tả một người mà em yêu quý nhất


Viết bài văn bày tỏ cảm nghĩ của em về người em yêu gồm dàn ý chi tiết và 35 bài văn mẫu hay nhất do các giáo viên trường Lê Hồng Phong biên soạn sẽ là tài liệu hữu ích giúp các em học sinh lớp 7 có thêm ý tưởng để hoàn thành tốt bài tập làm văn của mình.

Đề tài: Viết bài văn bày tỏ cảm nghĩ của em về người em yêu

Bạn cũng nên tham khảo: Viết cảm nghĩ về người mẹ thân yêu của em lớp 7

Viết bài văn bày tỏ cảm xúc của em về một người mà em yêu quý
Viết bài văn bày tỏ cảm nghĩ của em về người em yêu

Nội dung chính

Lập dàn ý cách viết một bài văn ngắn bày tỏ tình cảm của em về một người mà em yêu quý

Khai mạc: Giới thiệu nhân vật và nói lên tình cảm sâu sắc của người viết đối với nhân vật.

Thân bài:

  • Lần lượt thể hiện tâm tư, tình cảm sâu sắc, chân thực của nhà văn qua việc kể, tả những kỉ niệm cảm động, đáng nhớ với nhân vật.
  • Thể hiện tình cảm, tình cảm sâu sắc, chân thành đối với nhân vật.
  • Sử dụng kết hợp các chi tiết miêu tả khi phát biểu cảm nghĩ.
  • Sử dụng kết hợp các chi tiết tự sự khi bộc lộ cảm nghĩ.

Kết thúc: Khẳng định lại tình cảm, cảm xúc đối với nhân vật, rút ​​ra những đặc điểm đáng nhớ cho bản thân.

Lập dàn ý viết một bài văn bày tỏ cảm nghĩ của em về một người mà em yêu thật chi tiết

Một. Khai mạc: Giới thiệu người thân của tôi.

Mẫu 1: Cha tôi thường nói:

Công cha như núi Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra

Quả thật, công lao sinh thành, dưỡng dục của cha mẹ là vô cùng to lớn và to lớn nhất. Vì vậy, tôi luôn dành những tình cảm chân thành và yêu thương nhất cho bố mẹ mình.

Mẫu 2: Tuổi thơ tôi hồn nhiên, vô tư. Lúc đó tôi luôn vui vẻ, tự do rong ruổi khắp các con ngõ, bờ đê. Để tôi có được tuổi thơ êm đềm như vậy, người mà tôi biết ơn nhất chính là bà ngoại.

b. Thân hình

– Tả chung về người thân của em:

  • Tuổi tác, nghề nghiệp
  • Đặc điểm ngoại hình điển hình (cao, gầy, béo, gầy, v.v.)
  • Thói quen, thói quen hàng ngày

– Những kỉ niệm giữa em và người thân:

  • Bạn đã làm gì với những người thân yêu của mình? (Đi chợ, làm việc nhà, nấu cơm, ra đồng…)
  • Bạn đã nói gì với những người thân yêu của mình? (những điều xảy ra ở trường, ước mơ về tương lai, những điều bạn thích…)
  • Bạn đã nhận được gì từ người thân của mình? (yêu thương, chăm sóc, dạy dỗ, những món quà nhỏ…)
  • Bạn đã làm được gì cho những người thân yêu của mình? (yêu thương, ngoan ngoãn, chăm chỉ, làm việc nhà…)

c. Kết thúc: Tình yêu của tôi dành cho những người thân yêu của tôi.

Mẫu 1: Tôi yêu bà tôi rất nhiều. Em mong anh luôn mạnh khỏe và sống lâu cùng em. Hãy để tôi chăm sóc cô ấy, chăm sóc cô ấy như cô ấy đã luôn yêu tôi từ bấy lâu nay.

Mẫu 2: Mỗi ngày con càng yêu thương và biết ơn cha mẹ nhiều hơn. Em cố gắng học tập, rèn luyện thật tốt để trở thành con ngoan trò giỏi để bố mẹ tự hào.

Sơ đồ tư duy về tình cảm người thân trong gia đình

Sơ đồ tư duy cảm nghĩ về người thân trong gia đình
Sơ đồ tư duy về tình cảm người thân trong gia đình

Viết bài văn bày tỏ cảm nghĩ của em về người mà em yêu quý – Bài văn mẫu 1

Trong gia đình tôi, mọi người đều yêu thương và tôn trọng lẫn nhau. Nhưng người mà tôi cảm thấy yêu quý nhất là ông ngoại.

Năm nay, ông tôi đã bảy mươi sáu tuổi. Nhưng anh ấy vẫn rất khỏe mạnh. Ông tôi có dáng người tròn trĩnh. Khuôn mặt vuông điền. Nụ cười tử tế. Vầng trán rộng toát lên vẻ cương quyết. Tóc ông bạc trắng. Đôi bàn tay nhăn nheo với những vết chai sạn. Trước khi nghỉ hưu, ông là cán bộ thôn. Anh luôn quan tâm và lo lắng cho những người xung quanh. Vì vậy, bà con lối xóm ai cũng kính trọng, quý mến ông.

Mỗi lần đến thăm anh, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Bởi vì tôi có rất nhiều kỷ niệm đẹp với ông tôi. Tôi nhớ anh ấy rất thích chăm sóc cây cối. Khu vườn của anh luôn xanh tốt quanh năm. Tôi cũng được hưởng rất nhiều trái ngọt trong khu vườn của anh. Có nhiều lần, tôi theo anh ra vườn chơi, giúp anh tưới cây, nhặt lá vàng. Tôi đã thấy cách anh ấy chăm sóc từng cây rất cẩn thận. Hai ông ngồi trong vườn hàn huyên tâm sự rất vui vẻ. Ông cũng kể cho tôi nghe những câu chuyện về cuộc sống của người dân chúng tôi trong quá khứ. Tôi đã học được nhiều điều về cuộc sống cũ.

Với tôi, những kỷ niệm với anh thật quý giá. Hôm nay, anh đã rời xa tôi mãi mãi. Nhưng những lời dạy và kỷ niệm của thầy vẫn còn đó. Chúng sẽ mãi là hành trang quý báu để ta vững bước trong đời.

Ông ngoại là điểm tựa tinh thần vững chắc của mọi thành viên trong gia đình. Em sẽ cố gắng học thật giỏi, trở thành người có ích cho xã hội để bố luôn cảm thấy tự hào về em.

Viết bài văn bày tỏ cảm nghĩ của em về người mà em yêu quý – Mẫu 2

“Công cha như núi Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”.

Bên cạnh tình mẫu tử thiêng liêng còn có tình cha sâu nặng. Công cha không kém nghĩa mẹ. Người cha giống như một điểm tựa vững chắc cho mỗi đứa con, và tôi cũng vậy.

Bố tôi là một người bố tuyệt vời. Năm nay, bố bốn mươi bốn tuổi. Cao, nhưng khá bụ bẫm. Da bố rám nắng vì hàng ngày bố phải làm việc nhiều dưới nắng. Mọi người thường nói tôi rất giống bố ở điểm khuôn mặt nhỏ, vầng trán cao, đôi mắt đen láy và hiền lành. Giọng nói trầm ấm và nụ cười ấm áp của bố khiến con luôn cảm thấy hạnh phúc khi ở gần bố. Đôi bàn tay bố chai sần, tôi biết đó là dấu vết của thời gian, của những vất vả mà bố đã hy sinh để cho chúng tôi có cuộc sống đầy đủ hơn.

Công việc của bố là tài xế xe tải. Đó là một công việc khó khăn, hoặc một chiếc xe hơi nhà. Chính vì vậy khi có ngày nghỉ, anh đều dành thời gian cho gia đình. Bố luôn lo lắng và yêu thương tôi rất nhiều. Bố luôn dặn con phải chăm chỉ học hành, đừng để mẹ buồn, lo lắng. Mỗi lần đi xa, bố lại mang cho tôi những món quà nhỏ từ những vùng đất mà bố đã từng đặt chân đến. Em rất thích thú khi được nghe bố kể về đất nước Việt Nam rộng lớn và tươi đẹp. Câu chuyện bố kể giúp tôi có động lực cố gắng hơn trong cuộc sống.

Thỉnh thoảng, bố được nghỉ phép dài ngày. Khi đó bố sẽ đưa cả nhà đi chơi. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc khi ở bên bố mẹ. Không chỉ vậy, cha tôi còn dạy tôi rất nhiều điều hay trong cuộc sống. Cha giống như một người thầy với những lời khuyên hữu ích, người cho tôi động lực và niềm tin để vượt qua mọi vui buồn.

Đối với tôi, bố không chỉ là một người cha, mà còn là một người thầy. Tôi luôn kính trọng và yêu thương bố tôi. Bố sẽ luôn là điểm tựa của hai mẹ con.

Viết bài văn bày tỏ cảm nghĩ của em về người em yêu – Mẫu 3

“Nếu có một điều ước trong cuộc đời này Nhớ mong thời gian quay trở lại Bên nhau từng ngày trao nhau nỗi nhớ Để nụ cười còn đọng trên mi và môi Và trong… những ký ức cũ…”

(Mong đợi những kỷ niệm của quá khứ)

Bạn bè rất quan trọng đối với mọi người. Và tôi cũng có một người bạn mà tôi cảm thấy yêu quý.

Minh Anh là bạn thân nhất của tôi. Cô ấy là một cô gái xinh đẹp và cá tính. Dáng người cao, mảnh khảnh. Cắt tóc ngắn. Khuôn mặt trái xoan với làn da rám nắng. Đôi mắt tinh nghịch. Nụ cười luôn nở trên môi. Ở lớp, Minh Anh là người hòa đồng và tốt bụng. Bạn thích giúp đỡ mọi người xung quanh. Thành tích học tập cũng rất tốt. Vì vậy, thầy cô và bạn bè rất quý mến bạn. Điều đó khiến tôi rất tự hào về bạn.

Tôi và Minh Anh quen nhau từ đầu năm lớp 6. Khi đó, tôi bị một nhóm bạn nam trong trường bắt nạt. Minh Anh chạy đến bảo vệ tôi. Đó là cách chúng tôi quen nhau. Tôi và Minh Anh có rất nhiều kỷ niệm đẹp với nhau. Cả hai cùng nhau thi đua học tập. Minh Anh ước mơ trở thành bác sĩ để có thể cứu được nhiều người. Và tôi muốn trở thành một cảnh sát, để tôi có thể bắt tất cả tội phạm và mang lại bình yên cho người dân. Chúng em đã hứa sẽ cùng nhau chăm chỉ học tập thật tốt để có thể thực hiện được ước mơ của mình.

Bạn bè có ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta. Chính vì vậy chúng ta cần phải quý trọng những người bạn tốt, tránh xa những người bạn xấu.

Viết bài văn bày tỏ cảm nghĩ của em về người em yêu – Mẫu 4

Khi đến nơi ở mới, tôi hoàn toàn lạ lẫm với khung cảnh nơi đây. Tôi đã mất một thời gian dài để làm quen với môi trường. Và để làm được điều đó không thể không kể đến sự giúp đỡ của Lan – cô bạn sống cạnh nhà tôi. Tôi yêu Lan bởi sự dịu dàng và tốt bụng của cô ấy.

Thú thật là ban đầu khi gặp em, anh không thích em lắm vì mỗi lần gặp em, Lan lại trêu đùa, trêu chọc em. Điều này khiến tôi cảm thấy rất khó chịu và tức giận.

Tuy nhiên, sau nhiều biến cố, tôi dần thay đổi cách nhìn và yêu Lan hơn. Tôi nhớ rất rõ cách đây hai năm, khi đang chơi cầu trượt trong phòng thể dục, do không để ý nên tôi đã bị một bạn đẩy ngã. Chiếc quần mẹ mới mua bị móc vào thanh sắt rách nát. Người nghịch ngợm cũng bị trầy xước, chảy máu. Lan đứng gần đó vội chạy lại đỡ tôi dậy. Bạn hỏi anh ta có đau ở đâu không rồi tức giận chạy đến tra hỏi thủ phạm. Trong giây phút ấy, tôi cảm thấy con người vui vẻ của Lan như biến mất, chỉ nhường chỗ cho thái độ khó chịu, tức giận khi thấy bạn gặp khó khăn. Chứng kiến ​​mọi chuyện, tôi thấy Lan rất tốt bụng và mạnh mẽ. Bạn có cả sự dí dỏm và hài hước, cũng như cứng rắn và quyết liệt khi cần thiết. Kể từ hôm đó, tôi trân trọng và yêu Lan biết bao. Em dần chủ động nói chuyện và chơi với các bạn.

Lâu dần, chúng tôi trở thành bạn tốt của nhau. Lan thường giúp đỡ tôi trong học tập. Bạn học rất giỏi và đạt nhiều kết quả xuất sắc môn Toán. Đó là lý do tại sao tôi ngưỡng mộ bạn rất nhiều. Mỗi khi em gặp khó khăn, anh lại tận tình hướng dẫn, dạy dỗ em từng li từng tí. Cuối cùng nhờ sự giúp đỡ nhiệt tình của các bạn và nỗ lực của bản thân, tôi đã đạt được kết quả như mong đợi. Tôi hạnh phúc và rất hạnh phúc.

Quả thật, Lan đã giúp tôi hiểu ra nhiều điều cũng như ý nghĩa của tình bạn trong cuộc sống. Lan đã biến cuộc sống nhàm chán trở nên thú vị và hấp dẫn hơn. Tôi hy vọng chúng ta sẽ luôn là bạn tốt của nhau.

Viết bài văn bày tỏ cảm nghĩ của em về người em yêu – Mẫu 5

Tục ngữ có câu: “Không thầy đố mày làm nên”. Thầy cô đóng vai trò vô cùng quan trọng trong cuộc đời mỗi người. Họ là những người có công dạy dỗ, dìu dắt chúng ta trong hành trình đến với tri thức.

Cô Minh Tú là giáo viên chủ nhiệm năm lớp sáu của tôi. Cô Tú dạy Văn. Cô cũng là người thầy mà tôi kính trọng và yêu quý nhất. Cô có vóc dáng cân đối. Cô ấy cao khoảng 65 feet. Khuôn mặt tròn, phúc hậu. Nước da trắng hồng, tóc cắt ngắn trẻ trung. Đôi mắt với ánh nhìn dịu dàng. Đặc biệt, tất cả chúng tôi đều thích khi cô ấy cười. Vì lúc đó trông cô rất đẹp.

Đối với em, cô là một cô giáo rất nghiêm khắc, nhưng cũng rất tâm lý. Trên lớp, cô luôn dành thời gian để truyền đạt cho học sinh kiến ​​thức các môn học một cách tốt nhất. Khi bạn không chú ý nghe giảng, cô đều nhắc nhở bạn. Đó là lý do tại sao chúng tôi tập trung vào việc học bài học. Ngoài giờ học, cô Minh Tú rất vui tính và thoải mái. Cô thường ở lại lớp trong giờ giải lao để trò chuyện với chúng tôi. Cô tâm sự với cả lớp rất nhiều chuyện: từ chuyện học hành, đến những vấn đề trong cuộc sống.

Tôi vẫn nhớ rất rõ những kỷ niệm của tôi với cô ấy. Hôm đó, tôi được gọi lên kiểm tra bài cũ. Nhưng tối qua tôi đã không học vì bận xem bộ phim yêu thích của mình. Tôi không thể trả lời câu hỏi của cô ấy và bị điểm kém. Khi tôi trở lại chỗ của mình, tôi nhìn thấy đôi mắt buồn của cô ấy. Cả buổi học hôm đó, tâm trạng tôi rất nặng nề. Tôi lo lắng về nói với bố mẹ. Kết thúc buổi học, tôi chủ động xin lỗi cô ấy. Cô không trách mắng mà chỉ cười nhắc nhở tôi. Cô ấy còn nói sẽ cho tôi một cơ hội để gỡ điểm. Trở về nơi mà tôi cảm thấy mình thật may mắn, tôi thầm cảm ơn sự bao dung của cô ấy.

Đến bây giờ, cô Minh Tú vẫn là giáo viên chủ nhiệm của lớp tôi. Tôi cảm thấy rất vui vì điều đó. Em yêu cô lắm cô Tú – người cô giáo kính yêu.

Viết bài văn bày tỏ cảm nghĩ của em về người mà em yêu quý – Mẫu 6

Mỗi khi nghe những bài hát, bài báo viết về mẹ, tôi lại nghĩ ngay đến người mẹ thân yêu, đáng kính của mình. Đối với tôi, mẹ là nguồn yêu thương, là người mà tôi đặc biệt yêu quý.

Mẹ tôi năm nay đã ngoài bốn mươi nhưng trong mắt tôi, mẹ vẫn còn trẻ đẹp. Mẹ cô làm giao dịch viên nên rất vất vả và thường phải về muộn. Đó là lý do tại sao tôi yêu mẹ tôi rất nhiều. Khi đi học về, tôi cố gắng làm việc nhà, giúp mẹ giặt và phơi quần áo. Buổi tối, tôi còn giúp mẹ đấm lưng, xoa bóp cho mẹ đỡ mỏi. Lần nào mẹ cũng khen em ngoan ngoãn, biết giúp đỡ bố mẹ. Tôi hạnh phúc và rất hạnh phúc.

