người ấy sống mãi trong lòng tôi



Thầy sống mãi trong lòng em – văn mẫu lớp 8

Người sống mãi trong lòng tôi – Bài tập số 1

Chắc hẳn trong trái tim mỗi người luôn có hình ảnh của người mình yêu thương nhất: người đó có thể là ông, bà, người đó có thể là cha, là anh, chị, là những người thân yêu của chúng ta, nhưng cũng có thể là hình ảnh bạn bè, thầy cô. Người tôi yêu thương và gắn bó là mẹ.

Từ nhỏ, mẹ là người gần gũi nhất với tôi. Vì bố tôi thường xuyên đi công tác xa nên mẹ tôi là người gần gũi nhất và cũng là người hiểu tôi nhất. Mẹ đã ở bên tôi để bù đắp những gì cha tôi không thể cho tôi. Chính vì thế tôi rất yêu và kính trọng mẹ. Tôi biết mẹ tôi đã phải làm việc vất vả để nuôi tôi ăn học. Đôi bàn tay mẹ chai sạn vì làm lụng vất vả từ sáng đến chiều, nhưng đôi bàn tay ấy vẫn không mất đi hơi ấm. Khi áp bàn tay mẹ vào má, tôi chợt thấy mình như được tiếp thêm sức mạnh để vượt qua khó khăn trên con đường tương lai. Khi tôi áp bàn tay mẹ lên má, nỗi buồn trong tôi chợt tan biến, đổi lại là một sự bình yên mà tôi chỉ có thể tìm thấy ở người mẹ thân yêu của mình. Có thể bàn tay mẹ không trắng trẻo, mịn màng như bàn tay của những người mẹ khác nhưng với tôi, bàn tay mẹ là đẹp nhất, ấm áp nhất trên đời này. Chắc chắn rằng tôi sẽ không thể tìm được một đôi bàn tay nào giống như bàn tay của mẹ tôi – đôi bàn tay của tuổi thơ tôi.

Điều yêu thích thứ hai của tôi về mẹ tôi là mái tóc của bà – mái tóc có mùi như châu chấu. Tôi thích xem mẹ tôi gội đầu. Tôi cảm thấy vui sướng khi nhìn thấy những xô nước được chính tay mẹ tôi dội lên đầu. Đôi khi, bất chợt nhìn thấy mái tóc bạc phơ của mẹ, tôi thấy lòng mình chùng xuống và chợt thấy thương mẹ vô cùng. Khi rảnh rỗi, tôi nhổ tóc sâu cho mẹ. Lúc đó, mẹ hỏi thăm chuyện học hành, bạn bè. Em nói với mẹ về điểm 10 môn Toán hay điểm 8 môn Văn, hay kể cho mẹ nghe chuyện ở lớp, ở trường. Mẹ không khen điểm cao của tôi nhiều như một số bà mẹ khác mà chỉ động viên, bảo tôi phải cố gắng hơn nữa. Đó là những giây phút thật bình yên, thật hạnh phúc, là những giây phút mà tôi nhớ nhất, không bao giờ quên. Tôi biết rằng tôi sẽ không thể tìm được một nơi bình yên, một nơi khiến tâm hồn tôi nhẹ nhàng hơn khi ở bên mẹ. Và tôi không biết nếu trời không sinh ra mẹ, tôi sẽ tìm đâu ra những lời an ủi mỗi khi tôi buồn, tìm đâu những lời động viên, khích lệ để tôi tiến bước. Tôi thầm cảm ơn thượng đế đã ban cho tôi một người mẹ tuyệt vời, tôi thầm cảm ơn thượng đế đã ban cho những đứa con thơ ngây những người mẹ – món quà tuyệt vời nhất trên đời này.

Nhưng mẹ tôi cũng là một người rất nghiêm khắc. Khi tôi mắc lỗi, cô ấy nhìn tôi với ánh mắt giận dữ xen lẫn một chút buồn bã. Lúc đó, nhìn vào mắt mẹ, tôi cảm thấy thật có lỗi vì đã làm mẹ buồn. Nhưng cũng như bố, mẹ không đánh đòn, không mắng mỏ gay gắt mà chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo. Nhưng có một lần, vì quá tức giận, mẹ tôi đã đánh tôi vài roi. Lúc đó tôi thấy giận mẹ và nghĩ có lẽ mẹ không còn thương mình nữa. Tôi vào phòng khóc, nhưng không phải vì giận mẹ mà vì buồn, vì mẹ không còn dịu dàng, không còn yêu thương tôi nữa. Đó là một suy nghĩ trẻ con, phải không? Đêm đó, khi tôi đang ngủ, tôi đột nhiên cảm thấy như có ai đó đang bước vào phòng. Tôi khẽ mở mắt, đó là mẹ tôi. Mẹ nhẹ nhàng bước vào và nhẹ nhàng đắp chăn cho tôi. Đột nhiên tôi cảm thấy một giọt nước trên má tôi. Hóa ra mẹ tôi đang khóc, có lẽ mẹ không biết là tôi đã thức. Tôi chợt nhận ra rằng mẹ vẫn còn yêu tôi rất nhiều. Tôi biết mẹ đánh tôi chỉ vì thương tôi, chỉ vì muốn tôi tốt hơn. Vậy tại sao tôi không thể hiểu được điều đó, tại sao tôi không thể cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến của mẹ dành cho tôi. Tôi rất muốn ngồi dậy ôm mẹ và nói lời xin lỗi với mẹ nhưng tôi không dám và tôi chỉ nằm đó, nghe tiếng mẹ đi ra khỏi phòng mà tôi chợt thấy sống mũi cay cay. Và tôi biết rằng có lẽ suốt đời này, tôi sẽ không bao giờ đền đáp được những gì mẹ đã cho tôi, những gì mẹ đã hy sinh cho tôi. Giờ đây em chỉ biết cố gắng học thật giỏi, trở thành “con ngoan, trò giỏi” để đền đáp công ơn của mẹ và để luôn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt mẹ. Mẹ sẽ mãi là chỗ dựa vững chắc nhất trong cuộc đời con, là nơi con tìm về bình yên.

Tham Khảo Thêm:  Hỏi đáp về Phương trình hóa học – Hóa học 8

Đối với tôi, mẹ là người quan trọng nhất, là người tôi yêu thương nhất và là người đẹp nhất trong trái tim tôi. Em sẽ cố gắng học thật giỏi, làm nhiều việc tốt để không phụ lòng mẹ và để mẹ không bao giờ phải buồn vì em. “Mẹ ơi! Con yêu mẹ nhiều lắm” – đó là điều mà con rất muốn nói với mẹ và con chắc chắn rằng sẽ có lúc con sẽ nói với mẹ điều đó từ tận đáy lòng mình.”

Người sống mãi trong lòng tôi – Bài tập 2

Có lẽ đã quá muộn khi tôi kể về tuổi thơ của mình, một câu chuyện buồn giữa tôi và Tâm. Dù muộn nhưng tôi vẫn phải kể ra để em bớt đi nỗi ân hận khôn nguôi.

Khi đó tôi còn là một cậu bé nghịch ngợm và bướng bỉnh, tôi đã gây bao nhiêu chuyện không hay cho mọi người và có lẽ bà Tâm là người phải chịu nhiều điều đó.

Lúc đó bà Tâm đã già, sống trong căn nhà nhỏ cạnh nhà tôi. Cô không có con. Tôi nghe nói rằng cô ấy đã bị lừa dối trong quá khứ. Một người đàn ông giàu có lịch thiệp đến “cướp” đời con gái của cô. Kể từ đó không ai để ý, và sau đó cô ấy chỉ ở lại. Tôi nghe nói vậy không thấy thương hại mà ngược lại, tôi còn thấy ghét cô ấy. Hàng ngày, nhìn khuôn mặt nhăn nheo, nhăn nheo của cô ấy khiến tôi khó chịu. Tôi không hiểu tại sao tôi không có cảm tình với cô ấy. Có lẽ do bà sống trầm lặng, hay tránh mặt hàng xóm.

Cô sống trên một mảnh vườn nhỏ. Khu vườn nhỏ của cô ấy có nhiều loại cây ăn quả mà tôi thích. Hằng ngày, bà vẫn chống gậy nhổ cỏ, xới đất cho cây. Để chọc tức cô ấy, tôi quyết tâm lấy thứ gì đó từ khu vườn. Tôi rình mò cả buổi chiều, đợi bóng em khuất sau phiến đá rách nát, tôi bước vào. Nhanh chóng, tôi nhanh chóng trèo lên cây ổi. Những trái ổi chín thơm lừng, hấp dẫn. Tôi chụp và chụp. Lá ổi rơi xào xạc, thân cây rung rinh. Nghe tiếng con chó già nghịch ngợm nhà bà Tâm chạy ra. “Hắn không phải bị bắt đi?” Chân tay tôi đã bắt đầu run rẩy. Con chó sủa inh ỏi. Nhắm mắt ném ngay quả ổi xanh. “Chào!” Đột nhiên một tiếng kêu vang lên. Thì ra tôi đã đụng phải bà Tâm đang đứng ngay cạnh con chó lúc nào không biết. Bà ôm thật chặt, tuổi già sức yếu, dù một trái ổi đâm vào người cũng đau lắm! Con chó vẫn sủa. Chân tay tôi càng run hơn. Tôi hét lên, “Tôi đã không chú ý!”. rắc! rắc! Cành ổi gãy, tôi bị ngã mà không biết làm sao. Khi tôi tỉnh dậy thì trời đã tối. Tôi đang nằm trong ngôi nhà quen thuộc của mình. Người đầu tiên tôi nhìn thấy là bà Tâm. Khuôn mặt già nua khắc khổ của bà đầy lo lắng. Tôi buột miệng gọi: “Bà ơi!”. Cô vỗ nhẹ vào tôi.

“Ta đi nằm nghỉ một lát.”

Tôi cố gắng ngồi dậy nhưng bị cơn đau khủng khiếp chặn lại. Tôi nhìn xuống và thấy tay mình bị băng bó. Mẹ tôi kể, tôi bị gãy tay, hai ngày nay bà Tám bỏ ăn bỏ ngủ để túc trực bên tôi. Tôi nhìn cô ấy. Vết bầm vẫn còn trên mặt. Tôi muốn nói lời xin lỗi nhưng tôi không thể. Nước mắt cứ muốn tuôn ra. Cô cũng than thở:

“Chỉ vì em thôi, em yêu.”

Tôi không còn biết điều đó có nghĩa là gì nữa. Lúc đó mẹ tôi đáp:

– Đừng nói thế! Chỉ vì nghịch ngợm nên anh ấy mới ra nông nỗi này. Bây giờ tôi đã khỏe hơn, bạn có thể yên tâm nghỉ ngơi.

Bà Tám lặng đi. Đôi mắt già nhìn xa xăm. Đôi mắt ấy đã ám ảnh tôi rất lâu.

Ít lâu sau gia đình tôi chuyển lên TP. Nhiều việc bận rộn khiến tôi không có thời gian đến thăm cô ấy. Mãi đến ngày cuối cùng tôi mới được trở lại chốn cũ. Nhưng còn đâu mái tranh, còn đâu hình bóng bà Tám năm xưa. Thay vào đó là một ngôi nhà ba tầng khang trang. Thì ra bà Tám đã qua đời. Khu vườn của người thân đã được bán cho một gia đình khác.

Tôi đứng lặng người, nghĩ về quá khứ. Nghĩ đến chị Tâm, tôi không biết tự bao giờ nước mắt lại trào ra.

– Bà Tâm tha cho cháu – Con hư này.

Người sống mãi trong lòng tôi – Bài tập 3

Trong ngôi nhà nhỏ xinh của gia đình tôi. Tôi yêu tất cả các thành viên trong gia đình. Nhưng người mà tôi yêu quý nhất chính là mẹ, mẹ là người gắn bó với tôi nhất, yêu thương tôi nhất và là người sống mãi trong trái tim tôi.

Tham Khảo Thêm:  Xem hơn 48 ảnh về hình vẽ thầy cô và học trò

Từ khi sinh ra, tôi đã được mẹ chăm sóc, nâng niu như một bông hoa nhỏ. Mỗi khi tôi bị điểm kém, mẹ không la mắng mà chỉ nhẹ nhàng khuyên nhủ. Khi tôi được điểm cao, mẹ tôi nhẹ nhàng vuốt tóc tôi và khen: “Con gái mẹ học giỏi lắm, mẹ rất tự hào về con”. Đôi mắt cô ánh lên niềm vui và hạnh phúc.

Mẹ là người phụ nữ đảm đang và tận tụy với gia đình, mẹ không ngại thức khuya để chăm sóc con cái. Tôi còn nhớ rất rõ tuổi thơ bên mẹ, những ngày đầu tập đi, mỗi lần tôi ngã mẹ lại ôm tôi vào lòng. Như chú chim non tập bay, mẹ anh động viên: “Con giỏi lắm”. Rồi những trưa hè rực nắng bên chiếc võng đung đưa, mẹ ru con ngủ bằng câu hát thật ấm áp ngọt ngào. Mẹ tranh thủ những buổi chiều giúp con luyện chữ, dạy con học bài, mẹ thường ra những câu đố để hai mẹ con cùng giải. Để dễ nhớ bài thơ mẹ đọc: “O tròn như trứng, O đội mũ, Ô có râu” cách học của mẹ đã giúp tôi dễ thuộc bài. Khi tôi lớn lên và vào lớp một, mẹ luôn sát cánh bên tôi, dù ngày mưa hay ngày nắng mẹ vẫn đưa đón tôi đến trường.

Dù được nuông chiều nhưng mẹ tôi vẫn rèn cho tôi nếp sống tự giác, gọn gàng, ngăn nắp. Mẹ dặn con gái phải biết giữ tâm, nhìn trước ngó sau, mẹ còn dạy con biết yêu thương người khác, biết giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn. Mẹ tôi dạy tôi phải luôn nhớ và không bao giờ quên.

Mẹ dạy tôi rất nhiều thứ: rửa bát, quét nhà, nấu cơm. Nếu ai đã từng thưởng thức những món ăn mẹ nấu đều phải thốt lên: “Thật tuyệt vời!”. Nhưng những món ăn đó không chỉ ngon mà còn chứa đựng tình yêu thương mà mẹ dành cho tôi và gia đình.

Tôi đã từng tự hỏi tại sao mẹ tôi lại tốt như vậy. Một đêm, tôi hỏi bố tôi về điều đó, bố nói rằng mẹ từng là học sinh giỏi ở trường. Nhưng do công việc của bố ngày càng tiến triển, mọi việc đều do bố lo liệu, mẹ ở nhà quán xuyến gia đình. Tôi xúc động khi biết rằng, mẹ tôi đã từ bỏ ước mơ của mình để lo cho gia đình. Tôi cảm thấy rất có lỗi với mẹ tôi.

Điều em nhớ nhất là kỉ niệm về mẹ chăm sóc em những ngày ốm đau. Một buổi chiều đi học về, đêm đó mưa đổ xuống khiến tôi ướt sũng, cơn sốt ập đến, người nóng ran, chân tay lạnh toát. Tôi nói với mẹ: “Mẹ ơi, con lạnh”. Mẹ sờ trán anh nói: “Không sao đâu, con sốt rồi.” Rồi mẹ lấy nước mát cho vào khăn bông rồi đắp lên trán cho tôi. Mẹ đưa cốc nước lên miệng, đưa thuốc cho cô: “Mai con sẽ khỏe”. Ngày hôm sau, tôi thấy mẹ vẫn ngồi bên cạnh và nắm chặt tay tôi, tôi thấy thương mẹ vô cùng.

Em yêu mẹ nhiều lắm, em hứa sẽ học thật giỏi để mẹ vui và không làm mẹ thất vọng. Mẹ thân yêu! Con cảm ơn mẹ rất nhiều vì đã sinh ra con và nuôi dạy con nên người. Em sẽ nhớ mãi hình ảnh và nụ cười hiền của anh. Mẹ là người sẽ sống mãi trong lòng con.

Người sống mãi trong lòng tôi – Task 4

Tuổi thơ của mỗi người đều gắn liền với những tháng ngày thật êm đềm. Tuổi thơ của tôi cũng vậy, nhưng mỗi khi nhắc đến, lòng tôi lại xúc động và xót xa vô cùng. Phải chăng… đã vô tình khơi dậy trong tôi những cảm xúc vừa mãnh liệt vừa dịu dàng về tình yêu thương con người. Đó không ai khác chính là bà ngoại.

Nội sinh ra và lớn lên khi đất nước còn chiến tranh. Vì thế, cũng như bao người cùng cảnh ngộ, cô hoàn toàn “mù chữ”. Đã bao lần, cô ngây thơ nhìn từng dòng chữ, từng con số, coi đó là một điều kỳ diệu của cuộc sống và ao ước được cầm bút để viết, đọc, đánh vần chúng. Rồi điều mẹ nói ngược lại với điều tôi nói: “Bà già rồi, giờ không học hành gì được nữa, chỉ mong cháu nội bà được học hành đến nơi đến chốn. day?…” Điều ước nhỏ nhoi vậy mà cô không có được!

Khi tôi lên năm tuổi, bà tôi qua đời. Đó là một mất mát to lớn không gì có thể bù đắp được. Cô ấy đã làm nảy sinh trong tôi ba cảm xúc không thể nói thành lời. Để rồi hôm nay, những cảm xúc ấy như những đợt sóng mạnh dâng lên trong lòng tôi.

Nội là một người phụ nữ tốt bụng. Bà trở nên rất đặc biệt đối với tôi như một người kể chuyện cổ tích vào ban đêm. Tôi nhớ bà kể rất nhiều chuyện cổ tích. Hình như cô có cả một kho tàng truyện cổ tích, cô lấy đâu ra nhiều truyện hay và hay thế??? Cũng như cô bé Aliosa, tuổi thơ tôi được sưởi ấm bởi câu chuyện cổ tích kiểu đó. Tôi lớn lên trong những câu chuyện cổ tích, nhờ bà ngoại. Bà là một phụ nữ tài giỏi, can trường. Mọi việc trong nhà, xóm giềng bà đều biết. Cô ấy thành thạo mọi việc: việc nhà… đến việc chăm sóc tôi. Cô ấy đã làm tất cả với đôi bàn tay chai sạn. Hình ảnh của cô đôi khi hiện về trong ký ức tôi, trong những giấc mơ của tôi như một nàng tiên.

Tham Khảo Thêm:  đề thi toán lớp 6 giữa học kì 2

Tôi nhớ rất rõ những ngày có chợ đêm, tôi và bà đi bộ ra đó chơi. Khung cảnh hiện lên với ánh đèn rực rỡ sắc màu, khu chợ tấp nập đủ loại hàng hóa… và còn có trò chơi đu quay “sở trường”. “Pang! Bang! Bang!” Bà vẫy tay, mắt nhìn theo Bay lên nào! Bay xuống nào!… Bùm!…” Tôi thích thú, đêm đêm ngã vào vòng tay bà nghe bà hát ru, kể chuyện cổ tích. tôi đi ngủ.

… Mới đó mà đã hơn mười năm rồi. Mười năm đã trôi qua nhưng “Bà ơi, bà ơi! Những kỷ niệm về cô trong ký ức tôi vẫn còn nguyên vẹn. Dù bà không còn hiện diện trên cõi đời này nhưng trong lòng tôi, bà sẽ sống mãi. Người bà trong tâm hồn những đứa trẻ như tôi như một bà tiên trong truyện cổ tích, ở đó mãi mãi không phai mờ”. Bà ơi, cháu sẽ ngoan ngoãn và cố gắng học hành chăm chỉ như lời bà đã dạy cháu.”

Người sống mãi trong lòng tôi – Bài tập 5

“Ai làm mẹ xin đừng khóc,

Đừng quá buồn khi nghe ánh mắt của mẹ không.”

Mẹ tôi là người phụ nữ đẹp nhất đối với tôi. Mẹ sống mãi trong lòng con như ngọn lửa dịu dàng, ấm áp và bao dung, dìu dắt con đi suốt chặng đường đời và ở bên con đến hết cuộc đời.

Mẹ thường ôm tôi thật chặt và nói: “Mẹ yêu con nhiều lắm!”. Mẹ yêu tôi bằng cả cuộc đời vất vả hy sinh nên đôi bàn tay mẹ đầy vết chai, đôi mắt hiền có vết chân chim và mái tóc xoăn đôi khi bù xù. Mẹ không gầy yếu, nhưng con thấy dáng mẹ gầy guộc, mệt mỏi…

Bà tôi mất khi mẹ tôi mới học hết lớp bảy (lớp sáu bây giờ). Lớn lên trong vòng tay anh chị em, giữa cái nghèo đầy lo toan, biết bao yêu thương và hi vọng của mẹ đã dành hết cho tôi – một đứa con chưa thành hình. Thanh xuân của mẹ là những tháng ngày rong ruổi khắp miền quê nghèo và Sài Gòn, bán vé số, bán thuốc lào, bánh tráng, ốc… để kiếm tiền học đại học. Và sáu lần rớt trường y ở tuổi 24 không làm cô nao núng. Mẹ bắt đầu học kế toán, học cắt may, trang điểm cô dâu… Nhưng dù là thợ thủ công hay doanh nhân thành đạt thì mẹ cũng cố gắng vì tôi, cố gắng vươn lên thoát nghèo để con cái không phải “ăn trộm”. khoai tây. Tôi nhớ một câu tục ngữ:

“Nuôi con không phải là chăm sóc bản thân

Chỗ ướt mẹ nằm, chỗ khô lăn.”

Mẹ tôi khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, nếm trải đủ mọi thăng trầm để tôi trưởng thành trên con đường đầy hoa.

“Trong lời ru của mẹ có hơi thở của mùa xuân

Không biết con cò, con cò

Anh không biết cành mềm em hát

Sữa mẹ bao đứa con ngủ không đắn đo”.

(Con cò – Chế Lan Viên)

Mẹ đã luôn ở bên con và lặng lẽ dành cho con biết bao yêu thương. Tôi không còn phải kiếm tiền để ăn học như mẹ tôi nữa; Con không cần rửa bát, không cần nấu cơm, sẽ có bộ quần áo, món ăn con thích… Nhớ hồi còn nhỏ, mỗi lần ra ngoài, mẹ thường lau mặt, lau tay cho con. Vài lần cô ấy bận, tôi giả vờ ngủ để cô ấy hôn tôi và mỉm cười (nụ hôn của cô ấy chỉ thực sự lớn khi tôi ngủ). Tôi nghĩ: “Mẹ ơi, con cũng yêu mẹ nhất!”.

Tuy nhiên, càng lớn tôi càng cãi nhiều hơn. Tôi chỉ nhớ những lúc mẹ la mắng, đánh đòn mà quên mất lời hứa thuở nhỏ:

-Mẹ ơi! Bạn thấy ngôi nhà đó có đẹp không? Mẹ có thích không? Khi con lớn lên, bố sẽ mua cho con một ngôi nhà to đẹp hơn thế!…

-Anh sẽ làm bác sĩ cho ước mơ của mẹ em, anh sẽ chữa bệnh cho em…

-Anh sẽ đưa em đi chơi khắp nơi!…

Nhiều lần “tôi sẽ…” nhưng tôi không làm. Mẹ chỉ cười nhẹ, im lặng và làm tất cả vì tôi.

“Con ơi, lớn vẫn là mẹ,

Đã ra đi, còn nằm trong lòng mẹ.”

Đã hơn một lần tôi làm mẹ buồn và khóc. Dường như phủ nhận tất cả những hy sinh đó, tôi nghĩ mình là người lớn nên không cần mẹ quan tâm. Trao yêu thương cho một người xa lạ, con không biết lòng mẹ có đau không… Nhưng mẹ nói sẽ mãi mãi bay dưới đôi cánh của con, không để con gục ngã, đau một đời là đủ. Những ngày ấy, tôi mải mê chạy theo người ta, vui chơi mặc cho mẹ gầy đi nhiều, xanh xao thấy rõ. “Con phải học đại học, có việc làm để người ta không hại con…”, mẹ ôm chặt lấy tôi, van xin đừng rời xa mẹ. Mẹ ôm chặt lấy tôi, im lặng khi tôi chạy về và khóc liên tục với mẹ…

Mẹ không bao giờ bỏ con.

Cảm ơn mẹ! Mẹ luôn ở bên con yêu thương, tin tưởng…” Con không biết làm sao để chuộc lỗi dù mẹ chưa bao giờ trách con. Tôi sợ một ngày nào đó mẹ tôi mất trước khi tôi kịp thực hiện lời hứa thuở nhỏ…

Con cảm ơn ngàn lần vẫn chưa đủ

Làm sao trả nổi một kiếp người?


Related Posts

đề thi học kì 2 toán 7

Bạn đang xem bài viết ✅ Bộ đề thi học kì 2 môn Toán 7 năm 2022 – 2023 sách Đề thi cuối học kì 2 môn…

đề thi thử thpt quốc gia 2020 môn anh

MAX ĐIỂM PHẦN 5 TOEIC – TOPIC 5 Buổi 2 MAX ĐIỂM PHẦN 5 TOEIC – TOPIC 5 Buổi 2 22 đề thi thử THPT Quốc gia…

giàu sang hay nghèo khó dù có cao sang thấp hèn

Khám phá bài viết bói giàu nghèo với nội dung tốt nhất. Muốn Biết May Mắn, Giàu Sang, Nghèo Cả Đời Chỉ Cần NHÌN CỔ TAY 3…

đông máu và nguyên tắc truyền máu

pgdsonha.edu.vn giới thiệu Lời giải Vở bài tập Sinh học lớp 8 bài 15: Đông máu và nguyên lý truyền máu lớp 8 chi tiết và chính…

thử thách cực hạn nhậm gia luân lưu vũ ninh

Nếu bạn đang tìm kiếm Top 10 bộ phim Trung Quốc dự kiến ​​phát sóng năm 2023, hãy để Nội thất UMA gợi ý cho bạn qua…

toán lớp 5 ôn tập về giải toán

4.8/5 – (68 phiếu) Mỗi năm học cuối cấp của mỗi học sinh khiến cha mẹ và thầy cô lo lắng, trăn trở. Làm thế nào để…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *