sẽ cố gắng hoàn thiện hơn nữa.

Kể về một việc tốt em làm năm lớp 6 – Văn mẫu 13

Tôi chưa bao giờ làm được việc gì đáng kể hay ít nhất là khiến người khác vui, ngoại trừ một lần khi tôi học lớp 2. Lần đó tôi nhặt được một giọt trả lại người chết.

Chiều hôm đó, tôi trực nên phải ở lại lớp một lúc để đổ rác. Tôi đang đi dạo trên sân trường thì bất ngờ giẫm phải một vật gì đó rất cứng. Tôi cúi xuống nhặt lên thì thấy: Ôi! Hóa ra đó là một cuốn tiểu thuyết khổ 18x7cm của nhà sách Tuổi Trẻ, cuốn sách đầu tay của giáo sư Powell của tác giả A.R Belger. Cuốn sách này được bọc nilong bên trong nên chắc người chết mới mua về chưa đọc. Tôi cũng chưa đọc nó, nhưng tôi biết chút ít về nó qua lời kể của bố mẹ tôi. Có vẻ đó là một cuốn tiểu thuyết rất hay. Tôi lật giở bìa sau của cuốn sách và thấy một đoạn ngắn thuật lại nội dung cuốn sách. Nó khiến tôi chắc chắn hơn về suy nghĩ của mình. Ý nghĩ về việc có được cuốn sách này nảy ra trong đầu tôi. Vì vậy, tôi nhìn xung quanh để xem có ai ở đó không. Ôi chúa ơi! Và người bảo vệ. Tôi đợi bác bảo vệ nhìn đi chỗ khác rồi nhanh chóng cất sách vào cặp chạy ra khỏi cổng trường. Trên đường đi, tôi không thể ngừng suy nghĩ về những tình tiết hấp dẫn và ly kỳ của cuốn sách. Ồ! thú vị làm sao! Nhưng đầu tôi không chỉ nghĩ đến chuyện này mà lại nghĩ sang chuyện khác. Câu chuyện về người mất tích. Vì có đầu óc suy nghĩ nên không biết đánh giá thế nào, mang về đọc giữ cho mình hay trả lại cho người mất! Hai lựa chọn tiếp tục đấu tranh, khiến tôi bối rối trong đầu. Vừa lúc đó, tôi về đến nhà. Tôi chào bố mẹ và đặt mình lên giường trong phòng riêng. Tôi tiếp tục suy nghĩ. Nhưng phải! Mẹ là người từng trải trong cuộc sống, con nên hỏi mẹ! Nghĩ thế, tôi chạy xuống tầng một, đưa cuốn sách cho mẹ, kể đầu đuôi câu chuyện cho mẹ nghe. Mẹ tôi nghe xong cười bảo: – Giờ tự đặt mình vào tình thế như người chết đi. Chắc chắn rằng con sẽ rất buồn và lo lắng vì bố mẹ sẽ la mắng con khi con làm mất một cuốn sách khá đắt giá: 25.000 đồng! Hãy xem, hãy tự mình suy nghĩ và quyết định.

– Quả thật, nếu tôi là người đã chết, tôi sẽ có những cảm xúc như mẹ tôi đã nói. Và nếu bạn biết, niềm tin của bạn dành cho tôi sẽ không có gì! Tôi quyết định trả lại nó. Sáng hôm sau, tôi mang sổ đến gặp Tổng giám đốc. Vừa lúc đó, có một cô bé học lớp năm chạy vội đến. Khi cô Tổng phụ trách đưa cuốn sách và giới thiệu tôi với cô ấy, cô ấy cảm ơn tôi rối rít. Khi tôi đến lớp, bạn bè của tôi chạy đến xung quanh tôi và khen ngợi tôi.

Tôi đã thực sự hạnh phúc sau đó. Bây giờ tôi biết giá trị của những việc làm tốt. Nó vô hình nhưng nó có thể mang lại niềm vui cho mọi người

Kể về một việc tốt em làm năm lớp 6 – Văn mẫu 14

Hôm qua, tôi đã làm một việc tốt, đó là giúp một cụ già qua đường ở nơi đông xe cộ. Tuy là một việc làm rất nhỏ nhưng làm em cảm thấy rất vui vì được giúp đỡ người khác như những tiết học đạo đức cô dạy trên lớp.

Ở lớp, thầy cô thường kể cho chúng em nghe những gương người tốt, việc tốt, nhắc nhở chúng em cố gắng noi theo những tấm gương đó. Và giao cho chúng em bài tập là sưu tầm gương người tốt, việc tốt. Tôi cảm thấy rất biết ơn nhiều bạn, những người mặc dù còn trẻ nhưng đã làm được những việc lớn. Tôi đã tự hứa với bản thân mình rằng tôi sẽ học cách làm theo.

Sau đó, ngày hôm qua, khi đi học về, mẹ tôi đưa tôi đến một cửa hàng tạp hóa để mua một số đồ dùng. Trong khi mẹ tôi đang đi mua sắm, tôi để ý thấy một bà cụ cũng khá già đứng bên này đường và có vẻ như đang cố băng qua đường. Nhớ lời thầy dặn và những tấm gương tốt mẹ kể, tôi liền xin phép mẹ được dắt anh qua đường.

Tôi chạy ra và hỏi: “Bạn có muốn sang đường không?” Ông lão gật đầu nói: “Tôi định sang đường nhưng đường đông quá”. Nghe vậy, tôi liền một tay giữ tay anh, một tay giơ lên ​​làm dấu hiệu chỉ đường. Tôi có cảm giác anh ấy nắm tay tôi rất chặt và run rẩy, chắc anh ấy sợ lắm. Dẫn anh sang bên kia đường, anh cảm ơn và chúc tôi học giỏi, tôi liền đáp: “Không có gì” rồi chào, tôi đi về với mẹ mà lòng rất vui.

Mẹ cũng khen em làm được, mẹ nói em rất ngoan, biết giúp đỡ người khác, về nhà sẽ mách bố và bà, bố và bà cũng sẽ khen em giống mẹ. . Khi tôi đến lớp vào ngày mai, tôi sẽ nói với bạn về công việc của tôi, vì vậy bài tập mà giáo viên giao cho tôi đã được hoàn thành mà không cần phải tìm kiếm ở đâu ngoài một mình.

Thầy tôi thường nói với tôi: “Tuổi trẻ cũng làm được việc nhỏ”, con hãy làm nhiều việc tốt, dù là việc rất nhỏ nhưng cũng rất đáng khen.

Kể về một việc tốt mà em đã làm ở lớp 6 – Văn mẫu 15

Vào một buổi chiều mưa, tôi đứng trước hiên cổng trường đợi bố đến đón. Tôi nhìn thấy một bà già, tay cầm một vật gì đó dưới mưa, đang cố băng qua đường. Cô trú mưa ngay chỗ tôi đứng, tôi mới biết cô hay bán vé số gần cổng trường tôi.

Tôi nhận ra bà bởi nụ cười rạng rỡ với những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt. Vẫn mỉm cười nhìn tôi, tôi cũng mỉm cười gật đầu với em. Cô ngồi xuống bậc thềm và xoa hai tay vào nhau cho ấm. Cô ấy đang cúi xuống như thể cô ấy đang bảo vệ một cái gì đó. Hóa ra đó là một chú cún con đang run rẩy vì mưa. Đôi bàn tay gầy guộc không xương của cô cũng run lên vì lạnh. Chiếc nón cũ không che hết mưa nên tóc mẹ cũng ướt.

Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi cũ mỏng, nước mưa làm ướt nó và làn da của cô ấy. Đôi dép chị đi cũng cũ, hỏng rồi nên em thấy dây nón vá nhiều chỗ. Trông bà thật tội nghiệp, sau này về già vẫn phải đi bán vé số kiếm tiền. Con cháu bà ở đâu sau khi để bà dầm mưa như thế này? Tôi tự hỏi mình như vậy. Ngồi cạnh nên thấy rõ mái tóc ướt xõa xuống cổ và mặt. Có lẽ cô ấy mắc mưa nên rất lạnh, khuôn mặt trắng bệch, đôi môi cũng vậy. Cô ấy nói rằng cô ấy đã tìm thấy một con chó bên bờ sông. Cô thấy tủi thân lại ở riêng nên mang về nhà cho vui.

Tôi cảm thấy cô ấy rất tốt bụng, trong lúc khó khăn cô ấy vẫn sẵn lòng giúp đỡ chú chó. Trong khi đó, tôi nhớ đến người bà đã khuất của mình, bà cũng yêu động vật và hiền lành như bà già này. Tôi thấy thương bà lão bán vé số. Tôi không biết phải làm gì, thì đột nhiên tôi nhận ra rằng chiếc áo khoác của mình vẫn còn trong cặp. Mẹ mua cho em chiếc áo mới to hơn nhưng em vẫn thích chiếc áo cũ này. Tôi lấy trong túi ra một chiếc áo khoác và đưa cho cô ấy để ủ ấm. Cô ấy không nhận, tôi vội giải thích rằng chiếc áo này tôi mặc không vừa nữa để cô ấy mặc cho ấm. Tôi đã xấu hổ khi đưa cho cô ấy một chiếc áo sơ mi cũ. Tôi nói với cô ấy cho đến khi cô ấy chấp nhận. Cô cười bảo không sao, áo này tuy cũ nhưng mặc ấm lắm. Tôi không hiểu hơi ấm của con người là gì, nhưng tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Lòng như hoa, vui hơn được quà. Cảm xúc của tôi lúc đó rất khó tả, chỉ có thể nói là rất vui, rất hạnh phúc vì giúp được bà cụ.

Tôi về kể cho bố mẹ nghe, sợ bố mẹ mắng vì áo. Nhưng bố không nói gì, chỉ xoa đầu tôi và cười. Còn mẹ thì cười khen tôi biết thương người già và hay giúp đỡ người khác. Tôi hỏi mẹ tôi xem có cách nào bà có thể giúp được không. Mẹ bảo tôi phải tìm hiểu hoàn cảnh thực sự của cô ấy để tìm cách giúp đỡ. Tôi rất hạnh phúc và tôi cầu nguyện rằng cô ấy sẽ được giúp đỡ. Tôi quyết định mua cho cô ấy đôi dép mới và áo mưa. Tôi để dành tiền ăn vặt trong hai ngày và cuối cùng đã mua một đôi dép mới cùng với một chiếc áo mưa. Hôm đó cũng có mẹ tôi, tôi thấy bà đi mời người ta mua vé số, tôi chạy đến đưa cho bà đôi dép. Cô ấy không nhận nó vì nó quá mới. Dù tôi có nói gì cô ấy cũng không chịu. Thấy vậy, mẹ tôi đến nói chuyện với cô ấy, cô ấy nhận lời và hết lòng cảm ơn tôi. Một phụ huynh cũng chờ đón con, cô thường đến chỗ bà cụ và kể cho mẹ nghe về bà. Cô ấy rất nghèo, không có nhà để ngủ trong một túp lều nhỏ che tạm bợ trên mảnh đất nhỏ của mình. Một hôm bà bị ốm không đi bán được vé số nên những người ở gần đó đã mua thuốc và cháo cho bà.

Cuối tuần đó, mẹ tôi chở tôi đến nhà bà. Cô ấy ngạc nhiên khi thấy tôi. Gọi là nhà nhưng thực chất là một túp lều lợp bằng nón lá. Cô ấy nói với mẹ tôi về hoàn cảnh của mình với đôi mắt ngấn lệ. Tôi cũng khóc cùng em, khóc cho hoàn cảnh đáng thương của em. Mẹ là thành viên của một nhóm từ thiện nên mẹ sẽ quay lại nhờ mọi người giúp đỡ. Tôi cảm thấy rất vui vì đã giúp được cô ấy một chút, mặc dù rất nhỏ nhưng tôi thấy cô ấy hạnh phúc. Tôi chỉ mong bà có một ngôi nhà thật sự để che nắng che mưa và an nhàn sống tuổi già.

Tôi nhận ra một điều, không phải cứ nhận của người khác là mình vui. Mình cho đi mình cảm thấy rất vui và hạnh phúc. Niềm vui của tôi càng lớn hơn khi đoàn từ thiện giúp bà dựng lại nhà và cho bà một số tiền phòng khi ốm đau. Cuộc sống đầy rẫy những hoàn cảnh khó khăn như bà cụ ấy. Chỉ mong sau những hoàn cảnh này, mọi người, xã hội sẽ kịp thời giúp đỡ để họ vượt qua và sống tốt hơn.

Kể về một việc tốt em làm năm lớp 6 – Văn mẫu 16

Thông thường, chúng ta có những hành động tốt và hành động xấu. Có một việc, tôi đã làm và thấy rất có ý nghĩa trong việc bảo vệ môi trường của học sinh.

Câu chuyện bắt đầu vào một buổi sáng, khi mùa đông vừa chớm hồng và những giọt sương còn đọng trên bãi cỏ xanh. Đó là khi tôi đi học, vừa đi vừa loanh quanh ngắm cảnh bình minh tuyệt đẹp. Đột nhiên, đây là cái gì? Một người đàn ông đang đổ một cái túi lớn trong đó giấu đầu một con lợn chết. Tôi nhìn anh ta và vô cùng tức giận. Vội vàng chạy tới, hét lớn:

– Này anh?

Người đàn ông nghe cô gọi, lập tức tắt máy, hỏi:

– Sao vậy nhóc?

Tôi đã trả lời:

– Anh ơi, anh không được vứt xác động vật bừa bãi, sẽ làm ô nhiễm môi trường đấy! Chưa kể khi nắng lên, thứ này bốc mùi. Con đường này rất đông người, hầu hết chúng tôi đều đi học. Đó là lý do tại sao bạn phải lấy chiếc túi này ngay bây giờ,

Tôi vừa dứt lời thì người đó quay lại mắng như tát nước:

– Cái thứ ấu trĩ mà đòi dạy đời. Tại sao bạn lại dối trá như vậy? Để yên cho tôi làm việc đi, không thì hết hồn!

Vừa nói, anh vừa rồ ga, định phóng xe đi. Quyết không cho nó đi khi xác con lợn vẫn còn đó. Tôi vội ngăn anh lại, nói:

“Ngươi nếu không mang cái thứ thối tha kia đi, ta sẽ gọi mọi người tới, ngươi nên biết việc này không tốt lắm, nếu người ta biết, sẽ không để yên cho ngươi.” Bạn nên chôn con lợn này trong một cái hố hoặc bất cứ điều gì, miễn là bạn không gây ô nhiễm môi trường và làm phiền những người xung quanh nó là tốt. Làm ơn cho tôi cái túi này, cám ơn.

Tham Khảo Thêm:  Supply the correct form of words in brackets

Vừa nói, bà vừa chạy ra đường, ra hiệu nếu cần chúng tôi sẵn sàng gọi cả làng ra xem. Người đàn ông nhìn tôi, đôi mắt rực lửa, xuống xe và đi về phía tôi. Nhưng anh ta không đánh tôi, anh ta chỉ lầm bầm chửi rủa, nhặt chiếc túi bỏ vào xe rồi phóng đi.

Kể về một việc tốt em đã làm ở lớp 6 – Văn mẫu 17

Việc thiện giúp lan tỏa những điều tích cực trong cuộc sống. Có lẽ tất cả chúng ta đều đã làm rất tốt, và tôi cũng vậy.

Chủ nhật tuần này khu phố em phát động phong trào “Môi trường xanh”. Từ mấy ngày trước, tổ trưởng tổ dân phố đã đi từng nhà để vận động bà con. Yêu cầu hai người tham gia mỗi gia đình. Vì vậy, chị tôi và tôi tình nguyện tranh cử.

Hai chị em rất hào hứng. Dọn dẹp có thể là công việc khó khăn, nhưng nó rất hữu ích. Từ sáng sớm, mọi người đã tập trung tại nhà văn hóa. Tổ trưởng tổ dân phố phụ trách phân công từng công việc cụ thể. Chưa bao giờ nhà văn hóa lại đông vui, nhộn nhịp đến thế. Tại khu vực nhà kho, các dụng cụ để vệ sinh đã được chuẩn bị đầy đủ.

Sau khi nhận dụng cụ, mọi người bắt tay vào việc. Thưa quý vị, những người lớn tuổi sẽ dọn dẹp đường cái. Các anh chị phụ trách trồng cây, nhổ cỏ. Trẻ nhỏ như em sẽ ở nhà văn hóa để dọn dẹp. Túi rác được gom vào bao. Sau đó, rác sẽ được phân loại thành hữu cơ (có thể phân hủy) và vô cơ (không thể phân hủy). Toàn bộ lượng rác sau đó sẽ được xe rác vận chuyển đến nơi xử lý.

Mọi người đã có một thời gian tuyệt vời nói chuyện và làm việc. Đến chiều, mọi công việc đã xong. Đường sạch hơn, không còn rác bẩn. Hàng cây xanh trong nắng mai. Nhà nào cũng rực rỡ màu cờ đỏ sao vàng. Khu phố như được khoác một chiếc áo mới. Nhìn cảnh đó, tôi cảm thấy như mọi mệt mỏi đều tan biến. Một ngày làm việc vất vả nhưng rất ý nghĩa. Mọi người đều vui vẻ, hạnh phúc khi được trở về nhà.

Mỗi việc tốt đều có giá trị. Tôi tự hứa với lòng mình sẽ cố gắng làm nhiều điều có ích hơn nữa trong cuộc sống.

Kể về một việc tốt em làm năm lớp 6 – Văn mẫu 18

Cho đến tận bây giờ, mỗi lần tôi và Hoa sánh bước trên con đường làng quen thuộc đến trường, bao kỉ niệm năm ấy lại hiện về trước mắt tôi như mới hôm qua. Kỉ niệm đó là điều tốt đẹp mà tôi và Hoa sẽ không bao giờ quên.

Lúc đó cũng gần đến giờ vào lớp. Các bạn đã đến gần đủ rồi, chỉ còn chiếc bàn làm việc hàng ngày của Hoa là chưa thấy ai. Thấy vậy, tôi nói: “Bạn ơi, bàn nào hôm nay không trực?”. Mi nói: “Hôm nay là bàn hoa, vừa rồi con đi học thấy nó xách nước tưới rau”. Thấy vậy, tôi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Mỗi người dìu cô ấy vào lớp, nhưng cô ấy không thể vào lớp bây giờ”. Cái Uyên nói: “Mặc kệ, cứ chơi thoải mái, không phải lo, thích thì đi.” Tôi không nói gì, lặng lẽ mượn chổi quét lớp.

Đầu tiên, tôi vẩy nhẹ một ít nước lên sàn rồi quét cho sạch bụi, tôi móc từng cái gầm bàn, gầm ghế chẳng mấy chốc đã sạch lớp. Nhưng rồi xếp bàn ghế cho gọn gàng rồi chạy đi lấy nước, giặt khăn trải bàn. Vừa mang nước vào lớp, Hoa chạy vào, thấy lớp sạch sẽ. Từ cửa phòng làm việc, ba hồi trống giả vang lên báo hiệu giờ vào lớp. Tôi nhanh chóng bước vào hàng đợi với khuôn mặt đỏ bừng và ướt đẫm mồ hôi. Người bạn cờ đỏ cũng có mặt. Cô giáo bước vào lớp, mọi người đứng dậy chào cô. Cô giáo nhìn quanh một lượt, có vẻ rất hài lòng rồi cho chúng tôi ngồi xuống. Cô ấy nói:

– Hôm nay bàn Hoa trực rất tốt và đúng giờ. Cô mong cả lớp học tập tinh thần làm việc của bạn Hoa trên bàn, lớp chúng ta sẽ học thật giỏi.

Cả lớp không ai nói gì, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi. Hoa nghẹn ngào nói:

– Thưa bà, cháu xin lỗi bà và Ánh. Hôm nay đến phiên tôi trực nhưng mẹ tôi ốm, sáng mai tôi phải đi tưới rau giúp mẹ. Vì trời lạnh nên tôi không thể đi sớm. Chính bạn đã giúp tôi!

Nghe Hoa nói, cô giáo nhẹ nhàng nói:

– Cô ấy đã hiểu. Hòa tuy không trực nhưng rất thật thà. Về phần Ánh, bạn đã đúng khi giúp bạn mình. Cả lớp có nên học từ Anh không?

Chúng tôi thi nhau: “Có!” Nghe cô giáo nói, học sinh cảm thấy xấu hổ về hành động của mình. Việc thiện của tôi là như vậy, tuy rất nhỏ nhưng rất có ý nghĩa. Qua câu chuyện này, tôi cũng muốn gửi đến các bạn một thông điệp: Phải biết chia sẻ, cảm thông với bạn bè những lúc khó khăn. Chỉ khi đó cuộc sống của chúng ta mới tốt đẹp hơn.

Kể về một việc tốt mà em đã làm lớp 6 hay nhất
Hãy kể về một việc tốt mà bạn đã làm tốt nhất ở lớp 6

Kể về một việc tốt em làm năm lớp 6 – Văn mẫu 19

Những ngày này, đường phố nhộn nhịp và đông đúc hơn ngày thường. Bởi vì Giáng sinh đã gần đến rồi. Trong khu chung cư của tôi, mọi người đang bận rộn dọn dẹp và trang trí. Tôi cũng nhiệt tình tham gia vào công việc đó.

Tối hôm trước, khi cả nhà đang ăn tối thì nghe thông báo của chung cư. Đó là thông báo về việc tiến hành trang trí tại các hành lang của tòa nhà, chào đón năm mới. Hi vọng ai có thời gian tham gia công việc trang trí, sáng hôm sau chín giờ tập trung tại sảnh tầng một. Nghe thông báo, tôi hình dung ra những công việc mà mình có thể làm. Vì vậy, tôi đã đề nghị bố mẹ cho phép tôi tham gia hoạt động nhóm này. Nghe ý kiến ​​của tôi, bố mẹ tôi mừng lắm, gật đầu đồng ý ngay.

Sáng hôm sau, đúng chín giờ, tôi có mặt ở sảnh như đã thông báo. Ở đó, có khoảng hai mươi người đã tụ tập sẵn, có học sinh, sinh viên và cả người lớn. Một lát sau, bảo vệ mang hộp dụng cụ đến, phân chia công việc cho mọi người. Mỗi tầng sẽ có một nhóm nhỏ phụ trách. Bao gồm lắp đặt và trang trí cây thông Noel, giăng dây mừng dọc hành lang. Mình được xếp vào nhóm ở tầng 8 – đúng tầng mình ở nên rất vui. Cùng với bốn anh chị em của mình, cô ấy mang các hộp dụng cụ lên sàn nhà của mình. Sau khi cây được dựng lên, tôi nhận nhiệm vụ trang trí. Em treo từng quả bóng lấp lánh, từng ngôi sao, từng ông già Noel thật cẩn thận cho thật chắc và đẹp. Sau đó, tôi chạy đến giữ thang và để các anh chị treo dây lên trần nhà. Vất vả cả buổi sáng, đến trưa, công việc cũng hoàn thành. Vì các anh chị còn học buổi chiều nên tôi nhận nhiệm vụ thu dọn đồ thừa sau khi trang trí. Dù mệt nhưng tôi vẫn rất vui, vì đã đóng góp được một chút sức lực của mình vào hoạt động chung của tòa nhà. Nghe những lời khen ngợi, cảm ơn của các anh, các chị, các cô chú, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc và tự hào.

Kể từ đó, tôi thực sự hiểu niềm vui khi làm việc tốt, đóng góp cho xã hội và cộng đồng. Vì vậy, trong tương lai tôi sẽ cố gắng hơn nữa, làm nhiều việc tốt hơn nữa để góp phần cho xã hội ngày một phát triển hơn.

Kể về một việc tốt em làm năm lớp 6 – Văn mẫu 20

Năm nào cũng vậy, sau dịp tết trường em phát động chương trình: “Ủng hộ trẻ em có hoàn cảnh khó khăn”. Tôi luôn cảm thấy đây là một việc làm nhỏ nhưng ý nghĩa.

Mỗi học sinh trong trường có thể đóng góp theo hai cách. Thứ nhất, với những đồ vật cụ thể như quần áo cũ, cặp sách cũ, đồ dùng học tập… Thứ hai, với số tiền ít ỏi được rút ra từ phong bao lì xì của mỗi người. Năm nào trường em cũng nhận được sự đóng góp nhiệt tình của học sinh.

Đối với cá nhân tôi, tôi thích hỗ trợ với các đối tượng cụ thể. Vì thế, tôi đã chuẩn bị nhiều “món quà” tuy nhỏ nhưng chất chứa tấm lòng. Em dành một số tiền nhỏ để mua đồ dùng học tập như bút chì, thước kẻ, tẩy… Ngoài ra, em còn thu gom một số quần áo không mặc nữa nhưng còn rất mới, giặt sạch. sạch sẽ và gấp gọn gàng. Tất cả những món quà này đều được em cẩn thận cho vào túi và trả lại cho cô giáo ở trường. Mong rằng những món quà này sẽ giúp ích được phần nào cho các em học sinh có hoàn cảnh khó khăn. Chắc hẳn, nhờ những món quà nhỏ đó, các em ấy mới có thể tiếp tục học hành như tôi và thực hiện được ước mơ của mình. Tương lai các em sẽ trở thành những người có ích cho xã hội.

Thấy em vất vả tự tay chuẩn bị những món quà đó, bố mẹ em cảm thấy rất tự hào về con gái mình. Cả hai đều nói rằng cô ấy thực sự là một cô gái có trái tim nhân hậu. Bố mẹ tôi cũng mong sau này tôi luôn giữ được tấm lòng lương thiện như vậy.

Tuy nhiên, công việc này là rất nhỏ. Nhưng tôi tin rằng đây là một điều tốt. Từ những điều nhỏ bé, những điều lớn lao có thể được tạo ra. Tôi sẽ cố gắng để có thể làm được nhiều điều có ích hơn nữa trong cuộc sống.

Kể về một việc tốt mà em đã làm ở lớp 6 – Mẫu 21

Mới đây, miền Trung nước ta đã hứng chịu trận lũ lịch sử khiến người dân khốn đốn. Gây thiệt hại nặng nề. Lúc này, truyền thống tương thân tương ái của dân tộc ta được phát huy mạnh mẽ. Và tôi cũng góp một phần nhỏ sức lực của mình vào đó.

Những ngày qua, trên các kênh truyền hình, đài phát thanh có hình ảnh và tiếng kêu cứu của những người dân nghèo miền Trung. Trước cơn thịnh nộ của mẹ thiên nhiên, con người trở nên quá nhỏ bé. Nhưng sự kiên cường đã giúp họ chịu đựng, vượt qua cơn hồng thủy. Tuy nhiên, sau khi lũ đi qua, còn lại gì? Đó là những trang sách, dụng cụ học tập lấm lem bùn đất, quần áo rách tả tơi, dụng cụ, nhà cửa, xe cộ hư hỏng nặng… Con người như rơi vào hư không. Học sinh nghẹn ngào khi không có sách vở, quần áo sạch đến trường. Trước hoàn cảnh đó, người thân trong gia đình đã chung tay ủng hộ miền Trung. Người có sức góp, kẻ có tiền góp. Chứng kiến ​​những hành động ấy, trong tôi dâng lên một cảm giác lạ lùng.

Tối đó, tôi về nhà xin phép mẹ lấy bộ quần áo mới nhưng không mặc nữa để tặng bạn bè. Được mẹ đồng ý, tôi mừng lắm, vội lấy quần áo ra giặt, gấp gọn gàng để chuẩn bị gửi vào miền Trung. Học xong, tôi đến tủ sách, lấy sách của những năm học trước đóng gói vào thùng gửi theo. Cả đêm hôm đó, tôi chỉ mong ngày mai đến thật nhanh để kịp mang quà đến cho các bạn miền Trung. Tôi mãi không ngủ được nên nghĩ ngợi lung tung. Tôi nhớ hình ảnh những bản nhỏ nghèo đói nhiều ngày không có cơm ăn, quần áo sách vở bị nước lũ cuốn trôi. Vì vậy, tôi ngay lập tức đứng dậy và đi tìm con lợn mà tôi đã nuôi trong hai năm. Số tiền đó, tôi để dành mua một cây đàn. Dù tiếc nhưng nghĩ sẽ giúp được gì cho học sinh vùng lũ nên tôi càng quyết tâm hơn. Bẻ lợn, tôi ngồi vuốt lại từng tờ tiền, cất gọn gàng vào phong bì. Làm xong mọi việc, tôi trở về giường trong niềm hạnh phúc.

Tôi biết, hành động của mình không có gì quá to tát. Nhưng tôi vẫn vô cùng vui và hạnh phúc khi được góp chút sức nhỏ giúp đỡ những người khó khăn. Em sẽ cố gắng học tập nhiều hơn nữa để sau này bằng chính sức lực của mình có thể giúp đỡ được nhiều người hơn nữa.

Kể về một việc tốt mà em đã làm ở lớp 6 – Mẫu 22

“Sống ở đời cần có một tấm lòng…” – Đó là những lời trong ca khúc Để gió cuốn đi của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Lời bài hát gợi cho mỗi người bài học về lòng nhân ái.

Trong đời, chắc chắn chúng ta đã từng làm một việc thiện. Bản thân tôi cũng vậy. Tôi vẫn nhớ hôm đó, lớp tôi có bài kiểm tra viết. Đang ôn bài thì một giọng nói quen thuộc vang lên:

– Phương Anh, em có bút thừa không?

Thì ra là Thanh Bình. Tôi nhìn bạn và gật đầu. Tôi mở hộp bút của mình và đưa cho bạn cây bút còn lại của tôi.

– Tôi cho bạn mượn bút của tôi!

Bạn mỉm cười rồi nhìn tôi.

– Anh còn cây bút nào nữa không?

Tôi bảo bạn:

– Đừng lo, tôi còn một cây bút nữa.

Tôi nói vừa rồi cái bút bi cho Bình xem. Lúc này Bình cầm bút nói với tôi:

– Cảm ơn Phương Anh rất nhiều.

Sau buổi thi hôm đó, Bình trả tôi về. Nhưng tôi đã bảo cầm bút để viết. Hôm ấy tan học, Bình chạy ra bắt chuyện với tôi. Chúng tôi đã nói với nhau rất nhiều. Tôi nhận ra hai người có rất nhiều điểm chung. Từ đó, tôi và Bình trở thành bạn rất thân. Cả hai đã giúp đỡ nhau rất nhiều trong học tập.

Việc làm tuy rất nhỏ nhưng tôi thấy rất vui. Nhờ công việc này, tôi cũng có thêm một người bạn. Đó là điều tốt nhất cho tôi.

Kể về một việc tốt em làm năm lớp 6 – Văn mẫu 23

Trong bài thơ “Một khúc hát”, Tố Hữu viết:

“Sao phải vay mà không trả
Sống là cho đi, đâu phải chỉ nhận cho riêng mình?”

Những câu thơ này đã khiến tôi suy nghĩ về ý nghĩa tốt đẹp của việc làm điều thiện trong cuộc sống hôm nay.

Tôi cũng đã làm những điều tốt đẹp trong cuộc sống của mình. Công việc nào cũng mang đến cho tôi niềm vui. Nhưng công việc mà tôi cảm thấy có ý nghĩa nhất là công việc mà tôi đã làm vào thứ bảy tuần trước.

Nhân kỷ niệm 70 năm Quốc khánh 2/9, làng tôi tổ chức tổng vệ sinh. Mỗi gia đình sẽ cử hai thành viên tham gia. Bố mẹ tôi phải đi làm. Thế là em và chị tình nguyện thay mặt gia đình quét dọn đường phố. Bảy giờ sáng, mọi người trong thôn đã có mặt đông đủ tại khu vực nhà văn hóa. Trưởng thôn phát biểu phát động lễ tổng vệ sinh. Sau đó, các bạn thanh niên tình nguyện phụ trách phân phát đồ dùng vệ sinh cho mọi người. Nào chổi, bao rác, xô nước, găng tay… đều đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Sau đó, mọi người di chuyển đến khu vực làm sạch được phân công. Mỗi người một việc, không khí vô cùng náo nhiệt. Em cùng với một số bạn nhỏ được phân công quét dọn xung quanh đường làng ngõ xóm. Tất cả các loại giấy tờ được chúng tôi gom vào một túi nilon to và chở đến khu vực rác chung của thôn để chở đi xử lý. Dọn dẹp đường làng xong, tôi và chị tiếp tục theo đoàn viên đi nhặt cỏ, tưới cây trong chậu dọc đường làng. Sau một ngày lao động, làng tôi trở nên sạch sẽ, mọi người vui vẻ ra về.

Buổi lao động diễn ra sôi nổi. Tuy vất vả nhưng mỗi người tham gia đều vô cùng hạnh phúc vì đã góp một phần làm đẹp thêm làng quê. Chị em tôi vui mừng ra về. Khi về đến nhà, chúng tôi nói với bố mẹ về công việc của mình. Cả hai còn được mẹ thưởng cho một bữa no nê.

Mỗi việc làm tốt sẽ cho đi những điều đẹp đẽ trong cuộc sống. Vì thế, hãy chăm chỉ làm việc để luôn cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc.

Kể về một việc tốt em làm năm lớp 6 – Mẫu 24

Tất cả chúng ta đều muốn làm một điều tốt cho mọi người, dù nhỏ hay lớn, đó là tấm lòng của mọi người. Còn tôi, tôi sẽ không bao giờ quên hình ảnh bà lão nghèo ăn xin trên vỉa hè.

Hình ảnh cách đây hơn một năm, khi trên đường đi học về, tôi nhìn thấy một bà lão đang xin ăn với đôi tay run rẩy, trông rất đói. Thấy vậy, tôi chạy đến bên em nhẹ nhàng nói:

– Bà, bà! Chắc anh đói lắm phải không? Bà đợi chút, cháu chạy qua đó mua đồ ăn cho bà!

Bà già đáng thương nhìn tôi thì thầm với tôi:

– Cảm ơn rất nhiều! Tôi rất tốt!

Vì vậy, tôi đã chạy một mạch đến chỗ bà bán bánh bao và mua cho bà một cái, và quay trở lại cửa hàng nước để mua cho bà một chai nước ngọt trong túi nhựa và mang đến cho bà. Và hai bàn tay mời cô sử dụng:

– Em mời chị dùng cho đỡ đói chị ạ!

Một lần nữa tôi nhìn thấy trên khuôn mặt nhăn nheo của bà một cái gì đó rất đáng thương. Sau đó cô ấy nói:

– Cảm ơn rất nhiều. Em tuy còn trẻ nhưng trái tim em biết thương những người nghèo như em. Cô ấy rất xúc động.

Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của tôi từ hư không. Tôi ngồi cho cô ấy ăn xong rồi bảo cô ấy về đi kẻo bố mẹ tôi chờ. Sau đó, tôi móc ra một số tiền nhỏ mà bố mẹ cho như một món quà và nhờ đưa cho cô ấy.

Ngày nào đi học về em cũng ghé qua nhà ngoại mua đồ ăn cho bà, hai mẹ con ngồi nói chuyện với nhau rất vui vẻ.

Sau hôm đó, tôi thường đến chỗ gặp bà cụ để hỏi thăm tình hình của bà. Nhưng tôi không bao giờ gặp lại cô ấy nữa. Tôi nghe các cô chú quanh đó nói rằng bà đã ra đi mãi mãi vì căn bệnh của người già. Lúc đó lòng tôi nặng trĩu, sao hôm nay đường khó và xa quá.

Kể về một việc tốt mà em đã làm ở lớp 6 – Văn mẫu 25

Mark Twain – nhà văn người Mỹ từng khẳng định: “Lòng tốt là thứ ngôn ngữ mà người điếc có thể nghe và người mù có thể thấy”. Câu nói khiến ai cũng phải suy ngẫm về lòng nhân ái trong cuộc sống.

Chắc chắn mọi người đã làm một việc tốt. Bản thân tôi cũng vậy. Tôi nhớ những gì đã xảy ra trong giờ kiểm tra tuần trước. Tiết học đầu tiên của tôi là môn Văn. Hôm nay cả lớp sẽ làm bài kiểm tra. Còn khoảng năm phút nữa là đến giờ học.

Tôi đang ôn bài thì thấy Hạnh ở bàn trên loay hoay tìm cái gì đó. Tuy là bạn cùng lớp nhưng chúng tôi không quá thân thiết. Hạnh là học sinh ngoan, chăm chỉ nhưng ít nói và khó gần. Trong lớp, bạn có rất ít bạn và chỉ chơi với Lan – bạn cùng bàn. Nhưng hôm nay Lan bị ốm nên nghỉ học. Vì thế, tôi hỏi Hạnh, biết đâu tôi có thể giúp được bạn.

– Hạnh, em tìm gì vậy?

Hạnh nhìn tôi bằng ánh mắt buồn bã.

– Bút của tôi hết mực, nhưng tôi quên mua bút mới.

Tôi liền vui vẻ nói với Hạnh:

– Bạn nghĩ gì, tôi cho bạn mượn bút của tôi. Tôi có sẵn cây bút dự phòng này.

Nghe vậy mặt Hạnh tươi hẳn lên.

– Thật sự? Vậy bạn có thể cho tôi mượn cây bút được không? Cảm ơn Quỳnh rất nhiều!

Tôi mỉm cười đưa cho Hạnh cây bút và bảo:

– Không có gì!

Hạnh nhận lấy, vẻ thích thú lắm. Thời gian nhận phòng diễn ra vô cùng suôn sẻ. Kết thúc buổi học, Hạnh cảm ơn tôi một lần nữa:

Cảm ơn bạn đã cho tôi mượn một cây bút!

Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ. Càng nói chuyện với Hạnh, tôi càng nhận ra cả hai có rất nhiều sở thích giống nhau. Sau lần đó, tôi và Hạnh trở nên thân thiết hơn, rồi dần trở thành bạn tốt của nhau.

Đối với mỗi hành động tốt mà chúng ta cho đi, chúng ta sẽ nhận lại được một điều gì đó tốt đẹp. Tôi sẽ cố gắng làm nhiều điều tốt đẹp hơn, để cuộc sống vui vẻ và hạnh phúc hơn.

Kể về một việc tốt em làm năm lớp 6 – Văn mẫu 26

Mỗi việc thiện giúp lan tỏa đến đời một điều tích cực cho xã hội. Mọi người đều đã làm những việc tốt trong cuộc sống của họ. Va tôi cung vậy.

Đó là một bài kiểm tra ngữ pháp ngày hôm đó. Trước khi cô giáo vào lớp, cả lớp tranh thủ ôn lại bài. Khi tiếng trống báo hiệu vào lớp vang lên, khoảng năm phút sau, cô Thủy – giáo viên dạy Văn của tôi bước vào, viết lên bảng. Chính xác là một trong bốn đề cô yêu cầu chúng tôi ôn tập. Cô kể cho cả lớp nghe.

– Bạn đã sẵn sàng chưa? Hãy bắt đầu đếm thời gian. Thời gian làm bài là 90 phút.

Giáo viên yêu cầu chúng tôi cất sách, vở và tài liệu và bắt đầu làm bài tập về nhà. Tôi đang chuẩn bị làm bài thì thấy Hoa – bạn tôi và tôi đang loay hoay tìm thứ gì đó. Tôi liền hỏi bạn:

– Này, anh tìm gì vậy?

Hoa quay lại, vẻ mặt đầy lo lắng.

– Tôi đang tìm một cây bút bi. Bút của tôi hết mực, nhưng tôi không thể tìm được bút dự phòng.

– Tôi có cây bút này, bạn có thể lấy của tôi và sử dụng nó.

– Oh chúc may mắn. Làm ơn cho tôi mượn. Tôi cảm ơn bạn rất nhiều!

– Không có gì! Bạn muốn làm bài tập về nhà của bạn!

Tôi mỉm cười, rồi bắt đầu viết bài luận của mình. Không gian trong lớp trở nên yên ắng lạ thường. Hầu hết các bạn đều nghiêm túc làm bài. Mặc dù đây là một chủ đề mà giáo viên đã đưa ra để kiểm tra, nhưng vẫn có một số học sinh cứ loay hoay. Riêng tôi, do có sự chuẩn bị kỹ lưỡng nên tôi có thể nhanh chóng bắt tay vào viết bài báo của mình. Hai phần ba thời gian trôi qua, không khí trong lớp yên tĩnh đến lạ thường. Tất cả các bạn đều tập trung vào bài viết của mình. Thầy ngồi phía trên bàn giáo viên, vẫn chăm chú quan sát cả lớp. Không có tiếng động lạ. Khi tiếng trống hết giờ vang lên, cô giáo yêu cầu lớp trưởng thu bài làm của các bạn.

Hết giờ học, Hoa trả bút ngay cho tôi:

– Phương, tôi sẽ đưa cho bạn cây bút này. Tôi cám ơn!

– Không có gì. Nhưng hãy cứ cầm bút. Các đối tượng sau đây vẫn cần thiết để viết bài.

– Ừ, cám ơn.

Tôi cười nói với Phương:

– Lần sau các em chú ý kiểm tra đồ dùng học tập trước khi đến lớp.

– Ừ, tao biết rồi. Hôm nay may mắn được bạn cho mượn cây viết. Nếu không, tôi không biết làm thế nào.

Sau lần thi đó, tôi và Hoa cũng trở nên thân thiết hơn. Tôi cảm thấy rất vui vì điều đó.

Mỗi hành động tốt giúp lan truyền một cái gì đó có ý nghĩa. Hãy tích cực làm việc thiện trao yêu thương để nhận lại yêu thương.

*********************

Trên đây là 34 bài văn mẫu kể về một việc tốt em làm lớp 6 ngắn gọn được thầy tổng hợp hay nhất. Hi vọng dựa vào những bài văn mẫu trên, các em sẽ có thêm nhiều ý tưởng mới để hoàn thành bài tập làm văn của mình. Thầy cô chúc bạn học tốt và luôn đạt kết quả cao trong các bài kiểm tra, bài thi trên lớp.

Đăng bởi: THPT Lê Hồng Phong

Danh mục: Giáo dục

Related Posts

đề thi học kì 2 toán 7

Bạn đang xem bài viết ✅ Bộ đề thi học kì 2 môn Toán 7 năm 2022 – 2023 sách Đề thi cuối học kì 2 môn…

đề thi thử thpt quốc gia 2020 môn anh

MAX ĐIỂM PHẦN 5 TOEIC – TOPIC 5 Buổi 2 MAX ĐIỂM PHẦN 5 TOEIC – TOPIC 5 Buổi 2 22 đề thi thử THPT Quốc gia…

giàu sang hay nghèo khó dù có cao sang thấp hèn

Khám phá bài viết bói giàu nghèo với nội dung tốt nhất. Muốn Biết May Mắn, Giàu Sang, Nghèo Cả Đời Chỉ Cần NHÌN CỔ TAY 3…

đông máu và nguyên tắc truyền máu

pgdsonha.edu.vn giới thiệu Lời giải Vở bài tập Sinh học lớp 8 bài 15: Đông máu và nguyên lý truyền máu lớp 8 chi tiết và chính…

thử thách cực hạn nhậm gia luân lưu vũ ninh

Nếu bạn đang tìm kiếm Top 10 bộ phim Trung Quốc dự kiến ​​phát sóng năm 2023, hãy để Nội thất UMA gợi ý cho bạn qua…

toán lớp 5 ôn tập về giải toán

4.8/5 – (68 phiếu) Mỗi năm học cuối cấp của mỗi học sinh khiến cha mẹ và thầy cô lo lắng, trăn trở. Làm thế nào để…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *