Đề tài:
Nêu cảm nhận của em về dòng cảm xúc của nhân vật “tôi” trong truyện ngắn Tôi đi học (Thanh Tịnh).
Phân công:
Truyện ngắn Tôi đi học của nhà văn Thanh Tịnh in trong tập Quê mẹ, xuất bản năm 1941. Đây là dòng cảm xúc của nhân vật “tôi” – tức tác giả, về những kỉ niệm đẹp đẽ của ngày ba mươi năm tựu trường. . nhiều năm trước.
Dòng cảm xúc được thể hiện theo trình tự thời gian. Tâm trạng của nhân vật phát triển song song với những sự kiện đáng nhớ của ngày đầu tiên đi học. Từ cảnh cậu bé được mẹ âu yếm dắt đi trên đường đến trường, đến cảnh cậu say mê ngôi trường; Cảnh hồi hộp khi nghe cô gọi tên, hồi hộp khi phải rời xa bàn tay mẹ để cùng các bạn giành chỗ ngồi và bắt đầu buổi học đầu tiên. Sự kết hợp hài hòa giữa phong cách tự sự, miêu tả và cảm xúc chân thành đã tạo nên chất trữ tình phong phú của tự truyện.
Tác nhân thu hồi là bối cảnh tự nhiên. Mùa thu thường đẹp và buồn. Khung cảnh gợi lên những hồi tưởng. Những đổi thay của đất trời khiến tác giả nhớ về quá khứ xa xăm.
Tác giả cho biết, mỗi năm vào cuối thu, khi lá vàng rơi, lần đầu tiên nhìn thấy những em nhỏ rụt rè núp dưới nón mẹ đến trường, nhà văn lại bồi hồi nhớ về ngày đầu tiên đi học. Sau mấy mươi năm, tác giả – cậu bé năm xưa vẫn còn nhớ rõ: Buổi sáng hôm ấy, một buổi sáng đầy sương thu và gió lạnh. Mẹ âu yếm nắm tay dắt tôi đi trên con đường làng dài và hẹp.

Dòng cảm xúc bắt nguồn từ tâm trạng bồi hồi và cảm giác sảng khoái trong ngày đầu tiên đến trường. Được mẹ khoác cho bộ quần áo mới, cậu bé cảm thấy mình đã là người lớn rồi, cái gì cũng phải thay đổi. Suy nghĩ hồn nhiên và nghiêm túc của cậu bé trong ngày đầu tiên đến trường thật hồn nhiên và đáng yêu làm sao! Chính suy nghĩ và cảm giác này đã khiến tư thế của cậu bé trở nên khác thường. Mọi cử chỉ, hành động của anh đều trở nên vụng về, vụng về. Trí óc non nớt của cậu không thể tưởng tượng được những gì diễn ra hàng ngày ở ngôi trường xinh đẹp ấy. Tâm trạng sợ hãi, lo lắng, ham học hỏi, khao khát được quen biết bạn bè, thầy cô trong ngày đầu tiên đến trường vẫn còn hiện rõ trong kí ức của người viết. Ngỡ ngàng và tự tin, cậu bé trịnh trọng bước vào lớp học đầu tiên trong đời.
Dòng cảm xúc của nhân vật “tôi” trong truyện ngắn “Tôi đi học” được tạo nên từ những cảm xúc trong sáng, hồn nhiên và phong cách nghệ thuật miêu tả tâm lí nhân vật tinh tế của nhà văn. Với câu chuyện của mình, Thanh Tịnh đã thay mặt tất cả chúng em nói lên cảm xúc diệu kỳ của buổi học đầu tiên đã trở thành một kỉ niệm đẹp, để lại ấn tượng sâu sắc trong cuộc đời mỗi người.
Bài viết làm tôi nhớ lại buổi học đầu tiên của mình. Đêm hôm trước, tôi sống trong trạng thái buồn nôn, rạo rực. Một điều gì đó rất, rất quan trọng đang xảy ra trong ngôi nhà nhỏ của tôi. Tôi đi học và làm như cả nhà đi học. Mọi người thức rất khuya để nói chuyện và thảo luận về việc học của tôi. Sáng hôm sau, mẹ đưa tôi đến trường tiểu học Nguyễn Công Trứ. Trước cổng trường, có rất nhiều em nhỏ vui vẻ bên cạnh cha mẹ. Tôi cảm thấy mọi thứ đều đẹp đẽ trước mắt mình. Từ bầu trời trong xanh, từ màu nắng trong veo, từ tiếng chim hót líu lo trên vòm lá bàng, lá phượng… Tất cả đều mới lạ với tôi.
Một hồi trống lớn vang lên. Phụ huynh giao con cho giáo viên tuyển sinh vào lớp Một. Tôi không khóc, nhưng mắt tôi đỏ hoe. Một cảm xúc khó tả trào dâng trong lòng. Tôi nóng lòng rời tay mẹ, cùng các bạn xếp hàng vào lớp.
Tiếng trống khai mạc hôm ấy có một điều rất đặc biệt. Dường như nó vẫn còn vang vọng trong tâm trí tôi lúc này. Tiếng trống vang vọng, ấm áp lạ thường. Nó gợi cho tôi một niềm tự hào, phấn khởi mà sau này tôi mới hiểu rằng sau tiếng trống ấy là bước ngoặt của cuộc đời tôi. Từ đó tôi bắt đầu cuộc sống học sinh trong sáng tuyệt vời.
Cho đến hôm nay, những hình ảnh đó vẫn còn nguyên vẹn trước mắt tôi. Nó đã trở thành một kỉ niệm đẹp đẽ khó quên của tuổi thơ.
Trong ký ức của mỗi người, những kỷ niệm vui buồn của tuổi học trò thường được lưu giữ lâu hơn cả, đặc biệt là ấn tượng về buổi đầu tiên đi học. Thanh Tịnh nhớ lại ngày ấy mà tâm hồn vẫn rạo rực như ngày nào. Bằng ngòi bút giàu chất thơ, tác giả đã thể hiện tình cảm này bằng một nghệ thuật trần thuật đan xen miêu tả và biểu cảm với những rung động tinh tế. Bài thơ đã gieo vào lòng người đọc một nỗi buồn khó tả. Chính vì vậy mà nó đã sống mãi trong lòng bao thế hệ bạn đọc hơn nửa thế kỷ qua.