Nguồn ảnh: Pinterest
Bạn đang xem: sáng lên trường tối lên giường
Đồng Mạn Nghiên thân thiện thể bên dưới trướng người con trai ê, không ngừng nghỉ uốn nắn éo, ՐêՈ Րỉ. Cô cố buông lỏng, hòa theo đòi thích thú kịch liệt đang được miên man, ê đần độn từng khung người nuột.
“Ưm... ư… ưm…”
Cơn mưa mây một hồi lâu cũng kết đôn đốc. Đồng Mạn Nghiên từ đầu đến chân nhếch nhác các giọt mồ hôi, cô lồm ngồm ngồi dậy, tay với cái áo sơ-mi ở bên dưới khu đất ấn định khoác vô ngay tắp lự bị đôi tay đồ sộ rộng lớn của Tôn Bách Thần hội tụ lại. Hắn kéo cô về phía bản thân, khuôn mặt mũi khía cạnh cúi thấp xuống, môi phủ lên song gò bồng căng bóng, lเế๓ láק vài ba loại.
“Tôi tiếp tục thưa đoạn đâu?”
“Thầy…”
Mạn Nghiên từ đầu đến chân lại ngập trong cơn ê đần độn. Cô hiểu ý người con trai trước mặt mũi, ngay tắp lự dữ thế chủ động thơm lên môi hắn nhằm lấy lòng.
“Sắp cho tới tiết học tập rồi, nếu như giờ đây em ko tách cút e rằng sẽ không còn kịp mất mặt.”
“Vậy chiều ni thực hiện bài xích đánh giá nhé.”
“Thầy… nuốt câu nói..”
Tôn Bách Thần nhếch nhẹ nhàng khóe môi mỏng manh, hừ một giờ đồng hồ. Hắn cúi người nép dọn ăn mặc quần áo của Mạn Nghiên, rồi bế luôn luôn cô tiếp cận bàn thao tác làm việc. Cả khung người còn đang được trần như con con của Mạn Nghiên ngồi lên bàn thao tác làm việc, trưng bày rời khỏi trước mặt mũi Tôn Bách Thần, còn hắn ngồi lắc đùi bên trên ghế, khoan thai chỉnh lại ăn mặc quần áo bên trên người bản thân.
“Tôi hứa với em lúc nào chứ? Là em dữ thế chủ động cho tới trên đây câu dẫn tôi nhưng mà.”
Đồng Mộng Nghiên thở lâu năm, đẩy người con trai ê rời khỏi. Cô leo xuống ngoài bàn, còn còn chưa kịp vơ cỗ ăn mặc quần áo ngay tắp lự nghe thấy giờ đồng hồ gõ cửa ngõ.
Một giờ đồng hồ, nhị giờ đồng hồ rồi tía giờ đồng hồ, ko thấy người bên phía trong vấn đáp, người bên phía ngoài thấy cửa ngõ ko khóa ngược, bèn bạo dạn đẩy cửa ngõ cút vô.
Đồng Mạn Nghiên lắc thót bản thân, vừa phải may kịp ngồi thụp xuống bên dưới chân hắn. Bàn thờ thao tác làm việc của Tôn Bách Thần cao ráo, đem sườn che chắn ở phần bên trước, đầy đủ nhằm cô ngồi gọn gàng vô này mà không xẩy ra người không giống vạc hiện tại.
“Thầy Tôn, tôi đem chuyện ham muốn bàn với thầy.”
“Có chuyện gì anh thưa cút. Ngồi ở phía mặt mũi ê là được rồi.”
Đồng Mạn Nghiên vừa phải nghe qua chuyện tiếng nói tiếp tục đoán được trên đây đó là thầy Bách- ông thầy dạy dỗ môn Logic Học, phổ biến với tên tuổi “gừng càng già nua càng cay”. Lão tớ tiếp tục sát năm mươi, là ông già nua lắm chuyện nhất loại ngôi trường ĐH Bắc Thành này. Mạn Nghiên kiêng dè nếu như ông tớ bắt gặp loại cảnh tượng xấu xa hổ lúc này của tôi, cô chỉ từ nước đàng nhảy xuống sông Hoàng Hà nhằm bay kiếp.
“Về việc tổ chức thực hiện môn học tập vô học tập kỳ mới nhất, thầy thấy thế nào?”
“Ừ, tôi vẫn đang được nghĩ về.”
Tôn Bách Thần mặt mũi giá thành, đôi mắt vẫn chớp túc tắc nom người con trai ê. Tay hắn luồn xuống vùng dưới bên dưới, tỉnh bơ lần cho tới một phía gò bồng căng đẩy của Mạn Nghiên, nhẹ dịu xoa nắn.
“Ưm…”
Đồng Mạn Nghiên bịt chặt mồm, từ đầu đến chân cứng đờ không đủ can đảm phản kháng. Chỉ cần thiết cô dám kêu lên một giờ đồng hồ, thì vấn đề cô trốn bên dưới gầm của cái bàn chắc chắn là tiếp tục vỡ lở.
Hắn thừa thế thực hiện cho tới, khoái chí Ϧóþ mạnh vài ba loại, tương tự như đang được vui đùa với ngược bóng cao su thiên nhiên quyến rũ.
Xem thêm: hãy chờ em đánh răng xong nhé
“Không nên còn một mon nữa mới nhất qua chuyện học tập kỳ mới nhất sao? Cần gì nên gấp rút.” Hắn điềm nhiên thưa tiếp.
“Không bộp chộp. Vậy lúc nào thầy lên kế hoạch ví dụ, thực hiện report đoạn gửi vào cho tới tôi cũng khá được.”
“Cứ thế cút. Thầy Bách, tôi cần thiết giành giật thủ nghỉ dưỡng một lúc, nếu như thầy không hề gì ham muốn trao thay đổi nữa thì xin xỏ luật lệ.”
Lão Bách hiểu ra tính cách của Tôn Bách Thần lập dị, không đủ can đảm chọc giẫn dữ. Ông tớ vùng lên, cúi xin chào rồi nhanh gọn cút ngoài.
Tôn Bách Thần lôi Đồng Mạn Nghiên lên, ngồi bên trên đùi bản thân.
“Em chất lượng tốt lắm, ban nãy vô chống còn quên khóa ngược cửa ngõ.”
“Em... em…”
“Hừ, nên trị thế nào là đây?”
Không cần thiết Mạn Nghiên vấn đáp, hắn tiếp tục thẳng thơm lấy môi cô. Chiếc lưỡi Tôn Bách Thần nhuần nhuyễn luôn luôn thâm thúy vô bên phía trong, quấn chặt lấy lưỡi cô, tham ô lam nuốt đầy đủ.
“Thầy…mau thả em rời khỏi.”
Mạn Nghiên từ đầu đến chân lập cập rẩy, đấm nhẹ nhàng nhập vai Tôn Bách Thần. Hắn sau cuối cũng chịu đựng thả cô rời khỏi, còn làm cô khoác lại từng khoản loại lên khung người.
“Thầy, chiều ni hoàn toàn có thể ko đánh giá được không? Dời lại tuần sau thôi.”
“Không biết, tôi nên tâm lý coi thế nào là tiếp tục.”
Hắn nom lên cái đồng hồ thời trang bạch kim bên trên tay, khẽ rướn ngươi.
“Còn năm phút vô học tập, đầy đủ thời hạn nhằm em chạy thục mạng về giảng đàng đấy.”
Tôn Bách Thần vừa phải dứt câu nói., Đồng Mạn Nghiên một giây, một phút cũng ko nấn ná lại. Ba chân tư cẳng chạy ngoài khu vực hiên chạy vắng vẻ bên trên tầng tối đa vô ngôi trường.
Nhờ cầu thang máy thần tốc, cô mới nhất kịp chạy về giảng đàng. Mạn Nghiên mới nhất yên lặng vị vô ghế ngồi, giáo viên tiếp tục vô cho tới.
“Mạn Nghiên, cậu cút đâu kể từ nãy cho tới giờ thế.” Nhã Yến Kỳ lên giờ đồng hồ căn vặn.
“Tớ… tớ rời khỏi phía sau khu vực B mua sắm nước.”
Mạn Nghiên viện đại một nguyên nhân. Cô lưu giữ lại cảnh tượng ban nãy âи áι nằm trong Tôn Bách Thần, mặt mũi đỏ ối lên nên cù quý phái nơi khác trốn tách.
Nghĩ kỹ lại, cô nằm trong Tôn Bách Thần tiếp tục dây dính cùng nhau sát tía mon trời, Tính từ lúc lượt đua thời điểm giữa kỳ, nhị người phát triển thành quan hệ liên minh song mặt mũi nằm trong chất lượng tốt.
Đánh ૮ɦếƭ Đồng Mạn Nghiên cũng không đủ can đảm nghĩ về lại ngày hôm ê, cô lại bạo phổi rộng lớn mật vì vậy. Chỉ vì như thế loại môn học tập Xác Suất Thống Kê chán ghét, báo sợ hãi Mạn Nghiên tiếp tục học tập lại nhị lượt vẫn ko qua chuyện, thì cô sẽ không còn liều gàn lĩnh tìm tới văn chống của thương hiệu đại ác ma mãnh Tôn Bách Thần.
Xem thêm: trái tim loạn nhịp
“Thầy à, thầy canh ty em qua chuyện lượt đua thời điểm giữa kỳ cút. Thầy đem đòi hỏi gì, em đều hoàn toàn có thể đáp ứng!”
“Được, lăn lóc lộn bên trên nệm với tôi một tối, tôi tiếp tục quan tâm đến.”
Cứ tưởng một lượt là đầy đủ, ngờ đâu Tôn Bách Thần thiệt sự coi cô là khí cụ giải lan niềm tin, không ngừng nghỉ xâm cướp thể xác cô. Đổi lại, học tập kỳ này của Mạn Nghiên đặc biệt trơn tuột, không riêng gì môn hắn công ty nhiệm nhưng mà những môn không giống cũng vậy, xin xỏ gì được nấy.
Bình luận