Tôi nhớ có lần, đi học về, cửa mở, tôi chạy vào nhà gọi nhưng không ai trả lời. Chợt từ đâu đó trên lầu, tiếng thủy tinh vỡ đập xuống nền gạch. Nghe thấy âm thanh chói tai đó, tôi vội vàng chạy lên phòng. Vừa mở cửa phòng đã thấy mẹ ôm bụng, mặt tái mét. Tôi làm rơi cặp sách xuống đất, sợ hãi chạy đến bên mẹ. Ngay lập tức, tôi nhấc điện thoại gọi cho bố. Mười lăm phút sau, bố có mặt ở nhà để đưa mẹ đến bệnh viện. Nhờ sự chăm sóc, cấp cứu của các bác sĩ và nhân viên y tế, mẹ chị đã dần hồi phục. Khi mẹ tôi nằm viện, tôi luôn đến chơi và chăm sóc mẹ khi mẹ đi học về. Có hôm học bài mệt quá, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Trong lúc mơ màng, tôi vẫn cảm nhận được bàn tay ấm áp của mẹ đang vuốt ve mái tóc và đôi bàn tay của mình. Mẹ đắp chăn cho tôi và bế tôi vào giường. Khi tôi tỉnh dậy thì không thấy mẹ đâu cả, tôi rất sợ hãi. Vừa chạy ra cửa đã thấy mẹ bê bát cháo. Là bát cháo mẹ mua cho tôi. Trong giây phút đó, tôi đã khóc nức nở, xúc động và ôm chầm lấy mẹ. Dù không được khỏe nhưng mẹ luôn quan tâm, chăm sóc tôi. Đối với tôi, mẹ là một người vô cùng quan trọng. Mẹ luôn yêu thương và chăm sóc con vô điều kiện. Mẹ sẵn sàng hy sinh hạnh phúc riêng chỉ để tôi có cuộc sống đủ đầy.

Dù mọi thứ có thay đổi như thế nào thì tình yêu của tôi dành cho mẹ vẫn không thay đổi. Mẹ sẽ luôn là người phụ nữ mà tôi đặc biệt trân trọng và biết ơn. Nhờ có mẹ mà tôi vững vàng và trưởng thành hơn. Con yêu mẹ nhiều lắm!

Viết bài văn bày tỏ cảm nghĩ của em về người mà em yêu quý – Mẫu 7

Khi mặt trời trở lại, Con đau là mẹ không thể ngồi yên. Cả đời miệt mài không ngừng, Cất bát cơm vàng bạc nuôi con.

Mỗi lần đọc những câu thơ trên, tôi càng thấm thía hơn tình thương và đức hy sinh vô bờ bến của mẹ.

Mẹ – là tiếng gọi vô cùng thiêng liêng mà mỗi người con luôn gọi bằng cả trái tim mình. Tôi cũng vậy. Mỗi ngày, từ khi mở mắt ra cho đến khi đi ngủ, mẹ là tiếng gọi con nhiều nhất. Vì tôi hiểu rằng, dù thế nào, dù thế nào đi chăng nữa thì mẹ vẫn luôn ở bên, luôn quan tâm, chăm sóc cho tôi.

Mẹ tôi là công nhân trong một xưởng may. Cũng như bao người, mẹ làm lụng vất vả, cực nhọc để kiếm tiền lo cho con cái và gia đình. Ở nhà, mẹ em còn nuôi thêm đàn gà, trồng thêm luống rau để dành dụm. Trong ấn tượng của tôi, mẹ tôi không bao giờ mệt mỏi hay ốm đau. Dù nắng hay mưa, mẹ vẫn đều đặn đi làm. Tôi không thích váy đẹp, tôi không thích xem phim, tôi không thích ăn thịt hay bánh ngọt. Nhưng giờ đây, khi tôi đã lớn, tôi hiểu rằng tôi và mẹ cũng thích ăn ngon, mặc đẹp. Nhưng tình yêu tôi dành cho em đã vượt qua điều đó, khiến tôi từ bỏ tất cả những gì tốt đẹp cho em.

Mẹ luôn quan tâm và chăm sóc tôi đến từng chi tiết nhỏ. Đôi khi tôi còn không nhận ra sự thay đổi của chính mình nhưng mẹ tôi thì có. Dù cô không xinh đẹp, học lực cũng bình thường nhưng mẹ cô luôn ôm cô vào lòng, dịu dàng thủ thỉ: Con gái của mẹ là nhất. Chính mẹ là người cho tôi niềm tin, cho tôi động lực để cố gắng, để hoàn thiện hơn mỗi ngày.

Mỗi khi nhìn thấy những vết sờn trên vai áo, những vết chai trên tay, những nếp nhăn trên khóe mắt mẹ. Tôi càng tự nhủ phải ngoan hơn, lớn nhanh hơn để mẹ không phải vất vả. Hàng ngày, ngoài giờ học, em thường giúp mẹ dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, rửa bát… Dù mẹ bảo để mẹ làm nhưng khi đi học, em vẫn nhất quyết xin đi làm. với cô ấy. Hãy cho mẹ thêm thời gian để nằm dài và xem một bộ phim yêu thích.

Tôi yêu mẹ tôi rất nhiều, và tôi biết mẹ cũng vậy. Mẹ mong, thời gian trôi thật chậm, để con mãi là đứa con bé bỏng, được ở bên mẹ mỗi sáng chiều.

Viết bài văn bày tỏ cảm nghĩ của em về người mà em yêu quý – Mẫu 8

“Những vì sao đang thức ngoài kia

Không phải là bạn thức cho chúng tôi.

Tôi sẽ ngủ ngon đêm nay

Em là ngọn gió của đời anh”

Mỗi lần nghe những câu thơ này của nhà thơ Trần Quốc Minh vang lên, tôi lại chợt nghĩ đến người mẹ thân yêu của mình. Tôi cảm thấy thật tủi thân cho những ai không còn mẹ, bởi mẹ là người đã dành tất cả tình yêu thương và sự quan tâm chăm sóc cho chúng tôi. Và mẹ tôi là người như vậy.

Mẹ năm nay đã gần bốn mươi nhưng ai cũng bảo mẹ già hơn tuổi, có lẽ do gánh nặng cuộc sống chăng? Công việc của mẹ rất đơn giản đó là làm ruộng. Sở thích của mẹ rất khác với mọi người, đó là làm việc. Mẹ tôi có dáng người dong dỏng cao, nước da ngăm đen đã rám nắng, mái tóc ngang lưng đã cháy nắng ngoài đồng, nắng rọi xuống cho tôi hơi ấm cuộc đời. Khi làm mẹ, cô thường búi tóc cao, để lộ phần tóc xoăn bồng bềnh trông rất yêu kiều. Với mái tóc ấy là khuôn mặt trái xoan của mẹ. Vầng trán mẹ cao và rộng, đôi khi nhăn lại để lộ vẻ trầm ngâm. Năm tháng trôi qua, thời gian đã hằn lên gương mặt mẹ những nếp nhăn nhỏ.

Nhưng thời gian không thể xóa đi nét dịu dàng, nhân hậu trên khuôn mặt ấy. Đôi mắt đen láy của mẹ đầy bao dung và trìu mến. Người ta thường nói “Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn” quả không sai. Nhìn vào mắt mẹ, tôi có thể đoán được suy nghĩ của mẹ. Khi tôi làm việc tốt, đôi mắt ấy vui như nụ cười. Và cũng đỏ mặt mỗi khi làm sai điều gì. Nhìn vào mắt mẹ, tôi tự trách mình đã làm mẹ buồn. Cùng với đôi mắt của mẹ là hàng lông mi dài và đôi lông mày lá liễu rậm rạp. Mẹ mũi cao, miệng nhỏ, khi cười để lộ hàm răng trắng đều, đều như hạt bắp.

“Tay ta làm nên tất cả

Sức người dồn vào gạo”

Đúng rồi! Nhờ bàn tay đảm đang của mẹ đã nuôi tôi khôn lớn nên người. Bàn tay anh chai sạn, có những vết nứt trên đó. Bao nhiêu vết sẹo là bao nhiêu vất vả của mẹ. Bàn chân cũng vậy, nó cũng bị nứt nẻ. Khi trời trở lạnh, đôi bàn chân ấy lại đau nhức khiến chị phải ngâm nước muối. Đôi vai gầy của mẹ đã trở nên biết bao nắng mưa. Nhìn tất cả những thứ đó, tôi thấy thương mẹ vô cùng, vô cùng. Nhìn bàn tay mẹ chăm sóc từng luống lúa, luống rau mới thấy mẹ yêu cây cỏ biết bao. Mẹ là người không thể thiếu trong gia đình. Mỗi ngày, mẹ tôi như một người mẹ với những công việc như nấu nướng, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa… thật nhanh chóng và gọn gàng. Nhà cửa dù bừa bộn đến đâu, với bàn tay siêng năng của mẹ, sẽ trở nên ngăn nắp. Vì lo cho cuộc sống của gia đình nên mẹ tôi chẳng bao giờ rảnh rỗi, hết việc nhà lại ra đồng làm việc.

Mẹ tôi là người luôn dành tất cả tình yêu thương và sự quan tâm chăm sóc cho tôi. Khi tôi làm điều gì sai, mẹ không trách mắng mà chỉ dạy tôi những điều hay lẽ phải, khiến tôi luôn ghi nhớ trong lòng. Mặc dù mẹ tôi rất bận nhưng mẹ luôn quan tâm đến việc học của tôi. Khi con ốm đau, mẹ là bàn tay ấm áp che chở cho con vượt qua. Đối với mọi người trong làng, bà rất hòa nhã, cởi mở nên ai cũng quý mến. Trong công việc, mẹ rất nhiệt tình nên mỗi lần mẹ đi dặm hay gặt lúa, ai cũng bảo mẹ đi.

Đó là nó! Mẹ thân yêu của con là thế, mẹ là một người rất yêu con. Em yêu anh rất nhiều! Yêu mẹ nhiều lắm. Em tự nhủ lòng sẽ chăm ngoan học giỏi để mai sau trở thành người con ngoan, trò giỏi, cháu ngoan của Bác Hồ để đền đáp công ơn to lớn của mẹ đã chăm lo cho em từ miếng ăn đến giấc ngủ trong bao năm qua.

“Mẹ như biển cả bao la

Tôi luôn ghi nhớ công ơn của các bạn”.

Viết bài văn bày tỏ cảm nghĩ của em về người mà em yêu quý – Mẫu 9

Ai đó đã từng nói: “Tình yêu của mẹ là nguồn năng lượng cho phép một người bình thường làm nên những điều phi thường”. Câu nói đã nói lên tầm quan trọng của mẹ đối với mỗi người.

Mẹ tôi là giáo viên dạy ngữ văn. Năm nay, mẹ ba mươi tám tuổi. Tôi nghĩ mẹ tôi rất đẹp. Dáng mẹ mảnh mai. Mái tóc đen mềm mượt. Khuôn mặt trông rất hạnh phúc. Răng đều, trắng bóng. Mắt mẹ bao giờ cũng hiền. Đôi bàn tay anh có nhiều vết chai sần. Mẹ là người phụ nữ hiền lành, đảm đang nhưng cũng rất nghiêm khắc.

Công việc giảng dạy khá bận rộn. Tuy nhiên, mẹ cô luôn quan tâm, chăm sóc mọi người trong gia đình. Mẹ được rất nhiều học sinh yêu mến. Mỗi ngày kỷ niệm, nhiều sinh viên đến thăm. Điều đó khiến tôi rất tự hào.

Tôi nhớ khi tôi còn là một đứa trẻ, tôi rất nghịch ngợm. Đôi khi, tôi mắc lỗi khiến mẹ rất buồn. Nhưng mẹ không mắng mỏ mà chỉ nhẹ nhàng khuyên nhủ. Khi tôi ốm, mẹ tôi ở bên chăm sóc tôi. Những lúc rảnh rỗi, cô ấy còn dạy tôi nấu ăn, rửa bát hay giặt quần áo. Mẹ tôi đã dạy cho tôi nhiều bài học bổ ích. Tôi coi đó là hành trang quý giá cho bản thân.

Tôi và mẹ cũng có những kỷ niệm đẹp. Ngày khai giảng, mẹ đưa em đến trường. Những lời động viên của mẹ khiến em tự tin hơn khi bước vào lớp. Tôi vẫn nhớ như in ánh mắt động viên và vòng tay ấm áp của mẹ. Những ngày sau đó, mẹ luôn đồng hành cùng tôi. Mẹ và tôi như những người bạn. Dù có chuyện gì, tôi cũng có thể chia sẻ với mẹ. Nhiều khi nhìn mẹ vất vả, tôi thấy thương mẹ lắm. Tôi cố gắng giúp mẹ những công việc nhà đơn giản để mẹ có thời gian nghỉ ngơi. Cuối tuần, hai mẹ con sẽ cùng nhau đi chơi. Con luôn mong mẹ khỏe mạnh và hạnh phúc.

Tình yêu của mẹ dành cho con thật lớn. Tôi cảm thấy biết ơn và trân trọng điều đó. Tôi tự nhủ phải cố gắng hoàn thiện bản thân để mẹ cảm thấy tự hào về tôi. Mẹ tôi là người tôi yêu nhất trên đời.

Viết bài văn bày tỏ cảm nghĩ của em về người mà em yêu quý – Mẫu 10

Người tôi yêu quý nhất trong gia đình là ông ngoại. Anh là tấm gương sáng cho em học hỏi.

Ông tôi năm nay đã gần tám mươi tuổi. Tuy nhiên, ông vẫn rất khỏe mạnh. Anh ta có dáng người vạm vỡ và rắn chắc, bước đi điềm tĩnh và duyên dáng. Râu tóc bạc trắng nhưng da vẫn hồng hào. Đôi mắt ông không còn là màu đen tuyền mà hơi mờ đục, khi đọc sách ông thường phải dùng đến chiếc kính lão được cất kỹ trong hộp. Râu ông dài đến ngực.

Đôi khi, hình ảnh của ông khiến tôi liên tưởng đến một ông tiên, ông Bụt nào đó trong truyện cổ tích. Đặc biệt, cánh tay của anh còn khá rắn chắc, thỉnh thoảng, anh còn xách những xô nước khiến tôi phải loạng choạng mãi không di chuyển được. Nhìn ông đánh đàn trâu ra bờ mương, không ai có thể tin rằng ông đã già như vậy. Anh cũng ít khi ốm đau, hàng xóm thường khen: “Chú may mắn quá!”. Cá nhân tôi hiểu vì sao sức khỏe của ông tốt như vậy. Đó là bởi vì anh ấy rất chăm chỉ tập thể dục. Sáng dậy sớm vệ sinh cá nhân rồi lên sân thượng tập tạ. Chiều anh lại gọi cho em, hai đứa chạy bộ trong sân trường tiểu học. Hơn nữa là chế độ ăn uống của mình. Mỗi bữa ông ăn một lượng cơm nhất định, ăn nhiều rau, mỗi ngày uống một chén rượu nhỏ. Điều tôi ngưỡng mộ nhất là anh ấy giữ một chế độ tập luyện và ăn kiêng rất điều độ. Tôi học được ở thầy tính tự giác và kỷ luật cao: noi gương thầy, tôi học bài và làm bài đều đặn, cố gắng không để chuyện cá nhân ảnh hưởng đến việc học.

Không chỉ vậy, anh còn là tấm gương mẫu mực về nếp sống gia đình được mọi người yêu mến, kính trọng. Ông sống tiết kiệm, nề nếp và điềm đạm. Phòng riêng của anh luôn gọn gàng, sạch sẽ. Ông thường dọn dẹp, sắp xếp phòng riêng, ít khi làm phiền con cháu. Tết nào bố mẹ cũng muốn mua cho anh bộ quần áo mới hay bộ cần câu nhưng anh từ chối nói để cho Tít (là em) học. Nhiều lúc bố mẹ có gì to tiếng với nhau, anh lại nhẹ nhàng hòa giải và nhắc nhở tôi phải biết cư xử hòa thuận trong gia đình, tránh cãi vã ảnh hưởng xấu đến con cái.

Tham Khảo Thêm:  phân tích 12 câu đầu bài trao duyên

Còn tôi, từ nhỏ đến lớn, tôi như cái bóng nhỏ theo bước chân ông. Với tôi, anh vừa chiều chuộng vừa nghiêm khắc dạy dỗ. Ai cho tiền anh ấy đều gọi điện cho bố mẹ tôi nói là thăng chức cho Tít, dặn bố mẹ tôi phải biết cách chi tiêu cho con cái. Tiền lương hưu hàng tháng, anh cũng trích ra để thỉnh thoảng mua sách cho cô, thỉnh thoảng mua quà hay mua quần áo mới cho cô. Những lúc rảnh rỗi, anh còn dạy tôi làm đồ, làm lồng đèn Trung thu, câu cá… Thậm chí, anh còn làm “quân sư” cho tôi khi tôi gặp chuyện dở khóc dở cười. Bởi vậy, với tôi, nhắc đến anh là nhắc đến nhiều tình cảm thiêng liêng và cảm động.

Ông như một cái cây cao, tỏa bóng mát trên mái nhà của gia đình tôi. Ông ơi, ước gì ông sống thật lâu để tôi học hỏi ở ông những điều hay, điều tốt. Tôi cũng tự nhủ phải học hành chăm chỉ để thầy vui lòng!

Viết bài văn bày tỏ cảm nghĩ của em về người mà em yêu quý – Mẫu 11

Bố mẹ tôi đi làm ăn xa, công việc thường xuyên phải thay đổi nơi ở. Vì vậy, khi tôi ba tuổi, bố mẹ tôi để tôi sống với bà ngoại.

Khi đó, bà tôi đã gần bảy mươi tuổi. Lưng bà tôi hơi cong nên trông già lắm. Tôi sống với anh trai và bà của tôi. Sáng mẹ chở em đi học, chiều lại đưa em đi nhà trẻ. Buổi trưa, cô đi đón cả hai anh em. Và buổi chiều, cô cho chúng tôi tự do vui chơi với lũ trẻ trong xóm.

Bà em có khuôn mặt rất hiền và đôi mắt rất tinh nhanh. Bà biết nhiều ca dao, tục ngữ, câu đố, vè, đặc biệt là truyện Nôm. Cô thuộc lòng từ đầu đến cuối cuốn Truyện Kiều. Cô đọc Kiều không sai một câu nào, tôi mượn của cô giáo dạy Văn lớp 9 cuốn Truyện Kiều của tôi để kiểm chứng điều này. Bà còn kể chuyện Hoàng Trứu, chuyện Phạm Công – Cúc Hoa, Phạm Tải – Ngọc Hoa… Kho tàng truyện cổ tích của bà vô cùng phong phú. Mỗi đêm tôi lắng nghe câu chuyện của cô ấy. Và mỗi đêm là một câu chuyện mới. Khi kể chuyện, cô thường hỏi ý kiến ​​của tôi về các nhân vật rồi cô giải thích, theo cách riêng của mình, đôi khi khác với cách giải thích của cô giáo, về các câu chuyện. Tôi thực sự rất thích ý kiến ​​​​của cô ấy. Hằng đêm, một tay bà phe phẩy chiếc quạt bằng lá cọ (bà không thích quạt điện vì nó làm bà mệt), một tay luồn dưới mái tóc cháy nắng gãi nhẹ. Đó là cảm giác tôi thích nhất. Tiếng em thủ thỉ bên tai đưa tôi vào giấc ngủ êm đềm với biết bao điều tốt đẹp. Bình thường bà ngoại rất khỏe mạnh, bà chăm sóc hai anh em rất chu đáo, khiến chúng tôi luôn no đủ và không bị thiệt thòi khi bố mẹ vắng nhà thường xuyên. Nhưng khi trời trở nắng, bà thường bị đau lưng. Bà thường bảo tôi ngâm ít rượu gừng rồi vắt cho bà. Lúc đó tôi cảm thấy rất có lỗi với cô ấy. Bố em bảo, lưng mẹ đau là do hồi nhỏ mẹ phải khuân vác nhiều gạo, làm nhiều công việc nặng nhọc. Bà tôi cũng biết chữ Hán, cha tôi nói là do bà cố dạy cho bà học chữ.

Tôi rất yêu bà và luôn tự hào về bà. Sống với bà tôi luôn cảm thấy rất yên bình. Cô đã cho tôi một tuổi thơ tuyệt vời. Em yêu Văn và say mê học Văn. Bố tôi nói đó là do tôi thừa hưởng một chút máu của ông đã truyền cho bà tôi và bà đã truyền lại cho tôi.

Viết bài văn bày tỏ cảm nghĩ của em về người mà em yêu quý – Mẫu 12

Ngay từ khi tôi được sinh ra, người quan trọng nhất đối với tôi luôn là mẹ – người đã sinh thành và nuôi nấng tôi nên người. Vì cha tôi thường xuyên phải đi làm xa và ít khi ở nhà nên mẹ tôi từ lâu đã chiếm một vị trí đặc biệt trong trái tim tôi. Càng lớn, tôi càng yêu và kính trọng mẹ nhiều hơn.

Mẹ tôi năm nay đã gần 50 tuổi, lẽ ra ở tuổi này mẹ đã chuẩn bị được nghỉ ngơi và tận hưởng cuộc sống. Nhưng vì hoàn cảnh, phải kiếm tiền nuôi tôi ăn học, mẹ tôi vẫn làm lụng vất vả hàng ngày khiến tôi thương mẹ vô cùng. Đôi khi tôi thấy rõ sự mệt mỏi trên gương mặt cô ấy, tôi hỏi cô ấy có sao không nhưng cô ấy nói không sao. Mỗi lần điều đó xảy ra, nó lại khiến trái tim tôi đau nhói. Chị gái tôi đã lớn, cô ấy đã kết hôn và bây giờ chỉ có tôi, mẹ và bố ở nhà. Tuy nhiên, đôi khi tôi vẫn cảm thấy rất cô đơn.

Một lần, tôi bị ốm sau chuyến đi cắm trại của trường. Mẹ tôi khuyên tôi rằng thời tiết không tốt không nên đi, nhưng tôi không nghe và đi. Sau đó, tôi bị ốm và nằm liệt giường trong một tuần. Bác sĩ nói đó là một cơn sốt. Dù rất mệt và phờ phạc nhưng tôi biết mẹ là người đã ở bên chăm sóc tôi cả tuần nay. Mẹ nấu cơm, dỗ dành tôi như một đứa trẻ, chọc tôi cười, mua cho tôi những món ăn tôi thích với mong tôi mau khỏi bệnh. Khi khỏe lại, tôi nhìn thấy khuôn mặt mẹ tái nhợt, chắc mấy ngày nay mẹ mất ngủ. Sau đợt đó, tôi tự nhủ lần sau sẽ nghe lời mẹ, không bướng bỉnh và nghĩ đến mẹ nhiều hơn.

Vì bố thường xuyên vắng nhà nên mẹ dường như phải lo mọi việc. Từ việc nhà, chăm sóc con cái đến việc đồng áng, mẹ đều đảm nhận rất tốt. Người ta thường nói mẹ tôi thông minh cái gì cũng giỏi nhưng chỉ có tôi mới hiểu mẹ đã cố gắng như thế nào. Mẹ là một người mẹ tuyệt vời!

Vâng, đối với tôi mẹ là người tuyệt vời nhất trên đời, tôi yêu và trân trọng mẹ rất nhiều. Con hứa con sẽ học thật giỏi, sau này kiếm thật nhiều tiền để mẹ không phải vất vả và cho mẹ những điều tốt đẹp nhất trên đời này như những gì mẹ đã cho con.

Viết bài văn bày tỏ cảm nghĩ của em về người mà em yêu quý – Mẫu 13

Đôi khi ru bé Bi ngủ, mẹ bé lại hát những câu hát ngày xưa:

Dù mẹ chẳng có gì

Chỉ có tôi và mẹ không bao giờ rời xa…

Bài hát đó hồi nhỏ tôi chỉ biết giai điệu da diết, tình cảm chứ chẳng hiểu gì. Mãi sau này lớn lên tôi mới hiểu bài hát nói về tình yêu thương của người mẹ dành cho đứa con của mình. Con cái là tài sản quý giá nhất, vô giá nhất. Và chắc chắn rằng, đối với cô ấy, cô ấy cũng là một món quà tuyệt vời.

Mẹ tôi là một nhân viên văn phòng bình thường. Công việc của mẹ không quá bận rộn cũng không rảnh rỗi, vì ngày nào mẹ cũng đến công ty một khoảng thời gian như vậy. Công việc nhà mẹ thường làm vào buổi tối và cuối tuần. Vì vậy, tôi dường như không bao giờ thấy mẹ dành thời gian một mình. Khi đi làm, mẹ cô ăn mặc gọn gàng, chỉn chu khiến nhiều người cho rằng mẹ không giỏi việc nhà. Nhưng điều đó là sai. Về đến nhà, tẩy son, thay quần áo ở nhà, mẹ lại lao đầu vào hàng trăm công việc không tên. Dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, chăm con… Nhiều khi mọi việc đã xong xuôi, mẹ vẫn làm nốt công việc còn dang dở ở công ty. Khi tôi bị ốm, mẹ tôi phải nghỉ việc để chăm sóc tôi. Rồi tranh thủ lúc con ngủ, mẹ lại nhận việc. Làm việc chăm chỉ quanh năm, tất cả chỉ để tôi có thể sống đầy đủ và hạnh phúc. Khi tôi còn nhỏ, tôi ngây thơ nghĩ rằng mẹ tôi không mệt cũng không sợ. Người mẹ đó không thích ngủ nướng, vì vậy bà ấy thức dậy hàng ngày lúc 5 giờ sáng. Rằng cô ấy không thích mua quần áo mới, chỉ thích chiếc váy cũ. Rằng tôi không sợ con sâu, không sợ bóng tối. Đến giờ thì tôi đã hiểu. Trước khi làm mẹ, cô cũng là một cô gái bé nhỏ, sợ sệt đủ thứ và có nhiều ước muốn. Nhưng khi được làm mẹ, tình yêu trở nên mạnh mẽ hơn tất cả, che lấp mọi nỗi sợ hãi và ham muốn cá nhân. Để trả lại mọi thứ cho con cái của cô ấy.

Tôi yêu mẹ tôi, tôi yêu mẹ nhiều như mẹ yêu tôi. Ngày nào con cũng muốn được ở bên mẹ thật lâu. Nhiều lần mẹ nói đùa rằng An chính là cái đuôi của mẹ. Tôi không ngại ngùng mà còn cười hạnh phúc ôm chầm lấy mẹ. Tôi thích ngồi nhìn mẹ làm việc. Lúc đó trông mẹ thật tuyệt. Tôi thích ôm cô ấy từ phía sau, vùi vào cổ cô ấy và ngửi mùi hương ấm áp của cô ấy. Thật tuyệt biết bao khi mỗi tối trước khi đi ngủ, mẹ hôn lên trán con và chúc con ngủ ngon. Và khi bạn thức dậy vào buổi sáng, bạn sẽ được chào đón bởi nụ cười dịu dàng của mẹ. Không có gì có thể làm cho chúng ta hạnh phúc hơn.

Hàng ngày, sau khi học xong, em sẽ ngồi cạnh mẹ và xem mẹ làm việc. Hay tâm sự với mẹ. Tất cả mọi thứ ở trường, từ những điều nhỏ nhặt đến những điều lớn lao. Lúc đó, mẹ sẽ nhìn tôi rất chăm chú, thỉnh thoảng lại gật đầu thán phục. Làm cho tôi một người kể chuyện tuyệt vời. Những giây phút ấy bình yên đến lạ. Và để khoảnh khắc đó dài hơn, dài hơn. Tôi đã học cách giúp đỡ mẹ tôi những công việc nhà mà tôi có thể. Không phải xin mẹ bất cứ việc gì, chỉ để mẹ bớt làm việc, có thời gian nghỉ ngơi và nói chuyện với tôi nhiều hơn.

Đối với tôi, “mẹ” là tiếng gọi thiêng liêng nhất. Vì mẹ là người mà con yêu thương và kính trọng nhất trên đời này. Con mong mẹ mãi mãi ở bên con, mãi là bóng mát che chở cho đời con.

Viết bài văn bày tỏ cảm nghĩ của em về người mà em yêu quý – Mẫu 14

Bà tôi đã gần bảy mươi tuổi. Cô ấy cao và mái tóc của cô ấy vẫn còn rất tối. Cô ấy luôn chăm sóc tôi từ bữa ăn đến giấc ngủ. Sáng nào mẹ cũng dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho tôi, hôm thì cơm chiên, hôm thì xôi hoặc bánh mì. Buổi trưa mẹ nấu cơm cho em đi học về.

Bà tôi là một người rất nghiêm khắc. Mẹ luôn nhắc em đi học và ăn ngủ đúng giờ, khi nào làm. Có lần tôi rủ em đi chơi nhưng về muộn, em nhắc và bảo tôi viết bản kiểm điểm rồi đọc cho em nghe. Mẹ chưa bao giờ mắng mỏ hay nặng lời với tôi, mẹ bảo tôi là con gái, chỉ cần mẹ nói nhỏ nhẹ là mẹ phải nghe lời. Có những lần tôi bị điểm kém, mẹ giận lắm, dặn tôi phải luôn cố gắng học tập để bố mẹ ở xa yên tâm công tác. Dù cuộc sống thiếu thốn tình thương của cha mẹ nhưng bù lại em nhận được sự yêu thương, chăm sóc của ngoại khiến em cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

Vào những buổi chiều cuối tuần, khi được nghỉ học, tôi giúp cô ấy những công việc trong nhà như lau nhà, rửa bát và nhổ tóc sâu cho cô ấy. Vào buổi tối, chúng tôi cùng nhau xem một bộ phim, và cô ấy kể cho tôi nghe về quá khứ của cô ấy và nhiều kỷ niệm trong quá khứ của cô ấy. Mẹ là người dạy tôi mọi điều trong cuộc sống từ cách ăn, cách ở sao cho vừa lòng mọi người. Chính vì vậy, dù ở trường hay ở nhà, em luôn được khen là con ngoan, trò giỏi. Mỗi lần cô đi họp phụ huynh cho tôi, cô rất vui, vì thành tích học tập của tôi luôn đứng nhất, nhì của lớp. Khi về nhà, cô ấy thường gọi điện về kể với bố mẹ về thành tích học tập của mình, họ lại khen ngợi cô ấy.

Tôi luôn kính trọng và biết ơn bà ngoại, vì bà là người đã vất vả nuôi tôi khôn lớn nên người. Em tự hứa với lòng mình sẽ cố gắng học tập thật tốt để bà và bố mẹ luôn hài lòng và tự hào về em.

Viết bài văn bày tỏ cảm nghĩ của em về người mà em yêu quý – Mẫu 15

Anh sẽ là cánh chim cho em bay thật xa

Em sẽ là bông hoa để anh cài lên ngực áo.

Cha mẹ là những người yêu thương và hy sinh vô điều kiện cho chúng ta. Mỗi khi câu hát ấy vang lên, dù ở đâu, tôi cũng thổn thức nhớ về người cha kính yêu và đáng kính của mình.

Bố mẹ lấy nhau muộn nên mãi đến khi bố gần bốn mươi tuổi mới sinh ra tôi, mẹ ốm đau liên miên, sinh tôi được mấy năm thì bà qua đời. Kể từ đó, chỉ có cha tôi nuôi tôi. Ba đứa dáng người dong dỏng cao, nước da ngăm đen vì phải phơi nắng nhiều vì đi làm ở công trường. Trên gương mặt rám nắng, cằn cỗi theo thời gian ấy là đôi mắt đượm buồn, luôn chất chứa nhiều ưu tư. Nhưng bố tôi có nụ cười rất đẹp, rất hiền, có lẽ vì nước da ngăm đen nên hàm răng trắng và sáng khi cười. Tôi yêu từng khoảnh khắc bố cười, tiếng cười của bố xua tan bao nhọc nhằn, khó khăn.

Là đàn ông, vốn dĩ bản tính vụng về, bố lại không có được sự khéo léo tinh tế như mẹ, chính vì vậy mà từ nhỏ, tôi vốn là con gái nhưng luôn được bố chỉn chu, cắt may. tóc như con trai. Cũng vì thế mà tính tôi cũng hiếu động chẳng kém mấy đứa con trai trong xóm.

Bố tôi là người chu đáo và cẩn thận, mỗi khi phải đi công tác xa, bố luôn làm rất nhiều thức ăn để trong tủ cho tôi ăn dần. Bố tôi nấu ăn không giỏi, lúc mặn, lúc nhạt nhưng lần nào bố cũng ăn hết. Vì tôi biết bố tôi đã dành cả tâm huyết cho những món ăn đó. Trong công việc, anh cần cù, chịu khó và có nhiều sáng kiến ​​mới. Đối với mỗi công việc, bố luôn tìm ra nhiều giải pháp khác nhau, luôn có phương án dự phòng nên mọi việc luôn suôn sẻ và không bao giờ bị khựng lại. Chính vì vậy đồng nghiệp rất yêu quý và kính trọng anh. Đối với hàng xóm, anh là một người tốt bụng, thân thiện và luôn tận tình giúp đỡ những người xung quanh.

Bố đã đi nửa cuộc đời, tóc bố đã ngả hoa râm nhưng bố luôn yêu thương, chăm sóc con. Tôi còn nhớ năm đó tôi học lớp một, vì là con gái nên tôi phải mặc váy. Bố đi mua bộ váy đẹp nhất, đẹp nhất mang về cho em. Sáng sớm hôm đó, đôi bàn tay vụng về của bố tết tóc cho em, bím hơi lòa xòa và siêu vẹo nhưng bố làm cho em thì em vui vô cùng. Lần đầu tiên tôi được làm con gái thật sự. Giờ đây, mỗi khi nhớ lại kỷ niệm ấy, tôi lại ứa nước mắt và thầm cảm ơn sự quan tâm, chăm sóc, yêu thương của bố dành cho tôi. Có lẽ trong cuộc đời này, ngoài người mẹ đã khuất thì cha là người yêu thương tôi nhất.

Con chỉ ước rằng trong cuộc đời đầy chông gai và bão tố này, luôn có ba ở bên cạnh che chở, an ủi và nâng đỡ con mỗi khi con vấp ngã. Con cũng mong cha sống mãi để con dùng chút sức lực ít ỏi của mình đền đáp công ơn sinh thành, dưỡng dục của cha bao năm qua.

Viết bài văn bày tỏ cảm nghĩ của em về người mà em yêu quý – Mẫu 16

Những ngôi sao đang thức bên ngoài

Không phải do mẹ thức vì chúng con

Tôi sẽ ngủ ngon đêm nay

Mẹ là ngọn gió cho đời con.

Những câu ca dao trên đã nói lên tình yêu thương và đức hi sinh vô bờ bến của những người mẹ. Không cần biết người đó bao nhiêu tuổi, làm nghề gì, tính cách ra sao. Rồi một khi đã là mẹ, người đó sẽ mãi là người mẹ yêu con vô điều kiện. Mẹ tôi cũng là một người phụ nữ như thế.

Mẹ tôi là một phụ nữ miền Tây chân chất và thật thà. Do gia cảnh nghèo khó nên từ nhỏ mẹ đã phải bươn chải làm lụng vất vả. Bàn tay mẹ sần sùi, làn da nâu sạm vì nắng gió. Những nhọc nhằn, vất vả in sâu vào đôi mắt mẹ. Tôi thường nghe trong tiếng nhai trầu của mẹ, tiếng chặc lưỡi tiếc nuối: Con này, nó khổ… Quanh năm, mẹ chẳng có lúc nào ngơi tay. Làm ruộng, làm vườn, mò cua bắt ốc, rồi nuôi đàn lợn nái sau nhà. Kể cả dọn dẹp và chăm sóc gia đình với hai con nhỏ.

Vất vả là vậy nhưng cô chưa bao giờ kêu ca hay chán nản. Mẹ thường nói: Mẹ sướng hơn bao người, vì mẹ có một gia đình hạnh phúc. Hạnh phúc ấy do mẹ tôi xây dựng bằng tình yêu thương. Tình yêu ấy tôi cảm nhận rõ ràng qua từng cử chỉ, hành động dù mẹ tôi chưa bao giờ nói những lời ngọt ngào như trong phim. Con cảm nhận được tình mẹ qua tà áo trắng sạch thơm mùi nắng mới. Qua hộp cơm ngon lành, nằm gọn trong cặp. Qua những cái vuốt ve, vuốt ve dịu dàng của mẹ khi buộc tóc cho em. Và qua ánh mắt, những nụ cười hiền. Khuôn mặt mẹ khi nhìn con ngọt ngào và ấm áp như giọt mật. Nó khiến tôi cảm thấy hạnh phúc khi được yêu.

Thế nên, chẳng lạ gì khi tôi yêu mẹ nhiều đến vậy. Tôi yêu những món ăn giản dị mẹ nấu, yêu những câu nhắc dài của mẹ, yêu chiếc áo hoa sặc sỡ mẹ thường mặc khi đi chợ, yêu nụ cười đầy vết chân chim. Mỗi ngày, tôi luôn cố gắng để mẹ vui và hạnh phúc. Để rồi một ngày, cô không còn chặc lưỡi trước những lời vu vơ rằng khổ. Bắt đầu từ những hành động nhỏ nhặt như giúp mẹ nhặt rau, quét nhà, gấp quần áo, nói chuyện với mẹ… Và rồi, chắc chắn một ngày không xa, con sẽ giúp mẹ những việc lớn hơn nữa. Đơn giản vì mẹ là người tôi yêu nhất trên đời này.

Viết bài văn bày tỏ cảm nghĩ của em về người mà em yêu quý – Mẫu 17

Hai năm rồi anh đi, nhanh quá. Thời gian không thể xóa nhòa ký ức về anh, về tình yêu anh dành cho em, về những tháng ngày tươi đẹp khi anh chưa mất em nhưng nó cũng đã xóa đi phần nào nỗi đau, nỗi nhớ nhung và sự day dứt trong anh. Anh ra đi thật nhẹ nhàng và thanh thản, tưởng chừng như chỉ là một giấc mơ nhưng không phải và nỗi đau đang nhói lên trong tim.

Nhưng, nói về anh, chúng ta không nên nói đến nỗi buồn, bởi nhắc đến anh là nhắc đến một tấm gương sáng về nghị lực, ý chí vượt khó và thêm cả một tài năng, phẩm chất. chất lượng tuyệt vời.

Cuộc đời ông luôn gặp nhiều khó khăn, bất trắc, nhiều trở lực lớn nhưng không gì có thể ngăn cản ông vượt qua. Lên bốn tuổi, cái tuổi mà người ta còn chưa biết nói, chưa biết đi, cậu đã không còn cha. Vài năm sau, mẹ anh cũng qua đời và ở đâu anh không biết. Người ta nói:

“Mồ côi cha ăn cơm cá

Mồ côi mẹ nằm cùng lá”

Tuy nhiên, trong mười năm đầu đời, anh đã mất cả cha lẫn mẹ. Khổ là thế nhưng ở tuổi đôi mươi anh vẫn là một trong những học sinh giỏi của thành phố Huế. Trong quá trình hoạt động cách mạng, ông bị địch bắt, tra tấn dã man, đánh đập dã man đến nỗi hàng chục năm sau ông vẫn bị di chứng: hen suyễn. Và chắc chắn rằng nếu bạn đã từng bị đánh đập dữ dội như thế thì cho đến hôm nay, khi tôi viết những dòng này, có thể bạn vẫn ngồi bên tôi và mỉm cười với tôi, nụ cười giản dị, nhẹ nhàng mà tôi đã đánh mất. … Giữ vững phẩm chất của một Đảng viên Cách mạng, ra tù ông không được khen thưởng mà còn bị nghi ngờ, bị cho là lý lịch không rõ ràng. Bất công là vậy nhưng thầy vẫn sống, sống cho đời, làm việc cho đất nước và khẳng định mình, thầy làm thầy, làm Hiệu trưởng trường Đại học Sư phạm Huế và học trò của thầy thì ngày nay không thiếu những người thành đạt , trở thành hiệu trưởng của trường này, trường kia.

Ông không chỉ là người ông yêu quý mà còn là niềm tự hào lớn lao của tôi. Tôi nhớ khi tôi bốn, năm tuổi, tôi gặp bạn bè và nói: “Tôi không biết bố tôi làm nghề gì, nhưng ông nội tôi biết. Là một nhà khoa học”. Đối với tôi lúc đó, ông là người lớn nhất, tuyệt nhất, vì vĩ đại nhất, ông là “nhà bác học” Rồi khi lớn lên, tôi hiểu ông hơn, tôi càng tự hào hơn khi năm lớp bảy, lớp tôi dùng sách ông viết. Tôi vẫn không được quên mất niềm vui khi tôi chỉ vào cuốn sách và hỏi: “Bạn có biết ai đã viết cuốn sách này không? Ông nội của cháu đấy!”. Và nhìn bạn bè trố mắt, trầm trồ khi đọc ba chữ “Lê Đình Phi”, tôi thấy lòng mình xao xuyến. Ôi tự hào và hạnh phúc biết bao! Dù ông không còn nữa nhưng những niềm tự hào ấy sẽ còn theo tôi đến muôn đời sau phần còn lại của cuộc đời tôi.

Nhưng dù tự hào đến đâu, họ vẫn ước giá như mình được như xưa, có ông nội ở bên, chỉ bảo tận tình. Nhớ sao ngày xưa, ông dắt tay tôi đi dạo trên đài Nam Giao, chỉ cho tôi thấy Phật đứng, Phật nằm, kể cho tôi nghe những câu chuyện kỳ ​​thú. Hay chỉ vài năm trước, anh vẫn ngồi trên chiếc ghế nhựa, phe phẩy chiếc quạt, hỏi han, nói chuyện, cười đùa cùng anh và đố anh những bài toán nho nhỏ. Ở nơi ông tôi luôn tìm thấy sự bình yên và thanh thản nhất. Cha mẹ đôi khi nổi giận, la mắng và đánh đập con cái khi chúng hư. Khi ấy, em lại chạy đến bên anh, ngồi bên anh, cùng anh cười, gần anh em quên hết buồn phiền.

Với tôi, anh là chỗ dựa tinh thần mạnh mẽ nhất. Tôi luôn muốn nói với anh rằng: “Em yêu anh nhiều lắm!”

Viết bài văn bày tỏ cảm nghĩ của em về người mà em yêu quý – Mẫu 18

Nếu ai đó hỏi tôi rằng ai là người tôi yêu quý nhất, tôi sẽ trả lời rằng đó là bà của tôi.

Bà tôi là một người tốt bụng và hiền lành, nhưng phần lớn cuộc đời của bà chỉ là những khó khăn và bệnh tật. Tôi yêu cô ấy rất nhiều! Tôi yêu mái tóc bạc xoăn của bà, yêu dáng đi chậm chạp nhưng khập khiễng của bà. Ở tuổi bảy mươi, cô ấy trông già hơn những người cùng tuổi. Tôi được nghe bố kể nhiều về bà – một người chăm chỉ và giản dị. Cô cần mẫn nuôi dạy hai con trai trong thời gian anh trai đi lính. Khi bố tôi có con, mẹ vất vả lo cho tôi nhưng bố tôi nói mẹ thấy đó là niềm vui của mình.

Trước khi lâm bệnh, bà nội em cũng đi làm tạp vụ cho một cơ quan nhỏ để kiếm chút tiền phụ giúp gia đình lúc khó khăn. Mẹ cũng thường mua quà cho anh chị em tôi, dù là những món quà nhỏ nhưng ý nghĩa như chiếc đồng hồ báo thức để đưa tôi đi học hay những gói kẹo, cái bánh… Từ đó tôi đủ hiểu mẹ rất yêu tôi. chúng tôi yêu anh em mình biết bao!

Tôi cũng biết, khi bà đi chợ, nhìn thấy một người ăn xin tội nghiệp, bà không bao giờ quay lưng lại mà sẵn sàng rút trong ví ra một tờ tiền, gấp đôi và nhét vào mũ của ông ta. người ăn xin đó. Tôi rất ấn tượng về tình yêu vô bờ bến và trái tim rộng mở luôn rộng mở với bất kỳ ai!

Bà tôi cũng là một người rất yêu thiên nhiên. Khoảng hiên nhỏ trước nhà bà lúc nào cũng có những chậu hoa lài thơm ngát, những cây tiêu nhỏ trĩu quả xanh vàng… Bởi bà tôi từng nói: “Thiên nhiên giúp tâm hồn ta trong sáng hơn. , giúp chúng tôi cảm thấy thoải mái hơn.”

Mỗi lần tôi đến thăm bà, tôi tựa đầu vào vai bà và nói về mọi thứ. Nhiều lúc tôi ôm cô ấy mà khóc, rồi cô ấy lại xoa đầu tôi an ủi. Những lúc ấy, tôi chợt cảm thấy cô ấy đang truyền cho tôi một hơi ấm tinh thần, giúp tôi có thêm nghị lực để vượt qua câu chuyện buồn.

Nhưng rồi một tin sét đánh đã đến với gia đình chúng tôi. Ôi chúa ơi! Bà tôi bị ung thư giai đoạn cuối và sẽ không thể chữa khỏi. Tại sao ông trời lại bất công với cô như vậy?

Mỗi lần đến thăm, tôi đều thấy bà cười nhưng trong lòng tôi luôn nơm nớp lo sợ rằng đằng sau nụ cười ấy là nỗi đau thể xác đang hành hạ bà tôi. Cô vẫn lạc quan và yêu đời lắm đấy! Cô ấy chỉ đang cố tỏ ra vui vẻ để tôi không cảm thấy buồn. Tôi biết nỗi đau ấy đã dày vò bà tôi hàng tháng trời. thưa bà! Mỗi khi thấy cô ấy đau, tôi chỉ biết chạy đến xoa bóp cho cô ấy rồi chỉ biết khóc như một đứa trẻ lên ba. Giá như tôi có thể làm được nhiều hơn những điều này để bà bớt đau để bà bớt khổ!

Và vào ngày lễ giáng sinh hai năm trước, bà tôi đã ra đi mãi mãi, đi đến một nơi rất xa và không bao giờ trở lại. Đây là lần đầu tiên tôi biết đến mất mát. Sự mất mát tạo ra một khoảng trống trong trái tim tôi. Mất mát lớn lao biết bao khi phải xa người mình yêu thương nhất. Bà! Tại sao bà bỏ tôi mà đi hả bà?

Bây giờ, mỗi khi nghĩ đến bà, cổ họng tôi như thắt lại và mắt tôi cay cay, bà ơi! Cô ấy đã cho tôi một bài học quý giá: Chúng ta nên trân trọng từng phút giây, dù là nhỏ nhất khi ở bên người mình yêu thương.

Anh ngàn lần muốn nói rằng: Anh yêu em! Hình ảnh của cô sẽ mãi ở trong trái tim tôi.

Viết bài văn bày tỏ cảm nghĩ của em về người mà em yêu quý – Mẫu 19

Bạn bè rất quan trọng đối với mọi người. Và tôi cũng có một người bạn mà tôi cảm thấy yêu quý.

Minh Anh là bạn thân nhất của tôi. Cô ấy là một cô gái xinh đẹp và cá tính. Dáng người cao, mảnh khảnh. Cắt tóc ngắn. Khuôn mặt trái xoan với làn da rám nắng. Đôi mắt tinh nghịch. Nụ cười luôn nở trên môi. Ở lớp, Minh Anh là người hòa đồng và tốt bụng. Bạn thích giúp đỡ mọi người xung quanh. Thành tích học tập cũng rất tốt. Vì vậy, thầy cô và bạn bè rất quý mến bạn. Điều đó khiến tôi rất tự hào về bạn.

Tôi và Minh Anh quen nhau từ đầu năm lớp 6. Khi đó, tôi bị một nhóm bạn nam ở trường bắt nạt. Minh Anh chạy đến bảo vệ tôi. Đó là cách chúng tôi quen nhau. Tôi và Minh Anh có rất nhiều kỷ niệm đẹp với nhau. Cả hai cùng nhau thi đua học tập. Minh Anh ước mơ trở thành bác sĩ để có thể cứu được nhiều người. Và tôi muốn trở thành một cảnh sát, để tôi có thể bắt tất cả tội phạm và mang lại bình yên cho người dân. Chúng em đã hứa sẽ cùng nhau chăm chỉ học tập thật tốt để có thể thực hiện được ước mơ của mình.

Bạn bè có ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta. Chính vì vậy chúng ta cần phải quý trọng những người bạn tốt, tránh xa những người bạn xấu.

Viết bài văn bày tỏ cảm nghĩ của em về người mà em yêu quý – Mẫu 20

“Công chúa như núi giữa trời

Nghĩa mẹ như nước biển Đông

Núi cao biển rộng

Đảo chín chữ trong lòng tôi”

Đọc xong câu ca dao này con mới hiểu được công ơn cha nghĩa mẹ cao cả bao la. Từ đó, tôi yêu bố mẹ nhiều hơn, đặc biệt là mẹ – người tôi yêu nhất trên đời.

Mẹ tôi năm nay đã bốn mươi mốt tuổi nhưng vẻ ngoài trẻ trung của mẹ luôn khiến người ta phải kinh ngạc. Mẹ cao, mảnh khảnh và có khuôn mặt rất nhân hậu, luôn nở nụ cười hiền hậu trên môi. Làn da trắng ngần, tươi tắn, đôi bàn tay thon dài với những vết chai sần sùi ở đầu ngón tay, kết quả của bao năm lao động với cây bút và viên phấn. Giọng nói của cô ấy rất trong trẻo và mềm mại, mái tóc cô ấy dài, đen nhánh và mượt mà. Mỗi lần gặp con, mắt mẹ luôn ánh lên niềm trìu mến. Đối với tôi, mẹ là người phụ nữ xinh đẹp và tuyệt vời nhất.

Trong gia đình, mẹ luôn quan tâm, chăm sóc mọi người rất chu đáo. Khi tôi còn trẻ, sức khỏe của tôi không được tốt và tôi thường xuyên bị ốm. Thời gian đó, mẹ chăm sóc tôi rất tận tình, nấu cháo cho tôi, cho tôi uống thuốc và thức cả đêm để trông tôi. Tôi cảm nhận được sự chăm sóc, hy sinh và tình yêu thương vô bờ bến mà mẹ dành cho tôi.

Đôi khi tôi làm mẹ buồn lòng. Lúc đó tôi rất nghịch ngợm và thường tham gia cùng các bạn trong các trò nghịch ngợm. Một hôm, tôi và một nhóm bạn rủ nhau trốn học thể dục để mua đồ ăn vặt. Nhưng thật không may, cả nhóm đã bị giáo viên phát hiện. Chiều hôm đó có tiết sinh hoạt, cô giáo phê bình chúng em trước cả lớp và nói sẽ liên hệ với phụ huynh. Trên đường về, tôi cảm thấy rất lo lắng và hối hận. Tuy nhiên, khi về đến nhà, mẹ không mắng mỏ mà chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo. Mẹ tôi cũng kể, cô ấy cũng hay nghịch ngợm, khiến bà nội phiền lòng. Điều đó khiến tôi nhận ra những sai lầm của mình và là động lực để tôi tiếp tục cố gắng học tập và rèn luyện để trở thành một người tốt hơn.

Từ đó, em tự hứa sẽ chăm chỉ học tập, giúp đỡ mẹ nhiều hơn nữa. Tôi hiểu công việc của mẹ rất bận nên luôn cố gắng sống tự lập. Con muốn mẹ luôn khỏe mạnh và hạnh phúc. Tôi mong mình sẽ trở thành niềm tự hào của mẹ. Tình mẫu tử rất đáng quý. Đối với tôi, mẹ là điểm tựa không thể thiếu trong cuộc sống. Từ sâu thẳm trái tim, con muốn dành cho mẹ tình yêu thương chân thành nhất, sâu sắc nhất.

Viết bài văn bày tỏ cảm nghĩ của em về người mà em yêu quý – Mẫu 21

Tuổi thơ của tôi đã trải qua với ông nội của tôi. Đối với tôi, anh là người tôi yêu quý và kính trọng nhất trong đời.

Ông tôi năm nay bảy mươi bốn tuổi. Nhưng anh ấy vẫn rất sắc sảo. Anh ấy có một khuôn mặt tốt bụng và hiền lành. Râu dài bạc phơ. Mắt sáng như sao trên trời. Bàn tay ông đã có nhiều nếp nhăn.

Trước khi nghỉ hưu, ông tôi là một viên chức nhà nước. Anh ấy rất yêu các con của mình. Nhưng thầy cũng rất nghiêm khắc khi chúng tôi mắc lỗi. Dù tuổi đã cao nhưng ông vẫn rất khỏe mạnh. Mọi người đều rất yêu quý và kính trọng anh ấy.

Tham Khảo Thêm:  Xem hơn 100 ảnh về hình vẽ đẹp về tình bạn

Khi tôi còn nhỏ, bố mẹ tôi thường bận rộn với công việc. Ông nội đang chăm sóc tôi. Ngày đầu tiên đi học, anh cũng là người đưa đón em đi học. Còn quà bánh, anh giữ hộ em. Tình yêu anh dành cho tôi quá lớn.

Những kỷ niệm của ông nội cũng đáng trân trọng. Khi tôi còn là một đứa trẻ, ông tôi đã đưa tôi đi chơi trên một chiếc xe đạp cũ. Đôi khi, tôi nghe anh kể về ngày xưa. Hay cả những lúc theo anh vào vườn chăm sóc cây cối. Anh ấy dạy tôi cách chăm sóc cây cối thật tốt. Nhờ anh, tôi đã học được cách yêu mọi thứ xung quanh mình hơn.

Thời gian trôi qua, sức khỏe của ông ngày càng sa sút. Vì vậy, ông cần được sự quan tâm, chăm sóc của con cháu nhiều hơn. Bất cứ khi nào tôi rảnh, tôi sẽ dành thời gian nói chuyện với anh ấy. Đôi khi, hai người cùng nhau chơi cờ, hoặc đi câu cá. Lúc đó tôi cảm thấy rất vui, hạnh phúc.

Ông ngoại là điểm tựa tinh thần vững chắc của cả gia đình. Tôi luôn dành sự tôn trọng cho anh ấy. Cầu mong ông luôn mạnh khỏe để sống lâu bên con cháu.

Viết bài văn bày tỏ cảm nghĩ của em về người mà em yêu quý – Mẫu 22

Gia đình là quan trọng đối với tất cả mọi người. Vì ở đó những người thân yêu luôn yêu thương chúng ta.

Trong gia đình tôi, ông ngoại là người mà tôi vô cùng thần tượng và kính trọng. Thầy luôn dạy chúng tôi biết điều phải trái, dạy cho chúng tôi thói quen sống tích cực, sống hết mình, có lý tưởng và hoài bão lớn. Từ nhỏ tôi đã gần gũi, thân thiết với anh, được anh yêu thương, nâng niu. Mỗi buổi sáng, ông tôi thường dậy sớm để chăm sóc những chú chim cảnh, khu vườn và ao cá của mình. Nhờ bàn tay chăm sóc của ông nội mà nhà tôi luôn có rau sạch, cá tươi để ăn.

Anh năm nay đã già, tóc đã điểm nhiều sợi bạc nhưng vóc dáng vẫn rất kiên cường. Bởi vì trong quá khứ, hắn từng tham gia chiến trường, nhiều lần vào sinh ra tử đối mặt với cường địch. Chính những năm tháng khó khăn đó đã tôi luyện cho ông tôi một ý chí sống phi thường. Anh cũng thường xuyên tập thể dục nên sức khỏe vẫn khá tốt. Nhưng thỉnh thoảng ông cũng bị đau khớp, nhất là khi trái gió trở trời, vết thương ở chân do đạn gây ra ngày nào cũng đau nhức. Tôi thương anh nhiều lắm vì tôi biết những lúc như vậy anh đau rất nhiều. Nhưng dù đau ốm thế nào thì ông tôi vẫn luôn thể hiện tác phong của người lính Cụ Hồ. Anh mừng lắm, mỗi lần người nhà lo xoa vết thương cho anh, anh anh đều gạt đi, nói vết thương nhỏ như vậy cũng đáng. Anh ấy vẫn rất khỏe. Tôi ngưỡng mộ và tự hào về ông tôi, bởi vì tôi đã học được những bài học lịch sử ý nghĩa mà giáo viên đã dạy trên lớp. Tôi hiểu rằng để có được cuộc sống yên bình như ngày hôm nay, ông cha ta đã phải hy sinh rất nhiều, bao anh hùng dân tộc đã nằm xuống nơi hoang lạnh để hôm nay chúng ta được tung tăng vui vẻ. trường học, chúng tôi tận hưởng một cuộc sống yên bình. Đó là nhờ công lao của những người như ông tôi.

Ông tôi cũng là một người rất tốt bụng, ông thường giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn sống một mình trong làng của tôi. Trong làng tôi ở, có nhiều người già và trẻ em đều đi làm ăn xa hoặc đã hy sinh trong chiến tranh nên giờ họ chỉ sống một mình. Ông tôi thường giúp đỡ những người đó và nói với bố mẹ tôi và chúng tôi để giúp đỡ những người có hoàn cảnh đặc biệt. Ông luôn sống vui vẻ, chan hòa với mọi người xung quanh nên bà con làng xóm ai cũng yêu quý, kính trọng ông tôi. Những lúc rảnh rỗi, ông tôi thường làm thơ vì ông tham gia câu lạc bộ thơ cựu chiến binh.

Ông là người mà tôi vô cùng ngưỡng mộ và kính trọng, tôi mong ông luôn mạnh khỏe và sống lâu trăm tuổi với gia đình tôi.

Viết bài văn bày tỏ cảm nghĩ của em về người mà em yêu quý – Mẫu 23

Đã hai năm kể từ ngày anh ra đi, thời gian trôi nhanh quá. Những kỷ niệm về ông và tình thương cháu vẫn còn đọng lại trong tim tôi, nhưng những tháng ngày êm đềm khi tôi còn ở bên ông đã giúp tôi nguôi ngoai nỗi đau, nỗi nhớ và sự day dứt. Anh ra đi thật nhẹ nhàng và thanh thản, nhưng nỗi đau lớn dần trong lòng tôi, như một hố đen không thể lấp đầy. Nhưng rồi, nhắc về ông, chúng ta hãy tôn vinh một tấm gương sáng về nghị lực, ý chí vượt khó cùng với tài năng và phẩm chất cao cả, không nên để nỗi buồn che mờ ký ức. tốt đẹp về anh ấy.

Cuộc đời ông đầy gian nan, rào cản, khó khăn nhưng ông luôn có tinh thần vượt qua mọi thử thách. Ngay từ khi bắt đầu tập nói và tập đi, anh đã phải đối mặt với sự ra đi của cha mình và vài năm sau, mẹ anh cũng qua đời không để lại dấu vết. Người ta vẫn bảo:

“Mồ côi cha ăn cơm cá

Mồ côi mẹ nằm trên giường”

Dù cuộc sống đầy khó khăn, trở ngại và trở ngại nhưng anh luôn vượt qua mọi thử thách. Khi anh mười tuổi, anh mất cả cha lẫn mẹ. Tuy nhiên, ở tuổi đôi mươi, anh đã trở thành một trong những sinh viên xuất sắc nhất của thành phố Huế. Dù bị bắt vì hoạt động cách mạng nhưng ông không bỏ cuộc và bị tra tấn dã man cho đến hàng chục năm sau, ông mang di chứng của bệnh hen suyễn. Nếu không có những trận đòn đó, có lẽ giờ này anh ấy vẫn còn sống và ở bên bạn. Anh ta thậm chí còn bị nghi ngờ và bị coi là có lý lịch không rõ ràng sau khi ra tù. Bất chấp sự bất công, ông vẫn sống và làm việc cho đất nước với tinh thần cách mạng và sự kiên trung của một Đảng viên. Ông trở thành nhà giáo, rồi Hiệu trưởng Trường Đại học Sư phạm Huế. Học trò của ông, cho đến ngày nay, vẫn là những người đã gặt hái được nhiều thành công trên cương vị Hiệu trưởng các trường đại học.

Bạn là tình yêu của tôi, niềm tự hào lớn của tôi. Tôi còn nhớ hồi bốn, năm tuổi, gặp bạn bè tôi khoe: “Không biết bố làm nghề gì, nhưng ông ngoại là nhà khoa học”. Khi đó, ông là người to nhất, giỏi nhất và vĩ đại nhất, vì ông là “nhà khoa học”. Sau này lớn lên, hiểu thầy hơn, em càng tự hào hơn khi được học lớp bảy và được sử dụng cuốn sách thầy viết. Tôi không thể quên được niềm vui khi tôi chỉ vào cuốn sách và hỏi: “Con biết ai viết cuốn sách này không? Ông nội con đấy!”. Thấy bạn tôi trầm trồ đọc ba chữ “Lê Đình Phi”, tôi thấy lâng lâng trong lòng. Tôi tự hào và hạnh phúc biết bao! Dù anh đã ra đi nhưng niềm tự hào đó sẽ theo tôi đến hết cuộc đời.

Dù kiêu hãnh nhưng tôi luôn ước ao có anh ở bên, dìu dắt, chăm sóc. Tôi nhớ những ngày thơ ấu, ông dắt tay nhau đi dạo trên đài Nam Giao, chỉ cho tôi những bức tượng Phật rất đẹp và kể những câu chuyện thú vị. Hay chỉ vài năm trước, khi ông ngồi trên chiếc ghế nhựa vỗ quạt, nói cười cùng đứa cháu và giải những bài toán nho nhỏ. Anh ở đâu, em luôn thấy bình yên và thoải mái nhất. Khi bố mẹ giận, la mắng hay đánh đòn khi tôi làm sai, tôi đến bên anh, ngồi bên anh, cười cùng anh và quên đi mọi muộn phiền. Đối với tôi, anh ấy là nơi để giải tỏa mọi căng thẳng và là người mà tôi luôn có thể dựa vào. Tôi luôn muốn nói với anh rằng: “Em yêu anh nhiều lắm!”.

Viết bài văn bày tỏ cảm nghĩ của em về người mà em yêu quý – Mẫu 24

Bà ngoại là người tôi vô cùng yêu quý và kính trọng. Cô ấy luôn dành cho tôi một tình cảm ấm áp, khiến tôi luôn cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc mỗi khi ở bên cô ấy.

Bà tôi năm nay đã bảy mươi sáu tuổi, tóc đã điểm hoa râm, đôi mắt đã có những nếp nhăn của tuổi già. Nhưng nó làm cho sự dịu dàng và nhân từ trong mắt cô ấy ấm áp hơn và tràn đầy tình yêu. Tôi rất yêu đôi mắt của mẹ, vì mẹ luôn nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến và yêu thương nhất, cho tôi cảm giác bình yên và được che chở như khi còn thơ bé. Ngoại tôi tuy đã già nhưng còn rất nhanh nhẹn và khỏe mạnh, công việc nội trợ của bà vẫn rất thành thạo và khéo léo, mỗi lần tôi đến thăm bà đều nấu cho tôi những món ăn ngon như: thịt kho tàu hay sườn xào chua ngọt… không những thế , mẹ còn dạy tôi làm những món ăn đơn giản nên mỗi lần tôi đến thăm mẹ, tôi thấy rất vui.

Khi tôi còn nhỏ, vì bố mẹ bận công việc nên mẹ gửi tôi cho bà ngoại chăm sóc, bà chăm sóc tôi rất chu đáo, yêu thương quan tâm tôi từ những điều nhỏ nhất, dạy tôi những điều quan trọng nhất. ngay thẳng và kể cho tôi nghe rất nhiều câu chuyện cổ tích thú vị. Bà thường kể cho tôi nghe câu chuyện chàng Thạch Sanh dũng cảm diệt đại bàng cứu công chúa Quỳnh Nga, hay nàng Tấm hiền lành bước ra từ trái cây, nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn… Những câu chuyện của bà gắn liền với ký ức tuổi thơ của tôi. . Bà nội là một người rất dũng cảm và tháo vát. Khi còn trẻ, bà đã lo việc đồng áng và chăm sóc 5 đứa con nhỏ. Lúc về già, bà có thể làm được rất nhiều việc như bện chổi, đan rổ, làm quạt tre. Cô ấy khéo tay nên những món đồ cô ấy làm vô cùng đẹp và tinh xảo. Còn bây giờ, tuy tuổi đã cao nhưng bà vẫn làm công việc chăm sóc vườn tược, trồng rau, trồng trái cây… Bà luôn nói với chúng tôi rằng nếu chúng tôi không làm gì mà chỉ ngồi một chỗ thì bà sẽ buồn lắm. bằng tay và chân của cô ấy. , để cô trồng trọt và chăn nuôi như một niềm vui của cuộc sống.

Dù không được về thăm bà thường xuyên nhưng tình cảm của tôi dành cho bà không bao giờ phai nhạt, những kỉ niệm với bà luôn sống động trong tâm hồn tôi, khiến tôi nhớ đến lòng nhân hậu và tình yêu thương của bà. cô ấy đã đưa cho tôi.

Con mong mẹ sống thật lâu với chúng con để chúng con yêu thương chăm sóc mẹ và đền đáp công ơn sinh thành dưỡng dục của mẹ.

Viết bài văn bày tỏ cảm nghĩ của em về người mà em yêu quý – Mẫu 25

Trong cuộc sống hàng ngày, có vô số người xung quanh chúng ta để yêu thương và dành tình cảm cho họ. Nhưng có bao giờ bạn tự hỏi, người thân yêu nhất của bạn là ai chưa? Đối với nhiều người, câu trả lời đó có thể là ông bà, mẹ, anh chị em hoặc thậm chí là bạn bè. Nhưng đối với tôi, hình ảnh người cha sẽ mãi là nguồn cảm hứng thiêng liêng, là tình cảm ấm áp và sưởi ấm trái tim tôi cho đến hết cuộc đời.

Bố tôi không được may mắn như những người đàn ông khác. Cả đời cha chưa bao giờ được thăng hoa, vui sướng. Năm tôi bốn mươi tuổi, chưa đến giữa cuộc đời thì bệnh tật ập đến. Ban đầu chỉ là đau dạ dày, sau đó tình trạng bệnh trở nên phức tạp hơn. Ngày xưa khi tôi còn khỏe, bố lúc nào cũng rất quý phái.

Nhưng giờ đây, vẻ đẹp ấy dường như đã dần thay đổi: Thay vì những cánh tay vạm vỡ, giờ đây chỉ là một dáng người gầy gò, teo tóp. Đôi mắt sâu dưới hàng lông mày rậm, đôi gò má cao dần hiện lên trên khuôn mặt sạm nắng sương gió. Tuy nhiên, bệnh tật không thể lấy đi nhân cách trong sáng của người cha. Bố vẫn là người đàn ông tràn đầy năng lượng, tràn đầy tự tin và luôn hết lòng yêu thương gia đình.

Gia đình em không có điều kiện kinh tế thuận lợi, mọi chi tiêu đều phụ thuộc vào thu nhập mà bố mẹ kiếm được từ công việc hàng ngày. Dù bệnh tật, sức khỏe yếu nhưng anh chưa bao giờ đầu hàng số phận. Anh luôn cố gắng vượt qua nỗi đau để bảo vệ tình cảm gia đình và mưu sinh bằng chính sức lao động của mình, đặc biệt là từ việc kinh doanh xe hybrid.

Hàng ngày, bố tôi phải bắt đầu công việc từ rất sớm, thường là trước khi mặt trời ló dạng. Tóc bố bạc dần trong sương sớm. Công việc đó đối với người bình thường tưởng chừng rất đơn giản, nhưng với cha tôi, nó rất khó khăn và đầy cực khổ. Nhiều khi phải chở khách đường dài, đường xóc, tôi lại bị đau bụng tái phát.

Cha tôi luôn phải làm việc quần quật từ sớm đến khuya để kiếm đủ tiền nuôi gia đình. Vào những ngày thời tiết thay đổi, từ những ngày nắng nóng cho đến những ngày mưa bão hay những đêm đông giá rét, bố vẫn kiên trì đứng dưới gốc cây đợi khách qua lại. Bệnh đau dạ dày của bố lại tái phát khi phải đi công tác xa nhưng bố luôn cố gắng vượt qua để có thể làm hài lòng mọi người trong gia đình. Tôi luôn tự hào về người cha yêu thương, hy sinh, chăm chỉ như vậy.

Nhưng thực tế không phải vậy, hàng ngày tôi đứng đó kiếm sống nhưng khi trở về, những cơn đau lại hành hạ tôi. Nhìn khuôn mặt méo xệch của bố, những cơn đau mà bố phải chịu đựng, tôi chỉ biết òa khóc. Tôi thấy tim mình đau gấp trăm lần khi thấy bố như vậy. Bố ơi, chỉ cần con có thể thay anh ấy gánh chịu nỗi đau đó, chỉ cần con có thể giúp anh ấy kiếm tiền, con sẽ làm tất cả, bố nói cho con biết được không?

Những lúc đó, tôi chỉ biết ôm bố và xoa dầu cho ông. Em muốn bố nghỉ làm, em được nghỉ học để dành dụm tiền lo cho gia đình, kiếm tiền chữa bệnh cho bố. Nhưng nếu con nhắc đến điều đó, chắc chắn bố sẽ cảm thấy thất vọng và buồn cho con. Bố luôn khẳng định sẽ luôn chiến đấu đến giây phút cuối cùng để nuôi dạy chúng ta trưởng thành và thành công trong cuộc sống. Bố luôn quan tâm đến việc học của chúng tôi. Cha anh mặc dù từng học rất giỏi nhưng vì hoàn cảnh gia đình khó khăn nên anh phải bỏ học. Hàng đêm, dù vất vả đến đâu, bố vẫn dành thời gian dạy chúng tôi học bài.

Trong những bữa ăn, bố thường truyền đạt cho chúng tôi những cách sống, đạo làm người. Tôi rất ngưỡng mộ cha mình, bởi ông có thể thuộc lòng hàng nghìn câu Kiều, hàng trăm câu châm ngôn, câu nói nổi tiếng… Chính vì vậy, tôi luôn cố gắng tự học. Tôi sẽ trở thành bác sĩ và chữa bệnh cho cha tôi, kiếm tiền để nuôi ông và đưa ông đi trên con đường TS còn dang dở. Tôi luôn rất biết ơn cha tôi, vì đã cho tôi một con đường rực rỡ, đó là con đường học vấn chứ không phải con đường tiền bạc. Tôi sẽ luôn lấy những lời dạy của bố làm lẽ sống và bố sẽ là tấm gương sáng để tôi noi theo.

Tôi ngưỡng mộ bố tôi không chỉ bởi ông là một người đàn ông tốt, đàng hoàng và kiên trì, mà còn bởi lối sống lạc quan và vô tư của ông. Mặc dù bố có rất ít thời gian rảnh nhưng bố vẫn trồng và chăm sóc khu vườn trước nhà để nó luôn xanh tốt. Bố không bao giờ quên tưới nước cho giỏ lan mỗi sáng, cũng như không bao giờ để cây ngọc lan tây mang một chiếc lá khô héo. Những cây lan, lài không bao giờ thiếu hương thơm, bởi bàn tay ấm áp của Bố luôn chăm sóc, nuôi nấng chúng bằng tình yêu và đam mê chăn nuôi của mình.

Trong nhà tôi lúc nào cũng có hai con chó con và một con mèo, thỉnh thoảng bố tôi còn mang về nhà những chiếc lồng chim rất đẹp. Tuy nhiên, trong hơn 5 năm sống chung với bệnh tật, tôi chưa bao giờ nghe bố nhắc đến cái chết. Điều này không có nghĩa là tôi trốn tránh sự thật, bởi vì tôi luôn đối mặt với cái chết và dành thời gian để hoàn thành mọi việc khi vẫn còn thời gian. Nhưng cuộc đời của bố tôi đầy rẫy những đau khổ, khi gia cảnh dần khấm khá, các chị em đã có thể tự kiếm ra tiền thì bố lại bỏ mặc mẹ con tôi và gia đình sang thế giới bên kia. Bố đã đi đến một nơi rất xa và không bao giờ gặp lại con nữa. Giờ đây khi gặp khó khăn, tôi phải tự mình đứng dậy và tiếp tục bước đi bằng chính đôi chân của mình, bởi vì bố tôi đã đi xa và không còn ai ở bên, đùm bọc, động viên tôi nữa.

Em có biết ở đây một mình anh cô đơn và buồn không? Tại sao em lại bỏ anh mà đi? Dù sao tôi cũng cảm ơn bạn đã dạy cho tôi một bài học quý giá. Trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta hãy trân trọng những gì mình đang có, yêu thương những người xung quanh và đặc biệt là quan tâm, chăm sóc cho cha, hãy tha thứ cho cha khi cha giận mắng ta, vì cha luôn là người yêu thương chúng ta nhất.

Tôi đã ra đi, đến một thế giới khác, nơi tôi sẽ thoát khỏi bệnh tật và đau khổ của cuộc đời này. Mẹ yên tâm, con sẽ luôn ghi nhớ lời dạy của cha, sẽ luôn yêu quý, kính trọng và biết ơn cha, sẽ sống theo những giá trị mà cha đã dạy dỗ. Hình ảnh của bố sẽ luôn ở trong trái tim con. Những kỷ niệm và tình cảm mà bạn dành cho tôi, tôi sẽ nâng niu và trân trọng vì chúng như linh hồn của tôi vậy.

Viết bài văn bày tỏ cảm nghĩ của em về người mà em yêu quý – Mẫu 26

Mỗi khi trời trở lạnh, tôi thấy bà tôi đau đớn. Cũng như hồi ở quê, lần này tôi cũng ngồi cạnh bà, vừa kể chuyện vừa xoa bóp chân cho bà. Thỉnh thoảng bà mở mắt ra nhìn tôi và cười rất hiền.

Khi tôi lên năm, cha tôi đưa tôi từ thành phố về quê sống với ông ngoại vì cha tôi muốn tôi làm bạn với bà. Bố tôi nói ở quê một mình sẽ thấy cô đơn, không có ai tâm sự lúc rảnh rỗi. Tôi cảm thấy có lỗi với cô ấy, vì vậy tôi ở lại với cô ấy. Ngôi nhà nhỏ của bà bỗng có thêm hai bà cháu. Những khi bà ngoại đi chợ xa, mẹ thường cho tôi sang nhà hàng xóm chơi. Em là con gái nhưng lại giống con trai nên mỗi lần đi chơi với đám bạn trong làng, chạy nhảy lung tung là bà nội lại phải lôi em đi tắm. Tôi rất ghét tắm nên mỗi lần tắm tôi có cảm giác như bị bà ngoại ép vậy. Những lúc rảnh rỗi, bà thường kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích như Cô bé quàng khăn đỏ, Thạch Sanh, Lý Thông. Sau mỗi lần như vậy, ngoại luôn khuyên tôi sau này lớn lên phải chăm chỉ, hiền lành, tốt bụng thì được nhiều người yêu mến.

Khi tôi còn ở quê, bà tôi thường nhờ một người hàng xóm dạy tôi đọc và viết. Buổi tối em thường sợ ma, không muốn học bài và đi ngủ sớm. Nhưng bà nội vẫn kiên nhẫn thắp đèn và giúp tôi học bài. Bà nội nói: “Rèn nét chữ cũng là rèn nhân cách con ạ!”. Thế là tôi ngồi xuống tập viết. Nhờ những bài học như vậy mà bây giờ tôi phải cảm ơn ông nội vì nếu không có những ngày tháng đó chắc chắn nét chữ của tôi sẽ xấu đi rất nhiều. Và quan trọng nhất, tính cách của tôi sẽ ra sao nếu không có sự hướng dẫn và rèn luyện của bà ngoại?

Năm đó, khi đứa bé chào đời, cha anh về quê thăm ông nội. Bố dành mấy ngày để sửa hàng rào, lợp lại mái nhà cho bà nội. Khi tôi chuẩn bị trở lại thành phố, bố tôi xin tôi lên thành phố ở vài bữa để giúp mẹ tôi chăm em bé trong khi bố đi công tác xa. Tôi không muốn xa ông, nhưng bà cứ dỗ tôi ở lại đó vài ngày rồi tôi sẽ quay lại. Vì vậy, tôi đã trở lại thành phố với cha tôi. Tuy nhiên, khi cha tôi đi công tác trở về, tôi đã bước vào tuổi đi học. Trường ở xa, ông nội lại già yếu nên bố quyết định cho tôi ở lại thành phố học. Tôi buồn nhưng tôi phải chấp nhận. Tôi rất yêu bà, hình ảnh của bà luôn hiện lên trong tâm trí tôi – một người hiền lành và tốt bụng. Trong những năm xa Ông, tôi luôn tự hỏi không biết Ông có khỏe mạnh và thay đổi nhiều không? Tôi muốn hỏi cô ấy một loạt câu hỏi để bày tỏ mong muốn được đến thăm cô ấy.

Tôi học ở thành phố đến năm lớp bảy thì bố đón tôi về ở cùng nhà. Ngày đón ông ngoại, tôi theo bố ra ga xe lửa. Tôi rất vui và cứ tưởng tượng về bà. Nhưng khi bà bước xuống xe ngựa, tôi đã không cầm được nước mắt. Bà già hơn nhiều so với tôi tưởng tượng. Lưng bà còng, mặt nhăn nheo, chỉ còn ánh mắt và nụ cười. Nó vẫn toát lên vẻ dịu dàng và ân cần như trước.

Sau đó, tôi không giấu được niềm vui khi được sống trong vòng tay yêu thương của ông nội. Nhưng có vẻ như bà đang gặp khó khăn trong việc thích nghi với cuộc sống mới mà tôi biết không hoàn toàn đáp ứng mong muốn của bà. Tôi và bố hiểu điều này nên thường xuyên an ủi bà. Dần dần, bà nội thích nghi và sống một cuộc sống hạnh phúc hơn.

Bây giờ, tôi thực sự cảm thấy rất hạnh phúc vì tôi không phải xa bà ngoại nữa. Ôi Nội! Bây giờ tôi đã trưởng thành, tôi đã học trung học. Tôi đã dần dần hiểu ra những lời dạy xưa của ông nội về cách tu nhân tích đức. Tôi sẽ làm cho bạn hạnh phúc cho phần còn lại của cuộc đời tôi. Tôi hy vọng rằng hành động của bạn sẽ làm giảm bớt những khó khăn và khó khăn mà tôi đã trải qua trong quá khứ.

Viết bài văn bày tỏ cảm nghĩ của em về người mà em yêu quý – Mẫu 27

Trong đời sống tinh thần đa dạng, phong phú của con người, tình cha con là thứ tình cảm máu thịt thiêng liêng nhất, sâu đậm nhất. Công lao to lớn của người cha được nhắc đến rất nhiều trong ca dao, dân ca: “Công cha như núi Thái Sơn,.., công cha như nhà có mái, tình cha nghĩa mẹ sâu nặng… ”

Người cha đóng vai trò trụ cột trong gia đình, là chỗ dựa tin cậy cho vợ con. Những việc lớn như làm nhà, tậu ruộng, tậu trâu, cưới vợ cho con… thường do người cha quyết định. Trách nhiệm của một người cha rất nặng nề. Con ngoan hay hư chủ yếu phụ thuộc vào sự bảo bọc dạy dỗ của người cha. Bên cạnh người mẹ hiền là người cha nghiêm khắc. Dù cách thể hiện tình yêu thương có khác nhau, nhưng cha mẹ nào cũng muốn nuôi dạy con trưởng thành về mọi mặt, đúng như dân gian đã nói: Con hơn cha là nhà có phúc. Trong khi người mẹ không nề hà vất vả, lo lắng cho con hàng ngày từ bát cơm manh áo thì người cha, ngoài những việc đó, còn phải nghĩ đến việc dạy dỗ, truyền lại kinh nghiệm sống cho con. anh ta đã giao dịch với anh ta. mồ hôi nước mắt, để các em học được những bài học thiết thực khi bước vào đời. Hạnh phúc biết bao cho những đứa trẻ được sống trong vòng tay yêu thương của cha mẹ!

Có biết bao người cha chấp nhận thiệt thòi về mình, dành mọi ưu điểm cho con cái. Tôi đọc báo, xem tivi thấy các ông bố lam lũ, cực nhọc làm những việc như quét rác, đội than, đội trấu, đạp xích lô… không nói làm gì, miễn là làm ăn lương thiện. nuôi đàn con ăn học đến nơi đến chốn. Gần nhà tôi có chú người Quảng Ngãi, hơn năm mươi tuổi, mài dao kéo. Hàng ngày, anh rong ruổi trên chiếc xe đạp với vài viên đá mài và một xô nước nhỏ. Bác lên thành phố được hơn ba năm, kể từ khi cậu con trai lớn thi đỗ Đại học Bách khoa. Mỗi lần kể về những đứa con ngoan, ông cười mãn nguyện, ánh mắt ánh lên niềm tự hào:

– Nhà anh nghèo lắm! Sinh được ít con, đứa nào cũng ham học và học giỏi. Năm nay, cô con gái thứ hai cũng đỗ Đại học Sư phạm. Bác ráng kiếm vài chục ngàn mỗi ngày, hai cha con đùm bọc nhau. Tôi không phải trả tiền cho con tôi, tôi cho chúng chữ cái và công việc!

Anh thấy em có nhiều nét giống bố, một người thợ bình thường quanh năm làm việc với máy móc, dầu mỡ. Bàn tay cha chai sạn, sần sùi, chắc khỏe nhưng ấm áp lạ lùng. Có thể nói trong gia đình tôi, bố tôi làm nhiều nhất và hưởng ít nhất; Cha giống mẹ ở chỗ nhường hết miếng ngon cho con, hàng ngày chỉ ăn cơm với mắm.

Phẩm chất nổi bật của bố cô là cần cù, hết lòng vì vợ con. Dù thường xuyên bận rộn với công việc nhưng anh vẫn cố gắng dành thời gian chăm lo việc học hành cho các con. Người cha ít lời, chỉ nói những gì đáng nói như nhắc nhở, sửa chữa khuyết điểm hay động viên, khen ngợi khi con làm điều hay, điều tốt. Cha dạy chúng tôi tự trọng và tự lập. Cha đã từng nói:

Làm người thì phải có ý chí, không ngại gian khổ.

Việc càng khó thì càng phải làm. Tôi quý bố nhất ở thái độ tôn trọng mọi người, tôn trọng vợ con. Nếu có gì không vừa ý, bố bình tĩnh phân tích, không la mắng, chửi bới. Vì vậy, cha dù nghiêm khắc nhưng vẫn dễ gần, từ vợ con đến hàng xóm láng giềng. Chỉ cần nghe những gì bố nói, xem những gì bố làm, tôi đã học được rất nhiều điều hay, điều hay. Cha thường bảo con cái phải lấy cha mẹ làm gương nên rất cẩn thận.

Chúng em rất yêu quý, kính trọng bố, chăm ngoan học giỏi, làm lụng để bố mẹ vui lòng. Đó cũng là cách báo hiếu cụ thể và thiết thực nhất. Xin cảm ơn nhạc sĩ Phạm Trọng Cầu đã giúp tuổi thơ chúng tôi có những suy nghĩ tốt đẹp về cha mẹ: Cha sẽ là cánh chim đưa con đi xa. Em sẽ là bông hoa, để anh cài lên ngực áo. Cha mẹ là tấm lá chắn, che chở cho con suốt cuộc đời… Mai sau con lớn lên, tung bay khắp năm châu. Con đừng quên cha mẹ là quê hương!

Viết bài văn bày tỏ cảm nghĩ của em về người mà em yêu quý – Mẫu 28

Bà nội như một điểm tựa tinh thần của mọi thành viên trong gia đình. Vì thế, tôi rất yêu và kính trọng cô ấy.

Năm nay, bà tôi đã bảy mươi hai tuổi. Nhưng cô ấy vẫn rất sắc sảo và khỏe mạnh. Cô ấy có dáng người nhỏ nhắn. Cái lưng đã cong vì những năm tháng vất vả mưu sinh. Khuôn mặt cô ấy trông thật dịu dàng. Tóc cô bạc trắng. Làn da in dấu vết thời gian nhưng vẫn toát lên vẻ hồng hào tươi tắn. Mắt đã mờ đi nhiều. Nhưng ánh nhìn trìu mến không vì thế mà phai nhạt. Đối với tôi, cô ấy xinh đẹp – giống như những nàng tiên trong truyện cổ tích.

Tôi thích nhất là bàn tay ấm áp của cô ấy. Bàn tay với làn da nhăn nheo. Đôi tay bé nhỏ vất vả cả đời. Hơi ấm từ đôi tay cô như nguồn sinh khí ấm áp sưởi ấm tâm hồn tôi. Mỗi lần về thăm quê, tôi đều quấn quýt với cô ấy. Tôi thích nằm trên võng và lắng nghe câu chuyện của cô ấy. Những câu chuyện cổ tích đã thuộc lòng nhưng nghe cô kể lại cảm thấy thật vui.

Bà ngoại cũng là người đã chăm sóc tôi từ khi còn rất nhỏ. Lời ru của bà dường như đã in sâu vào tâm trí tôi. Cho đến tận bây giờ, cô ấy cũng là người dạy cho tôi những bài học bổ ích. Nhờ có sự dạy dỗ, động viên của cô mà tôi ngày càng trưởng thành hơn. Cầu mong bà luôn mạnh khỏe, để bà sống mãi với con cháu.

Bà là một trong những người phụ nữ tuyệt vời nhất. Tôi luôn dành cho cô ấy sự tôn trọng và yêu thương, và không gì có thể thay đổi được điều đó.

Viết bài văn bày tỏ cảm nghĩ của em về người mà em yêu quý – Mẫu 29

Người thân trong gia đình là chỗ dựa vô cùng vững chắc cho mỗi người. Đối với em, bà ngoại là người em yêu quý và kính trọng nhất.

Bà tôi đã ngoài sáu mươi tuổi. Bà tôi là một giáo viên tiểu học đã nghỉ hưu. Dáng người cô mảnh khảnh. Khuôn mặt trái xoan đã hằn dấu vết của thời gian. Mái tóc dài của cô giờ điểm xuyết những sợi bạc trắng. Nhưng với tôi, cô ấy vẫn rất đẹp. Tôi thích nhất là nụ cười rạng rỡ của cô ấy.

Khi tôi còn nhỏ, bố mẹ tôi thường bận rộn với công việc. Cô ấy là người chăm sóc tôi. Từ miếng ăn đến giấc ngủ. Cô cũng là người luôn bên cạnh chứng kiến ​​từng bước trưởng thành của tôi: khi tôi tập đi, tập nói… Những kỉ niệm với cô thật đẹp. Tôi vẫn nhớ khi tôi ngủ với cô ấy, nghe cô ấy kể chuyện. Giọng nói của cô ấy thật quyến rũ. Tôi vẫn nhớ những câu chuyện cổ tích mà cô ấy kể cho tôi cho đến ngày nay.

Không những thế, cô còn dạy cho tôi nhiều bài học bổ ích. Nhờ cô ấy, tôi đã học được cách yêu thương và tôn trọng mọi người xung quanh. Tôi cũng tự giác hơn trong công việc và học tập.

Tôi yêu bà tôi rất nhiều. Tôi luôn tự nhủ sẽ cố gắng học thật giỏi để bà luôn tự hào về cháu gái của mình. Bà tôi thật tuyệt vời.

Viết bài văn bày tỏ cảm nghĩ của em về người mà em yêu quý – Mẫu 30

Trong cuộc sống, gia đình đóng một vai trò vô cùng quan trọng. Người thân trong gia đình giống như một điểm tựa tinh thần. Và bà tôi là người tôi yêu quý nhất.

Năm nay, bà tôi đã bảy mươi ba tuổi. Cô ấy không cao lắm, nhỏ nhắn. Lưng bà đã cong vì những năm tháng gian khổ của cuộc đời. Khuôn mặt của cô ấy là tốt bụng. Mái tóc đã bạc trắng. Làn da đã in dấu vết của thời gian. Mắt cô nhiều mây. Nhưng ánh mắt dịu dàng của cô vẫn còn đó. Đôi bàn tay nhăn nheo với nhiều vết chai sần. Đôi tay làm lụng nuôi con, chăm cháu. Đôi khi tôi nắm tay cô ấy để cảm nhận hơi ấm. Nó như nguồn sức mạnh sưởi ấm tâm hồn tôi. Những vất vả trong cuộc sống vẫn không làm bà mất đi sức khỏe và sự minh mẫn.

Tham Khảo Thêm:  tổng hợp 30 bài tập plc cơ bản s7 200

Ông ngoại mất sớm, bà ở với gia đình tôi đã lâu. Khi đó, tôi vẫn còn là một đứa trẻ. Bố mẹ tôi bận đi làm xa, cô ấy là người chăm sóc tôi. Khi tôi lớn lên, bà thường kể cho tôi nghe nhiều câu chuyện bổ ích. Nhờ cô mà tôi hiểu hơn nỗi khổ của nhân dân ta trong những năm tháng chiến tranh ác liệt. Mẹ còn dạy tôi biết yêu thương, chia sẻ với mọi người. Nhờ cô động viên, em đã cố gắng học tập thật tốt để mai sau trở thành người có ích cho xã hội.

Có rất nhiều kỉ niệm về cô ấy. Nhưng tôi vẫn nhớ ngày đầu tiên đi học. Không phải bố mẹ tôi, cô ấy là người đưa tôi đến trường. Cô cũng khuyến khích tôi đi theo cô giáo vào lớp. Nhờ có sự động viên của cô ấy mà tôi quên đi những hoang mang, lo lắng.

Hôm nay, bà không còn nữa. Nhưng những kỷ niệm về cô ấy rất quý giá đối với tôi. Em sẽ cố gắng học tập, rèn luyện thật tốt để trở thành người có ích như mẹ mong muốn.

Viết bài văn bày tỏ cảm nghĩ của em về người mà em yêu quý – Mẫu 31

Người ta thường nói “Trái tim người cha là kiệt tác của tạo hóa”. Tình yêu và tấm lòng mà cha dành cho con thật thiêng liêng và cao cả. Tôi luôn biết ơn vì cuộc đời đã ưu ái cho tôi có một người cha tuyệt vời, đáng kính như vậy. Tôi chưa bao giờ dám nói với cha lời của lòng mình, nhưng trong sâu thẳm trái tim, tôi luôn kính trọng và tự hào về ông.

Bố tôi năm nay đã ngoài bốn mươi nhưng dường như gánh nặng cuộc sống đã làm bố già đi rất nhiều, Nỗi vất vả in dấu rõ nhất trên mái đầu bạc của bố mà mỗi lần nhìn lại tôi không khỏi chạnh lòng. thấy buồn. Bố tôi nước da ngăm đen khỏe mạnh, bờ vai rắn rỏi, rắn rỏi khiến tôi luôn tin tưởng để ông dựa vào. Dáng bố hơi đậm nhưng làm việc rất nhanh nhẹn. Tôi rất thích đứng phía sau để nhìn vào lưng cha, tôi cảm thấy như đó là bức tường cao và vững chắc có thể che chắn cho tôi qua những giông bão của cuộc đời. em đặc biệt yêu đôi mắt hơi nâu của bố lúc nào cũng ánh lên ánh nhìn trìu mến nhìn em. Cha có khuôn mặt rất phúc hậu, nổi bật trên khuôn mặt đó là vầng trán cao thể hiện sự thông minh.

Bố tôi không hoàn hảo nhưng bố luôn yêu tôi theo cách hoàn hảo nhất. Cha tôi không phải là trí thức, cũng không phải là một người giàu có, ông chỉ là một người lao động bình thường với mức lương như một công nhân nhà máy, nhưng ông chưa bao giờ để tôi phải thiếu thốn bất cứ thứ gì. Cha tôi đã lo cho tôi ăn học và cho tôi một cuộc sống đầy đủ dù tôi biết rằng cha tôi không có nhiều tiền. Tôi để ý thấy năm lần ba tôi không may cho tôi một chiếc áo mới. Dù vai áo đã sờn, quần cũ bạc màu nhưng anh vẫn cười bảo trong tủ mình còn rất nhiều đồ đẹp. Thế nhưng, với tôi, cứ ngày khai giảng, ngày Tết, rồi tiết trời thay đổi, bố lại giục mẹ mua quần áo mới cho tôi. Khi còn bé, tôi vô tư nghĩ đó là chuyện bình thường, nhưng càng lớn, tôi càng hiểu, càng thương cha. Từ chiếc bóng đèn đi học đến chiếc áo mưa, tập vở đi học, bố cũng là người mua. Tôi đã làm việc chăm chỉ cả ngày, nhưng cha tôi không bao giờ quên chú ý đến việc học của tôi. Tôi luôn sẵn sàng chia sẻ với bố những vui buồn, những câu chuyện hàng ngày vì tôi cảm nhận được sự lắng nghe và thấu hiểu từ bố. Đặc biệt, tôi rất thích lắng nghe những lời khuyên của bố, ở góc độ của một người đàn ông trưởng thành, bố luôn chỉ cho tôi con đường đi đúng, để tôi không lạc lối trên những con đường ngoằn ngoèo. thác ghềnh. Những điều đó càng khiến tôi yêu và tự hào về bố hơn.

Tôi sẽ không bao giờ quên những bài học đạo đức, làm người mà cha đã dạy tôi. Khi tôi còn nhỏ, cha tôi đã dạy tôi biết tự đứng lên sau khi tập đi, dạy tôi cách sống tự lập và biết giúp đỡ, nhường nhịn người khác, khi tôi lớn lên, cha dạy tôi cách trưởng thành và tự tin. trong bản thân, trong cuộc sống, hãy biết yêu thương và tôn trọng người khác. Cha là người thầy đầu tiên trong cuộc đời tôi, những bài giảng của cha không viết thành sách, ít viết thành lời mà chủ yếu dạy qua cách cha sống và đối nhân xử thế. Cứ như thế, những bài học của cha đi vào tâm trí tôi một cách tự nhiên, sâu lắng và sâu sắc.

Tôi luôn tự hào với bạn bè và gia đình. Gia đình tôi rất giàu, nhưng không phải vì tiền mà vì tình. Có được điều quý giá này phải kể đến công lao đóng góp to lớn của cha ông. Một gia đình muốn giữ lửa hạnh phúc thì cần có sự đồng cảm, quan tâm và chia sẻ. Dù làm lụng vất vả cả ngày nhưng bố anh vẫn luôn sẵn sàng giúp mẹ anh việc nhà. Con biết công việc của bố cũng nhiều khó khăn và áp lực nhưng khi bố bước chân vào cổng, mọi muộn phiền lo lắng đều được bỏ lại phía sau, để nụ cười nở trên môi bố. Đã nhiều lần tôi bắt gặp nét mặt bố buồn nhưng khi tôi hỏi chuyện thì bố lại tỏ ra vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra. Bố tôi là thế, luôn mang lại niềm vui, sự tử tế và tin tưởng cho người khác, còn nỗi buồn chỉ dành cho riêng mình. Tôi yêu và trân trọng tấm lòng của cha tôi vô cùng.

Bố tôi rất hiền lành, dễ gần nên ai gặp cũng có cảm tình với ông. Mọi người trong xóm thường đến nhà tôi chơi vì sự thân thiện và mến khách của bố tôi. Trong làng, ai có việc gì, bố tôi đều nhiệt tình giúp đỡ nên ai cũng quý ông lắm. Từ khi biết nhận thức, tôi chưa bao giờ thấy bố to tiếng với ai. Bố tôi tính tình kiệm lời nhưng biết cách cư xử với mọi người nên chưa bao giờ làm người khác thất vọng. Điều này khiến tôi rất tự hào.

Nói về người cha thân yêu của mình, ngôn ngữ không thể giúp tôi lấp đầy mọi cảm xúc. Em sẽ chứng minh tình yêu của mình với bố bằng hành động, em sẽ cố gắng học thật giỏi, rèn luyện tốt như lời bố đã dạy, phát huy hết khả năng của mình để không ngừng phấn đấu trở thành người tốt. người con hiếu thảo, người công dân có ích cho xã hội. Bạn bè tôi chạy theo thần tượng âm nhạc và điện ảnh, nhưng với tôi, bạn là thần tượng mà tôi tôn thờ suốt đời.

Viết bài văn bày tỏ cảm nghĩ của em về người mà em yêu quý – Mẫu 32

Trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta, có rất nhiều người xứng đáng với tình yêu và tình cảm của chúng ta. Nhưng bạn đã bao giờ nghĩ, người thân yêu nhất của bạn là ai chưa? Đối với mọi người, câu trả lời đó có thể là ông bà, mẹ, anh chị em hoặc có thể là bạn bè. Còn tôi, hình ảnh người cha sẽ mãi là ngọn lửa thiêng sưởi ấm tâm hồn tôi mãi.

Bố em không được may mắn như những người đàn ông khác. Trong cả cuộc đời có lẽ chưa bao giờ anh được sống trong hạnh phúc và vui vẻ. Ở tuổi bốn mươi, khi chưa đi được nửa cuộc đời, bố anh đã phải sống chung với nhiều bệnh tật: Mới đầu chỉ là những cơn đau bụng, sau đó là nhiều biến chứng khác. Trước đây, khi tôi còn khỏe, bố luôn rất tuyệt.

Nhưng giờ đây, vẻ đẹp ấy dường như đã dần thay đổi: Thay vì những cánh tay vạm vỡ, giờ đây chỉ còn một dáng người gầy gò, teo tóp. Đôi mắt sâu dưới hàng lông mày rậm, đôi gò má cao dần hiện lên trên khuôn mặt sạm nắng sương gió. Tuy nhiên, bệnh tật không thể lấy đi nhân cách trong của bố, ông luôn là người đàn ông tràn đầy nghị lực, tự tin và hết lòng yêu thương gia đình.

Gia đình em không khá giả, mọi chi tiêu trong gia đình đều trông chờ vào đồng tiền bố mẹ kiếm được hàng ngày. Dù ốm đau, bệnh tật nhưng bố anh chưa bao giờ đầu hàng số phận. Bố đã cố gắng vượt qua cơn hấp hối để trấn an mọi người trong gia đình, cố gắng kiếm tiền bằng sức lao động của mình từ việc kinh doanh xe hybrid.

Hàng ngày, bố phải đi làm từ sáng sớm cho đến khi mặt trời lặn từ lâu. Tóc bố bạc dần trong sương sớm. Công việc đó đối với người bình thường thì rất dễ dàng nhưng đối với bố thì rất khó khăn và gian khổ. Giờ có những lúc phải chở khách quãng đường dài, đi đường bị xóc, cơn đau bụng của bố lại tái phát.

Và kể cả những ngày thời tiết thay đổi, có những trưa hè nắng gắt với nhiệt độ lên tới 38-48 độ C, hay những ngày mưa tầm tã tháng 7, tháng 8, và cả những buổi tối mùa đông se lạnh, bố vẫn cố gắng hết sức. cố gắng đứng dưới những tán cây đợi người qua lại. Tôi luôn tự hào và hãnh diện với mọi người khi có một người cha giàu đức hy sinh, tấm lòng nhân ái và chịu khó như vậy.

Nhưng đó không phải là kết thúc của nó. Ngày nào tôi cũng đứng như thế, khi trở về, cơn đau quằn quại hành hạ tôi. Nhìn khuôn mặt méo xệch của bố, nỗi đau mà ông phải chịu đựng,  em chỉ biết bật khóc. Thấy bố như vậy lòng tôi như đau gấp trăm ngàn lần. Bố ơi, giá như con có thể gánh nỗi đau đó thay cho bố, giá như con có thể giúp bố kiếm tiền? Nếu có bất cứ điều gì tôi có thể làm cho bạn vào lúc này để làm cho bạn hạnh phúc hơn, tôi sẽ làm tất cả, bạn có thể cho tôi biết?

Những lúc đó,  tôi  chỉ biết ôm bố, xoa dầu cho bố,  tôi chỉ muốn không làm việc với bố nữa,  tôi có thể nghỉ học, như vậy sẽ tiết kiệm được chi phí gia đình,  tôi có thể kiếm được tiền và tiết kiệm được tiền. chữa bệnh cho bố. Nhưng nếu nhắc đến chuyện đó chắc bố sẽ rất buồn và thất vọng về  em .

Bố luôn nói rằng bố sẽ luôn chiến đấu. Hãy chiến đấu đến chút sức lực cuối cùng để có thể nuôi nấng chúng học thành người. Bố rất quan tâm đến việc học của chúng tôi. Ngày xưa bố em học rất giỏi nhưng nhà nghèo nên bố phải bỏ học. Hàng đêm, khi còn cố gắng đi lại, bố vẫn luôn dạy hai chị em học bài.

Trong bữa ăn, bố thường nhắc nhở chúng tôi phải sống như thế nào cho phải đạo. Tôi rất ngưỡng mộ cha tôi, ông biết hàng nghìn câu Kiều, hàng trăm câu ca dao tục ngữ nổi tiếng…

Vì vậy, em luôn cố gắng tự học. Tôi sẽ làm bác sĩ và sẽ chữa bệnh cho bố, sẽ kiếm tiền nuôi ông và tiếp tục những bước còn dang dở trong TS của bố. Tôi luôn rất biết ơn bố, ông đã cho tôi một con đường tươi sáng, bởi đó là con đường học vấn chứ không phải con đường tăm tối của đồng tiền. Con sẽ luôn lấy những lời dạy của cha làm lẽ sống, lấy cha làm tấm gương sáng để noi theo.

Và  em ngưỡng mộ không chỉ vì bố là người tốt, nghĩa khí, đàng hoàng, tính kiên trì chịu khó mà còn vì cách sống lạc quan, vô tư của bố. Dù thời gian rảnh rỗi rất ít nhưng anh vẫn trồng và chăm sóc khu vườn trước nhà để nó luôn xanh tốt.

Những giỏ lan chưa bao giờ quên uống nước vào mỗi buổi sáng; Cây ylang-ylang có bao giờ mang một chiếc lá khô héo không? Hoa lan, hoa lài có bao giờ tỏa hương thơm ngát? Vì đằng sau nó luôn có một bàn tay ấm áp che chở và chăm sóc, không chỉ yêu hoa mà còn rất thích nuôi động vật.

Mặc dù trong nhà lúc nào cũng có hai chú cún con và một chú mèo, thỉnh thoảng bố còn mang về nhà những chiếc lồng chim xinh xắn. Và hơn thế nữa, trong suốt hơn 5 năm sống chung với bệnh tật,  em chưa bao giờ nghe anh nhắc đến cái chết, nhưng điều đó không có nghĩa là trốn tránh sự thật, anh luôn đối mặt với cái chết”, ông bố luôn dành thời gian để làm mọi việc trước khi quá muộn.

Nhưng cuộc đời của bố luôn đầy rẫy những đau khổ, khi cả nhà đã khấm khá hơn, khi các chị em đã kiếm được tiền, bố lại bỏ mặc mẹ con tôi, bỏ cả gia đình này để về quê. Thế giới bên kia. Bố đã đi đến một nơi rất xa, không bao giờ được gặp lại. Giờ đây khi  em  vấp ngã,  em  sẽ phải tự đứng dậy và đi tiếp bằng chính đôi chân của mình, vì bố ở xa, sẽ không có ai nâng đỡ, che chở, động viên.

Anh có biết ở đây em cô đơn và buồn không? Tại sao bố lại bỏ con lại và đi hả bố? Nhưng con cũng cảm ơn mẹ, mẹ đã cho con thêm một bài học, đó là trong cuộc sống đời thường, chúng ta hãy biết trân trọng những gì mình đang có, yêu thương những người xung quanh mình nhiều hơn, và nhất là hãy quan tâm, chăm sóc cha, tha thứ cho cha, khi cha là tức giận và mắng mỏ tôi vì anh ấy luôn là người chúng tôi yêu thương nhất.

Bố ra đi, sang một thế giới khác, nơi bố sẽ không còn bệnh tật, sẽ thoát khỏi cuộc sống đau khổ này. Và mẹ hãy yên tâm, con sẽ luôn ghi nhớ lời dạy của mẹ, sẽ luôn yêu quý, kính trọng và biết ơn mẹ, sẽ sống theo tấm gương mà mẹ đã cho con. Hình ảnh của cha sẽ luôn được ấp ủ trong trái tim con. Những kỉ niệm và tình cảm của cha dành cho con, con sẽ nâng niu và trân trọng, như chính tâm hồn của mình vậy.

Viết bài văn bày tỏ cảm nghĩ của em về người mà em yêu quý – Mẫu 33

Trong cuốn sổ, em dành trang đầu tiên để viết về câu ca dao mà em yêu thích:

Có ai đếm được lá rừng?

Ai có thể đếm được tất cả các tầng trời

Bất cứ ai có thể đếm tại sao?

Ai có thể kể hết công lao của mẹ già.

Câu ca dao ấy đã diễn tả những vất vả, hi sinh và lớn hơn cả là công ơn của mẹ – người phụ nữ mà tôi yêu quý nhất trên cuộc đời này.

Mẹ tôi là một người phụ nữ giản dị ở nông thôn. Mẹ tôi năm nay sắp 50 tuổi, một cái tuổi không còn trẻ nữa. Mẹ có dáng người nhỏ nhắn, gọn gàng. Với mái tóc đen dài ngang vai, thường được buộc ra sau. Tóc bà không mượt, đen nhánh mà hơi xù, xen lẫn nhiều sợi tóc bạc. Đó là dấu vết của những tháng ngày vất vả trên ruộng đồng để nuôi tôi khôn lớn. Nước da của mẹ tôi hơi ngăm đen vì nhiều năm mưa nắng. Đôi khi có những vết sẹo nhỏ do vấp ngã khi làm đồng. Bàn tay mẹ sần sùi chai sần vì cuốc cuốc. Bàn chân mẹ hơi to, các ngón chân luôn cong lại để khi đi chân trần trên đồng, mẹ có thể bám chắc xuống đất. Ở mẹ, đẹp nhất là đôi mắt đen láy và nụ cười rạng rỡ. Mỗi khi bà cười, nếp nhăn nơi khóe mắt lại hiện ra. Nhưng với tôi, đó là nụ cười đẹp nhất, nó ấm áp và ngọt ngào đến tận đáy lòng. Từng đường nét, từng nét của mẹ, tôi thấy đẹp lạ lùng. Có lẽ vì tôi đang nhìn mẹ tôi, vì ánh mắt của mẹ chứa chan tình yêu thương, nên tôi luôn thấy một nàng tiên xinh đẹp, dịu dàng luôn ở bên cạnh tôi.

Là một phụ nữ nông dân, mẹ tôi không giỏi trong việc chăm sóc ngoại hình. Mẹ không được trang điểm, không nhuộm tóc, không mặc váy ngắn hay đi giày cao gót. Tuy nhiên, dù ở nhà hay đi đâu, mẹ luôn sạch sẽ, gọn gàng và ngăn nắp. Đây là điều khiến mọi người luôn có ấn tượng rất tốt về cô. Và mẹ tôi luôn dạy tôi điều đó, rằng tôi phải luôn “sạch cho rách cho rách”. Dù nhà nghèo nhưng tôi phải luôn sạch sẽ, tươm tất, từ quần áo đến lối sống. Và mẹ tôi còn dạy tôi nhiều điều hay khác nữa. Đó là những lời dạy chân thành, giản dị từ câu ca dao của người phụ nữ thôn quê. Nó không cầu kỳ, hoa mỹ nhưng lại dễ dàng đi vào tâm trí tôi. Nhờ nó mà tôi lớn lên trở thành một đứa trẻ ngoan ngoãn.

Những người xung quanh, từ ông bà nội, đến làng xóm, ai cũng quý mến mẹ tôi. Đơn giản vì mẹ tôi là một người vô cùng tốt bụng, thật thà, thật thà. Mỗi khi có ai nhờ giúp, miễn là con làm được, dù mưa gió hay đường xa, mẹ đều đến giúp. Hễ có món gì ngon, mẹ tôi lại đem một miếng mời họ hàng. Bà Lan hàng xóm thường kể rằng, mẹ bà tuy không biết lời ngon tiếng ngọt nhưng bụng bà rất tốt. Tôi cảm thấy rằng những gì cô ấy nói là chính xác.

Mẹ tôi là một người mẹ vô cùng tuyệt vời, luôn yêu thương, quan tâm và chăm sóc con hết mình. Hàng ngày, mẹ tôi dùng đôi bàn tay thô ráp của mình cẩn thận thắt lại từng búi tóc xinh xắn. Dù bận rộn và mệt mỏi đến đâu, mẹ vẫn luôn dành thời gian vào buổi tối để lắng nghe những câu chuyện nhỏ của tôi. Mặc dù điều kiện gia đình tôi không phải là khá giả hay giàu có. Nhưng em được đến trường với đồ dùng học tập, quần áo giày dép, không thiếu thứ gì so với bạn bè. Được mua cho em những bộ quần áo đẹp, được cho em đi học múa cùng các bạn, là những tháng ngày làm lụng vất vả trên ruộng vườn của mẹ. Đối với tôi, mẹ luôn dành cho tôi sự quan tâm tuyệt đối. Dù chỉ buồn hay mệt một chút, mẹ cũng nhận ra ngay. Rồi mẹ tận tình chăm sóc, lo lắng cho tôi đến quên cả bản thân mình, chỉ mong sao cho tôi mau khỏe. Có thể nói trên đời này không ai yêu con bằng mẹ, và chắc chắn rằng mẹ mãi là người phụ nữ số một trong lòng con.

Hàng ngày, tôi luôn cố gắng giúp đỡ mẹ từ những việc nhỏ nhất, đến những việc lớn hơn mà tôi có thể làm được. Từ giúp mẹ nhặt rau, quét nhà, rửa bát, đến việc ra đồng nhổ cỏ cùng mẹ. Tôi có thể làm bất cứ điều gì, chỉ mong mẹ luôn mạnh khỏe và yêu đời. Ngày nào mẹ cũng mong con lớn thật nhanh để có thể che chở cho mẹ như bao năm qua mẹ đã làm cho con. Lúc này đây con muốn được gặp mẹ, được mẹ ôm vào lòng vuốt nhẹ mái tóc và được thủ thỉ với mẹ rằng: Mẹ ơi! Con yêu mẹ nhiều lắm!

Viết bài văn bày tỏ cảm nghĩ của em về người mà em yêu quý – Mẫu 34

Trong gia đình tôi, mọi người tôi đều yêu thương và quý mến như nhau, mỗi người trong gia đình chiếm một vị trí đặc biệt khác nhau, không ai có thể thay thế được, nhưng người mà tôi kính trọng nhất chính là bố tôi. Vì bố là niềm tự hào và khao khát trong lòng tôi.

Bố tôi là bộ đội, thời gian ở nhà rất ít, chỉ đếm được trên đầu ngón tay, từ nhỏ tôi đã ít gặp ông, ít ôm ông, không như bạn bè, ngày nào cũng gọi điện cho ông đi chơi. được cha đến trường, được cưng nựng. Đôi khi tôi còn không hình dung được bố là người như thế nào, vì khoảng cách với ông quá xa, tôi muốn gặp ông cũng không sao, ông còn bận nhiều việc khác nên khó có thể ở bên tôi mọi lúc. . .

Bố tôi có khuôn mặt tròn, đặc biệt là cái trán hói, trông rất dễ thương. Đôi mắt của bố trong và rất đẹp, bố không bị cận thị nên bố luôn nhắc tôi phải cẩn thận với đôi mắt của mình. Bố sống rất giản dị, mọi thứ bố làm đều rất tằn tiện. Tuổi thơ của ba tôi không ăn chơi như bây giờ, từ nhỏ ba đã phải quán xuyến việc nhà nên rất vất vả, cố gắng học tập và làm việc để đỡ đần cha mẹ.

Người bố yêu của tôi khá nghiêm khắc, chắc là lây từ ông nên tính tôi khá khó tính và hơi chu đáo như một bà cụ non, những việc cần cẩn thận thì không bao giờ cẩn thận, còn những việc không cần thiết thì lại làm tốt hơn người khác. Chả hiểu sao mỗi lần gặp bố là bố mặc gì cũng đẹp.

Tôi thường lấy hình ảnh của bố tôi khi tôi còn nhỏ, rồi hỏi mẹ tôi những câu chuyện linh tinh về ông. Mỗi lần nhớ bố quá, cô bé lại cố gắng viết cho bố một bức thư thật dài với nội dung “Con nhớ bố”, “Bố đến mua bánh sô-cô-la cho con”. Nhưng khi bố quay lại, ông dang tay ra ôm lấy ông nhưng ông lại chạy đi vì quá sợ hãi mà không biết phải làm sao.

Bố rất quan tâm đến mọi người, mỗi khi đi đâu xa đều mua quà cho từng người, trông con học bài dù đã khuya, con thấy bố học xong vẫn xem phim, thấy bố ngủ trên ghế uống nước. Anh ít khi nói yêu em nhiều như thế nào nhưng anh luôn âm thầm từ phía sau.

Bố thường la mắng và ép tôi học, nhiều lúc tôi ghét bố nhưng mỗi lần tôi được điểm cao là tôi vô cùng hạnh phúc. Cha mẹ chỉ muốn điều tốt nhất cho con cái của họ.

Bố em tâm lý lắm, ngày lễ hay dịp gì cũng mua bao nhiêu là hồng thơm, muốn mua gì cũng được.

Tôi chỉ nhớ một lần cách đây rất lâu, ngày cha đi công tác trở về, tôi không nhận ra cha, một đứa trẻ không nhận ra cha thật đáng thương. Đó là lần duy nhất trong đời tôi không nhận ra cha mình. Bây giờ bố tôi đã trở lại nhiều hơn trước một chút, nhưng với tôi vẫn chưa đủ.

Bố em rất thích làm vườn và trồng cây cảnh, xung quanh nhà bố trồng rất nhiều cây, cây nào cũng đẹp và đáng yêu, mỗi lần về là bố lại bón phân, tỉa lá và bắt sâu. Bố yêu công việc của mình, luôn trồng rau cho mẹ, bố dạy tôi cách tận hưởng thiên nhiên, dạy tôi cách sống là chính mình. Nhiều lúc tôi thấy mình thật may mắn, có lẽ vì xa bố lâu quá nên không bị đánh đòn, không có những ngày bị bố mắng, nhưng lúc nào tôi cũng bị bố mắng. Tôi phạm sai lầm, tất nhiên. là có.

Em thương bố lắm, rất muốn lớn thật nhanh để phụ giúp bố mọi việc. Cuộc sống bên ngoài đầy cạm bẫy và đố kỵ, đôi khi muốn được bé nhỏ trong vòng tay cha mẹ để tránh mọi nguy hiểm của cuộc đời. Nhưng bạn phải trưởng thành vì cuộc sống không chờ đợi, cha mẹ bạn cũng đang chờ đợi bạn để tự tin bước vào tương lai.

Viết bài văn bày tỏ cảm nghĩ của em về người mà em yêu quý – Mẫu 35

“Biết viết gì đây mẹ ơi! Khi mọi ngôn từ trở nên bất lực. Mẹ tôi rất đời thường, rất thật. Nhưng với mẹ như một tượng đài…”. Đúng! Mọi ngôn từ đều bất lực trước tình yêu thương bao la mà người mẹ dành cho đứa con của mình. Có lẽ trong tất cả những điều kỳ diệu, trái tim yêu thương của người mẹ là vĩ đại nhất.

Tôi thường nghĩ rằng mẹ tôi không đẹp. Mẹ không đẹp vì không có nước da trắng, khuôn mặt tròn phúc hậu hay đôi mắt long lanh… mà mẹ chỉ có khuôn mặt gầy, rám nắng, vầng trán cao, nếp nhăn của tuổi 40, của bao lo toan cuộc sống. . khắc sâu nơi khóe mắt. Nhưng bố tôi nói rằng mẹ tôi đẹp hơn những người phụ nữ khác ở vẻ đẹp trí tuệ.

Vâng, mẹ tôi là người thông minh, nhanh nhẹn và tháo vát. Là lãnh đạo, ai cũng nghĩ mẹ lạnh lùng, nghiêm khắc. Có những lúc tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng khi ngồi bên mẹ, bàn tay mẹ vuốt tóc tôi, mọi suy nghĩ đó đều tan biến. Tôi có cảm giác lâng lâng, xao xuyến khó tả, cảm giác như chưa bao giờ mình nhận được nhiều tình cảm đến vậy. Dường như một dòng yêu thương mãnh liệt qua bàn tay mẹ thấm sâu vào tim tôi, qua ánh mắt, đôi môi, nụ cười ngọt ngào… yêu thương của mẹ, qua mọi việc mẹ làm. Tình thương ấy chỉ có thể cảm nhận được khi người ta ở gần mẹ lâu ngày.

Từ nhỏ đến lớn, tôi đón nhận tình yêu vô bờ bến của mẹ như một sự ưu ái, một lẽ tự nhiên. Trong mắt trẻ thơ, mẹ là người sinh ra để chăm sóc con. Chưa bao giờ tôi đặt cho mình câu hỏi: Tại sao người mẹ lại chấp nhận hy sinh vô điều kiện cho con? Mẹ tốt, rất tốt với tôi nhưng nhiều lúc tôi nghĩ mẹ thật tệ. Biết bao lần mẹ mắng, tôi khóc. Khóc vì uất hận và cay đắng chứ không phải vì tiếc nuối. Sau đó, một lần… tôi đi học về và thấy mẹ đang đọc nhật ký của tôi. Tôi tức quá, giật ngay cuốn nhật ký trên tay mẹ và hét lên: “Sao mẹ ác thế! Đây là bí mật của con, mẹ không có quyền đụng vào. Mẹ là đồ ác độc, con không cần mẹ nữa! “. Tôi đã nghĩ mình sẽ bị một cái tát đau điếng. Nhưng không, mẹ chỉ im lặng, đôi má xanh xao, khóe mắt rưng rưng. Có điều gì đó khiến tôi không dám nhìn vào mắt mẹ. Tôi lao vào phòng, khóa trái cửa mặc cho bố tôi gọi mãi bên ngoài. Tôi đã khóc, khóc rất nhiều, ướt cả chiếc gối nhỏ.

Đêm đã khuya, tôi thao thức, trằn trọc. Có một cảm giác thiếu vắng và hụt hẫng mà tôi không tránh khỏi. Tôi tự an ủi mình bằng cách sống trong một thế giới không có mẹ. Không học, sẽ rất hạnh phúc. Nhưng điều đó không lấp đầy khoảng trống trong đầu tôi. Tôi có cảm thấy hối hận không? Bạn có khao khát tình yêu không?… Những suy nghĩ miên man khiến tôi dần chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, em như có một bàn tay ấm áp, khẽ vuốt tóc tôi, kéo chăn cho tôi. Đúng vậy, tôi đang chờ đợi cảm giác đó, cảm giác ngọt ngào của tình yêu. Tôi đắm chìm trong khoảnh khắc dịu dàng ấy, cố nhắm mắt lại vì sợ rằng nếu mở mắt ra, cảm giác ấy sẽ bay đi, mãi mãi vào hư vô và trước mắt chúng tôi chỉ là hư vô hư vô.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi thấy nhà buồn quá. Có điều gì đó còn thiếu. Sáng hôm đó, tôi phải ăn bánh mì, không có cơm trắng như mọi ngày. Tôi liều mạng hỏi cha mẹ tôi đã đi đâu. Bố tôi nói rằng mẹ tôi bị ốm và phải ở trong bệnh viện một tuần. Một cảm giác buồn bã bao trùm lấy khối óc nhỏ bé của tôi. Khi mẹ nằm viện, ai sẽ nấu ăn, ai sẽ giặt giũ, ai sẽ là người tâm sự với tôi? Con xin lỗi… Vì con mà mẹ ốm. Tôi đã rất buồn cả tuần đó. Nhà không có nụ cười của mẹ thật cô đơn. Bữa nào con cũng phải ăn ngoài, không có mẹ thì sẽ có người nấu những món con thích. Ôi nhớ món rau luộc, món thịt kho của mẹ biết bao!

Sau một tuần, mẹ tôi về nhà, tôi là người đón mẹ đầu tiên. Mẹ tôi vừa nhìn thấy tôi liền chạy đến ôm tôi thật chặt. Mẹ khóc nói: “Mẹ xin lỗi, lẽ ra mẹ không nên nhìn thấy bí mật của con. Mẹ… mẹ tha lỗi cho con, con hãy nghe mẹ nói”. Tôi xúc động dâng trào, nước mắt cứ trào ra, chỉ muốn nói rằng: “Mẹ ơi, lỗi tại con, lỗi tại con, tất cả là lỗi tại con” Nhưng sao những lời này khó nói ra đến thế. đã khóc rất nhiều.Chà!Sau tuần đó, tôi nhận ra rằng mẹ tôi quan trọng như thế nào.

Ngày nào mẹ cũng bù đầu vào công việc mà sao mẹ như có phép thuật vậy. Từ sáng sớm, khi trời còn mờ tối, mẹ tôi đã lo cho cha con tôi. Rồi tối mẹ nấu bao nhiêu món ngon. Những món ăn đó không cần phải sang trọng. Chỉ là một bữa ăn đơn giản nhưng chan chứa tình yêu thương vô bờ bến của người mẹ. Con như chú chim non đón nhận từng giọt yêu thương ngọt ngào của mẹ. Khi không có mẹ, hai cha con lại quát nhau làm việc ầm ĩ. Mẹ tôi đã cho tôi tất cả nhưng tôi đã không trả lại cho mẹ bất cứ thứ gì. Kể cả những lời yêu thương anh chưa từng nói.

Đã bao lần con trằn trọc, lấy hết can đảm để nói với mẹ, nhưng rồi lại thôi, chỉ muốn nói: Mẹ ơi, giờ con đã lớn, con mới nhận ra rằng con yêu mẹ và cần mẹ biết bao. Tôi học cách nghe lời mẹ. Khi tôi mắc lỗi, mẹ nghiêm khắc nhắc nhở, tôi không giận nữa mà chỉ cúi đầu nhận lỗi và hứa sẽ không bao giờ tái phạm. Khi vui hay buồn, tôi luôn nói với mẹ để được vỗ về, sẻ chia bằng đôi tay yêu thương và ánh mắt dịu dàng. Mẹ không chỉ là mẹ của con mà còn là bạn, là chị… là tất cả của con. Khi lớn lên, con thấy mình thật hạnh phúc khi có mẹ ở bên để uốn nắn, nhắc nhở.

Mẹ ơi, mẹ đã hy sinh cho con rất nhiều, nhưng mẹ chưa bao giờ đòi con đền đáp. Mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất, cao quý nhất, vĩ đại nhất. Trong cuộc đời này, không ai bằng người mẹ đầu tiên. Không ai sẵn sàng bảo vệ bạn bất cứ lúc nào. Ôi mẹ yêu dấu của con! Giá như tôi đủ can đảm để nói ba từ: “Con yêu mẹ!” …

Anh viết những lời này, dòng này mong em hiểu cho lòng anh hơn. Anh sẽ luôn yêu em, vui khi có em, buồn khi em gặp xui xẻo. Em là cả cuộc đời anh, nên anh chỉ muốn em mãi mãi yêu anh, chăm sóc anh, an ủi anh, che chở cho anh và để anh được chăm sóc, yêu thương em mãi mãi. Tình mẹ là tình cảm thiêng liêng nhất trên đời này. Tình yêu ấy đã nuôi nấng bao con người trưởng thành, dạy dỗ bao con người trưởng thành. Chính mẹ đã cho tôi tình yêu đó. Và con muốn nói với mẹ rằng: “Con lớn rồi nhưng con vẫn là con của mẹ. Đi suốt đời vẫn nằm trong lòng mẹ.”

*****

Trên đây là 35 bài văn mẫu Viết bài cảm nghĩ về một người mà em yêu lớp 7 hay nhất do các thầy cô giáo trường Lê Hồng Phong biên soạn. Hi vọng sẽ giúp các em trau dồi vốn từ, rèn luyện kỹ năng viết ngày càng tốt hơn.

Bài của thầy cô trường THPT Chuyên Lê Hồng Phong trong chuyên mục giáo dục

Related Posts

đề thi học kì 2 toán 7

Bạn đang xem bài viết ✅ Bộ đề thi học kì 2 môn Toán 7 năm 2022 – 2023 sách Đề thi cuối học kì 2 môn…

đề thi thử thpt quốc gia 2020 môn anh

MAX ĐIỂM PHẦN 5 TOEIC – TOPIC 5 Buổi 2 MAX ĐIỂM PHẦN 5 TOEIC – TOPIC 5 Buổi 2 22 đề thi thử THPT Quốc gia…

giàu sang hay nghèo khó dù có cao sang thấp hèn

Khám phá bài viết bói giàu nghèo với nội dung tốt nhất. Muốn Biết May Mắn, Giàu Sang, Nghèo Cả Đời Chỉ Cần NHÌN CỔ TAY 3…

đông máu và nguyên tắc truyền máu

pgdsonha.edu.vn giới thiệu Lời giải Vở bài tập Sinh học lớp 8 bài 15: Đông máu và nguyên lý truyền máu lớp 8 chi tiết và chính…

thử thách cực hạn nhậm gia luân lưu vũ ninh

Nếu bạn đang tìm kiếm Top 10 bộ phim Trung Quốc dự kiến ​​phát sóng năm 2023, hãy để Nội thất UMA gợi ý cho bạn qua…

toán lớp 5 ôn tập về giải toán

4.8/5 – (68 phiếu) Mỗi năm học cuối cấp của mỗi học sinh khiến cha mẹ và thầy cô lo lắng, trăn trở. Làm thế nào để…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *