thẩm tiên sinh biết cách chiều vợ

Đối với lời nói chào của Thẩm Tư Viễn, đương nhiên Lâm Vĩ Diệp với khá quan ngại.

Nhưng chắc hẳn rằng ông ko toan bỏ dở thời cơ này, những người dân ngồi phía bên trong đều phải có tương tác với ông Hai ở trong phòng bọn họ Thẩm phía trên, nếu mà rất có thể kết chúng ta, đương nhiên sẽ có được lợi cho việc cải cách và phát triển lâu nhiều năm của công ty lớn.

Bạn đang xem: thẩm tiên sinh biết cách chiều vợ

Ông xoay đầu nhìn Lâm Tử Diên, còn còn chưa kịp ngỏ mồm thì đàng sau tiếp tục vang lên tiếng nói hiền hòa của những người con trai.

“Nếu như cô Lâm ko bận gì thì vô nằm trong luôn luôn lên đường.”

——Ban đầu Lâm Tử Diên cực kỳ bất thần vì thế người con trai này.

Nhưng khi cơ cô cũng ko biết thân thiết phận thiệt sự của anh ý.

Trên bàn cơm trắng, Lâm Vĩ Diệp thấp giọng trình làng với cô: “Đây là Thẩm Tư Viễn ở trong phòng bọn họ Thẩm, trước đó Chắn chắn con cái tiếp tục nghe qua loa.”

Ông vừa vặn rằng vậy, Lâm Tử Diên mới nhất quá bất ngờ nhìn lịch sự.

Thì đi ra anh đó là Thẩm Tư Viễn.

Lúc trước đơn giản nghe rằng chứ trước đó chưa từng được thấy người thiệt lúc nào.

Cô chỉ từng nghe qua loa khét tiếng của anh ý. Trong giới sale người này cực kỳ với thủ đoạn, kể từ sau khoản thời gian ông cụ của Thẩm gia tắt hơi, căn nhà bọn họ Thẩm đều vì thế Thẩm Tư Viễn thống trị.

Bây giờ anh mới nhất phụ thân mươi tuổi hạc tuy nhiên đang trở thành người con trai đơn thân hoàng kim, được không ít vị thiên kim đái thư vô giới mong ước.

Lần trước tiên cô nghe nói đến việc Thẩm Tư Viễn đó là qua loa lời nói kể của Thẩm Lương Châu.

Hình như Thẩm Lương Châu khá sùng bái Thẩm Tư Viễn, vô lời nói rằng đều là việc bội phục.

Dù sao nếu như xét theo gót bối phận, Thẩm Tư Viễn cũng rất có thể xem là ông chú của anh ý tao.

Có điều, tuy nhiên Thẩm Tư Viễn vế rộng lớn tuy nhiên cũng mới nhất 30 tuổi hạc thôi. Thẩm Lương Châu tuy rằng khó khăn xử tuy nhiên khi phát hiện ra anh vẫn nên kính cẩn gọi một giờ đồng hồ “ông chú”.

Xét cho tới nằm trong, gia sản vô tay anh tao nếu như đối chiếu với gia sản của Thẩm Tư Viễn thì thực sự ko xứng đáng một đồng.

Lúc ấy Lâm Tử Diên còn thấy khó khăn hiểu, tại vì sao Thẩm Tư Viễn trẻ em tuổi hạc nhưng mà vế lại cao như thế.

Thẩm Lương Châu vạn bất đắc dĩ mỉm cười nói: “Ông cố nội của anh ý sát sáu mươi tuổi hạc mới nhất sinh ông Hai, già cả rồi còn tồn tại con cái đương nhiên là cực kỳ vui mừng mừng. Ông Hai vừa vặn thành lập và hoạt động đang trở thành trung tâm của tất cả căn nhà. Mấy trong năm này, cho dù là góc nhìn này thì ông ấy cũng mang lại tiếng vang cho tới căn nhà bọn họ Thẩm bọn anh thật nhiều. Tuy ông nội anh cũng khá buồn chán trong tim, tuy nhiên ko thể không đồng ý một điều là kẻ thông thường thiệt sự ko thể đối chiếu với ông Hai được.”

Lúc cơ, Lâm Tử Diên cũng chỉ rất có thể tưởng tượng vóc dáng Thẩm Tư Viễn theo gót lời nói kể của Thẩm Lương Châu, thời điểm hôm nay được bắt gặp mới nhất biết người được mô tả “tuổi trẻ em giàn giụa hứa hẹn” vô mồm Thẩm Lương Châu là như này.

Trên bàn cơm trắng.

Bát canh sườn dê vừa được bưng lên vẫn đang được sôi ùng ục bốc sương, mùi hương thịt tràn ngập vô căn chống khiến cho người tao ko nhịn được vội vàng mong muốn nếm test.

Mọi đứa ở vô chống đều quen thuộc biết Thẩm Tư Viễn, phần lớn đều là những người dân đẳng cấp xã hội bên trên sinh đi ra tiếp tục ngậm thìa vàng.

Thấy một vị Hotgirl xinh đẹp nhất đem sườn xám lên đường vô, ánh nhìn của đám người đột chốc sáng sủa rực lên, lia đôi mắt dò la đối phương như mong muốn coi rốt cuộc cô nàng này còn có tương quan gì cho tới Thẩm Tư Viễn.

Thẩm Tư Viễn vừa vặn lễ phép tắc vừa vặn xa thẳm cơ hội, ngón tay nhẹ dịu cong lên, điềm đạm nói: “Nếm test đặc điểm này lên đường, vô thời tiết rét thế này rất có thể thực hiện giá buốt khung người.”

Những lời nói này là anh rằng với Lâm Tử Diên.

Lâm Tử Diên cũng ko suy nghĩ nhiều, cho dù sao vô chống này cũng chỉ mất 1 mình cô là phụ phái đẹp, Thẩm Tư Viễn quan hoài cô rộng lớn một chút ít cũng chỉ thể hiện tại sự ga lăng.

Sau khi rằng đoạn, ánh nhìn của Thẩm Tư Viễn ko hề nhìn lịch sự vị trí này nữa.

Đây là chuyến trước tiên Lâm Vĩ Diệp xúc tiếp với những người dân này, sau khoản thời gian kính rượu một vòng, sắc mặt mày của ông càng thêm thắt đỏ au.

Lâm Tử Diên nhỏ giọng khuyên nhủ một câu, “Ba, nốc không nhiều thôi, còn nếu như không lát nữa lại hiện tượng đau đầu.”

Lâm Vĩ Diệp mỉm cười khẽ một giờ đồng hồ, “Không sao, chẳng sao.”

Bởi vì thế nhị người vô chống khá muộn nên ko lâu sau buổi tiệc tiếp tục tàn.

Một đám người đứng không còn trước cửa ngõ tiệm cơm trắng.

Tài xế của Thẩm Tư Viễn tiếp tục hóng ở trước cửa ngõ, anh đem thêm 1 cái áo khoác bên ngoài black color, xoay đầu lại nhàn rỗi nhã hỏi: “Có cần thiết tôi trả quý khách về một quãng không?”

Lâm Tử Diên: “Không cần thiết, tôi với tài xế cho tới, cảm ơn ý chất lượng tốt của anh ý Thẩm.”

Thẩm Tư Viễn gật đầu, tiếp sau đó ngồi vô vô xe cộ tách lên đường bên dưới ánh nhìn nhìn theo gót của đám người.

Lúc anh mới nhất phi vào xe cộ, cửa ngõ kính xe cộ vẫn không được kéo lên trọn vẹn.

Trong bầu không khí với chút giá rét, góc nghiêng của những người con trai càng thêm thắt tinh ranh xảo rét lùng, lông nheo đen thui nhánh rũ xuống, trong cả phỏng cong của đuôi đôi mắt cũng đem theo gót chút men say chếch choáng.

Đêm ni anh tiếp tục nốc rất nhiều, Lâm Tử Diên đứng ở một phía lặng lẽ Review.

Mắt thấy Thẩm Tư Viễn tiếp tục tách lên đường, Lâm Vĩ Diệp và Lâm Tử Diên cũng cùng với nhau lên xe cộ.

Ở bên trên xe cộ.

Lâm Vĩ Diệp nhắm đôi mắt nghỉ dưỡng, thấp giọng hỏi: “Nghe rằng con cái và Thẩm Lương Châu chia ly rồi à?”

Lâm Tử Diên ko hề bất thần, trả lời: “Là dì rằng cho tới phụ thân nghe ạ?”

Lâm Vĩ Diệp chậm rì rì rãi ngỏ đồ sộ đôi mắt, thở nhiều năm, nói: “Có nên bà ấy lại rằng với con cái chuyện gì rồi không?”

Lâm Tử Diên: “Không với, phụ thân chớ suy nghĩ nhiều.”

Lâm Tử Diên không nhiều khi nói tới người u nối tiếp này.

Cô biết Lâm Vĩ Diệp khó khăn xử, không chỉ có thế nhị người đã và đang kết duyên nhiều năm, kinh sợ Lâm Tử Diên bị thua kém nên Lâm Vĩ Diệp ko lựa lựa chọn sinh thêm 1 người con nữa.

Cũng chính vì thế nhưng mà Cao Mộng Vân vẫn luôn luôn với chút oán thù hận mái ấm gia đình này.

Không sinh con cái tức là bà tao vĩnh viễn là kẻ ngoài cuộc vô mái ấm gia đình này.

Dù với đi ra sao Lâm Vĩ Diệp vẫn khuynh hướng về phía phụ nữ ruột, Cao Mộng Vân nắm rõ điều này rộng lớn ai không còn.

Lâm Vĩ Diệp: “Bà ấy với rằng gì thì con cái cũng chớ nhằm bụng, bà ấy là kẻ như thế, ko biết lựa lời nói. Nhưng chuyện yêu đương của con cái thì phụ thân u ko thể thực hiện công ty được, nếu mà con cái thấy ko vui mừng thì cứ nghe theo gót trái khoáy tim của tôi. Dù là vì thế nguyên do gì, điều phụ thân kỳ vọng nhất vẫn chính là được phát hiện ra con cái sung sướng.”

Vừa dứt lời nói, Lâm Tử Diên ngay lập tức quay đầu sang một bên nhìn ông.

Mấy trong năm này, chính vì việc sale của công ty lớn nhưng mà ông tiếp tục già cả lên đường rất nhiều. Cao Mộng Vân thì luôn luôn vung tay quá trán, không chỉ có thế bà tao cũng tự thị, thỉnh phảng phất còn quí gắt gỏng, những việc vô căn nhà ngoài ngõ ông đều nên quan hoài, nhị mặt mày tóc mai của Lâm Vĩ Diệp tiếp tục điểm bạc.

Thấy vậy, đuôi đôi mắt của Lâm Tử Diên đột cảm nhận thấy khá đau xót.

Cô bắt chặt lấy vô lăng lái xe, hỏi: “Ba, mới đây việc làm vô công ty lớn thế nào?”

Lâm Vĩ Diệp mỉm cười nói: “Yên tâm lên đường, với phụ thân ở phía trên, từng chuyện đều ổn định cả.”

Thấy ông tiếp tục nốc say nhưng mà vẫn thể diện, Lâm Tử Diên cũng ko nhịn được nhảy cười: “Ba vẫn như là nó như năm cơ, ko lúc nào chịu đựng nhận thất bại.”

“Đương nhiên rồi, nếu mà nhận thất bại thì làm thế nào biết đàng phấn đấu tiếp. Người phụ thân già cả của con cái mãi trẻ em, mãi vững vàng vàng.”

Cả đoạn đương nhị phụ thân con cái cực kỳ hài hòa và hợp lý, cả nhị đều hợp tác ăn ý ko rằng rất nhiều về chuyện Thẩm Lương Châu.

Khi Lâm Tử Diên nhận định rằng chuyện của cô ấy và Thẩm Lương Châu đã và đang được giải quyết và xử lý đoạn, thì Cao Mộng Vân tự nhiên gọi điện thoại thông minh cho tới.

Hẳn là vô điện thoại thông minh bà tao đang được nỗ lực kìm giữ lửa giận dỗi của tôi, “Rốt cuộc con cái và Thẩm Lương Châu là thế nào vậy?”

Xem thêm: thiên kim đại chiến

Lúc cơ Lâm Tử Diên đang được ở vô cửa hàng, động tác của cô ấy khá tạm dừng, hỏi: “Như thế này là sao?”

Cao Mộng Vân: “Chẳng lẽ con cái vẫn không biết Thẩm Lương Châu tiếp tục đi ra tay với công ty lớn của phụ thân con?”

Không khí đột yên tĩnh tĩnh.

Khoảng nửa phút sau, Lâm Tử Diên mới nhất nhẹ dịu trả lời: “Con biết rồi.”

Ở cùng mọi người trong nhà lâu như thế, đương nhiên cô hiểu cá tính của Thẩm Lương Châu.

Từ vứt dễ dàng và đơn giản trọn vẹn rất khác tác phong của anh ý tao.

Chẳng qua loa Lâm Tử Diên thiếu hiểu biết nhiều, lúc này anh tao tiếp tục với người mới nhất, tại vì sao vẫn còn đấy dây dính với cô mãi. Hình như anh tao đối đãi với cô nàng cơ cũng ko tệ, vô giới phao bao nhiêu tin cậy nhảm nhí, rằng anh tao tiếp tục xài rất nhiều chi phí cho tới cô nàng cơ.

Trong thời hạn này, người nào cũng rất có thể nghi hoặc rằng anh tao mong muốn lưu giữ yên tĩnh địa điểm của cô ấy, tuy vậy vẫn mong muốn vui đùa với những người không giống ở bên phía ngoài.

Nhưng không mong muốn là, Lâm Tử Diên trước đó chưa từng với ý muốn phối phù hợp với anh tao.

Sau khi húi điện thoại thông minh, Ninh Vận đang được ngồi vô chống chớp đôi mắt hóng hớt, “Chuyện Thẩm Lương Châu chia ly với cô vẫn không được giải quyết và xử lý đoạn à?”

Lâm Tử Diên ngồi đối lập với cô ấy, nhẹ dịu nhướng ngươi, “Không nên cô cho tới phía trên nhằm lựa chọn loại hả?”

Có vẻ cô nàng đối lập khá xấu xa hổ, tuy nhiên tiếp tục kiểm soát và điều chỉnh lại cực kỳ nhanh chóng, trả lời: “Không nên là tôi tò lần, chỉ là vì quý khách vô giới buôn chuyện sôi sục rằng nghe rằng mới đây thể trạng Thẩm Lương Châu cực kỳ tệ. Tôi cảm xúc chuyện nhị người như tình tiết của bộ phim truyền hình truyền hình vậy cơ. Tôi ở ở kề bên coi nhưng mà cũng ko nhịn được mong muốn cô nhanh gọn lẹ thao diễn theo gót kịch phiên bản đấy.”

“...” Lâm Tử Diên ngước đôi mắt lên Review một vòng, “Tại sao thể trạng của anh ý tao lại tệ? Mé cạnh tiếp tục với siêu mẫu bầu chúng ta rồi nhưng mà, tôi thấy anh tao vui mừng cho tới quên trời quên khu đất thì với.”

“Phụt” một giờ đồng hồ, Ninh Vận nhảy mỉm cười.

“Tôi chỉ mong muốn rằng thói hư hỏng tật xấu xa của con trai thiệt sự rất rất đáng giận dỗi, tuy nhiên nhìn cô dứt khoát dứt thế này thực sự khiến cho người tao cực kỳ yêu thích. Nghe rằng khi cơ cô tiếp tục trực tiếp thừng chia ly Thẩm Lương Châu à?”

“Đúng thế.”

“Yêu bị tiêu diệt tổn thất thôi, nên đối đãi với trai tồi tàn như vậy mới nhất đích.”

Ninh Vận cũng rất được xem là với quen thuộc biết Thẩm Lương Châu, với điều mối quan hệ cực kỳ nhạt nhẽo, cũng chỉ mất người vô mái ấm gia đình bọn họ xúc tiếp cùng nhau, còn nhị người bọn họ không tồn tại tương tác gì nhiều.

Lâm Tử Diên gửi cho tới Thẩm Lương Châu một lời nhắn, chất vấn rốt cuộc anh tao mong muốn thế nào mới nhất đồng ý kết thúc đẩy cuộc chiến nực mỉm cười này.

Kết trái khoáy Thẩm Lương Châu ko hề vấn đáp.

Thấy Lâm Tử Diên nhìn chằm chằm điện thoại thông minh, Ninh Vận tiến thủ lại gần chất vấn han: “Có nên cô vừa vặn nhắn tin cậy cho tới Thẩm Lương Châu không?”

“Đúng thế.”

“Hôm ni có lẽ rằng anh tao không tồn tại thời hạn coi điện thoại thông minh đâu.”

Nghe vậy, Lâm Tử Diên xoay đầu nhìn cô ấy, “Sao cô biết?”

Ninh Vận nở một nụ mỉm cười, lông nheo barbie khiến cho hai con mắt của cô ấy ấy nhìn vui nhộn rộng lớn, tuy nhiên khi mỉm cười lên lại khá ngốc nghếch.

“Hôm ni là sinh nhật của ông nội anh tao, người thân bọn họ Thẩm đều phải có ở cơ, có lẽ rằng tiếp tục cực kỳ bận.”

Lâm Tử Diên: “...”

Thì đi ra là thế.

Ninh Vận: “Nhưng nhưng mà tôi với thư chào đấy, thuở đầu tôi cảm nhận thấy không tồn tại gì thú vị nên ko toan lên đường, tuy nhiên nếu như cô mong muốn lên đường tôi rất có thể trả cô cho tới nằm trong.”

Nghĩ cho tới cảnh phụ thân bản thân còn đang được nên vất vả mẻ đầu mẻ trán vì thế việc vô công ty lớn, Lâm Tử Diên chỉ mong muốn nhanh gọn lẹ giải quyết và xử lý đoạn chuyện phiền nhiễu này.

“Được, quấy nhiễu cô rồi.”

........

Ninh Vận trả Lâm Tử Diên cho tới căn nhà bọn họ Thẩm.

Biệt thự của ông nội Thẩm Lương Châu ở ngoài thành phố, tương thích cho tới việc chăm sóc lão nhàn rỗi nhã, tuy nhiên tổng thể nhìn qua loa thì vẫn khá sang chảnh. Hôm ni là sinh nhật của ông ấy, người tiến thoái thật nhiều, phía bên phía ngoài tiếp tục đỗ rất nhiều xế hộp.

Sau khi Ninh Vận trả Lâm Tử Diên vô vào thì chạy cho tới vị trí người quen thuộc nhằm thủ thỉ phiếm.

Lâm Tử Diên nhìn xung quanh phòng tiếp khách, nhìn thấy bóng hình của một người khá như là với Thẩm Lương Châu, cô khá vội vàng vàng mong muốn lại sát, thành quả lại ko cẩn trọng đụng chạm vào một trong những người hầu đang được bưng mâm.

Người cơ có vẻ như hối hận lỗi, liên tiếp cúi đầu với cô, không chỉ có thế còn rằng tiếp tục bồi thông thường ăn mặc quần áo cho tới cô.

Hôm ni Lâm Tử Diên ra phía bên ngoài vội vàng vàng nên có thể mang 1 cái áo sơ-mi Trắng và quần jeans màu xanh lá cây nhạt nhẽo.

Bây giờ nên lên đường bàn bạc với Thẩm Lương Châu, cô cũng ko toan ăn bận rực rỡ tỏa nắng xinh đẹp nhất, đó cũng coi như cô thể hiện tại thái phỏng với anh tao.

Chỗ phần cổ áo sơ-mi đã trở nên sâm nhíp phun ẩm, Lâm Tử Diên cúi đầu liếc nhìn, cũng ko toan truy cứu vớt trách cứ nhiệm với những người hầu, chỉ rằng một câu: “Không sao, tôi xử lý một chút ít là được rồi.”

Cô lên đường vào trong nhà lau chùi và vệ sinh sử dụng nước sạch sẽ cọ qua loa, tuy vậy lại buồn chán phân phát hiện tại mặc dù bản thân với xử lý thế này thì hình mẫu áo sơ-mi vẫn bị ẩm.

Ở phía trên không tồn tại máy sấy khô thô, cô tiếp tục cụ khăn giấy má vệ sinh nửa ngày nhưng mà vẫn ko cọ sạch sẽ nổi.

Ngay khi cô đang được cực kỳ hoảng loạn thì phổ biến bước đi túc tắc vang lên.

Lâm Tử Diên thuận thế nhìn lịch sự, nhìn thấy một đôi bàn chân thon nhiều năm xài chuẩn chỉnh.

Đôi chân của những người con trai được cất giấu vô cái quần âu black color, cúc áo được gài chặt ko chút cẩu thả, nhịn nhường như hai con mắt sâu sắc thẳm cơ chỉ xem qua một chiếc đã nhận được đi ra cô.

Thẩm Tư Viễn nhanh gọn lẹ ngỏ mồm, dữ thế chủ động kính chào chất vấn, “Cô Lâm, lại họp mặt rồi.”

Trong tình cảnh này, Lâm Tử Diên ko nhịn được cảm nhận thấy khá xấu xa hổ, cô nhẹ dịu xoay người lên đường, toan tách ngoài tầm đôi mắt của Thẩm Tư Viễn, đè thấp giọng nói: “Thật trùng khớp.”

Thực đi ra ko hề trùng khớp.

Là cô cố ý cho tới phía trên nhưng mà.

Chẳng là vẫn ko tìm kiếm ra Thẩm Lương Châu tiếp tục bắt gặp anh tại phần này trước.

Tầm đôi mắt của Thẩm Tư Viễn rớt vào đàng cong nhìn có vẻ như miếng mai bên trên tấm sườn lưng cô.

Có lẽ vì thế ban nãy cô xử lý vết không sạch đang không cẩn trọng thực hiện phun nước lên trên cầu vai, thời điểm hiện nay đàng đường nét bên trên vai như ẩn như hiện tại, phần xương bướm

ở đàng sau sườn lưng cũng lòi ra rõ rệt. Cô teo người vô vào góc, nhìn như 1 số đồ dùng sứ chạm nhẹ nhàng vô là tiếp tục vỡ, khiến cho cho những người tao cảm nhận thấy thổn thức.

Đêm cơ thấy Lâm Tử Diên đem sườn xám, ánh nhìn của đấng mài râu bên trên bàn cơm trắng gần như là đều bịa đặt không còn lên trên người cô.

Tay chân cô miếng khảnh tuy nhiên đường nét này đi ra đường nét cơ, đàng cong cực kỳ hấp dẫn. Đêm cơ, Thẩm Tư Viễn ko động đũa được bao nhiêu chuyến, tầm đôi mắt cứ xoay vòng bên trên người của cô ấy.

Bên ngoài với người cho tới kẻ lên đường, Lâm Tử Diên còn đang được tâm lý lúc nào người con trai này mới nhất toan tách ngoài phía trên.

Ngay khi cô đang được oán thù âm thầm, một cái áo khoác bên ngoài đem theo gót mùi hương hương thơm khá dễ dàng ngửi tiếp tục phủ lên trên người cô.

Xem thêm: vợ ơi anh biết lỗi rồi

Lâm Tử Diên ko hề xoay đầu lại nhìn khuôn mặt mày của những người con trai, vẫn rất có thể nghe rõ rệt tiếng động khá trầm khàn giàn giụa kể từ tính của anh ý.

“Trên lầu với chống, nếu mà cô Lâm ko quan ngại, tôi trả cô lên.”

—hết chương 2—